Bầu trời mùa hạ xanh trong, cô gái đẹp cùng người đàn ông lịch lãm ngồi cạnh nhau ngắm những giọt nắng nhảy múa trên ban công, chốc chốc lại khẽ cười nhưng trong mắt của người đàn ông có biết bao làm tâm sự được giấu kín.
Chiều hôm đó, Pierre đưa Iris đến nhà họ Phan để đón David. Anh giới thiệu cô với tất cả mọi người rằng cô là vợ chưa cưới của anh khiến cho ai nấy đầu kinh ngạc và vui mừng cho Pierre. Nhất là Phan Lục Kha và Bảo Vy. Hai người họ cảm thấy rất vui vẻ và mừng cho anh vì vợ chưa cưới của Pierre là một người nổi tiếng lại trẻ trung và xinh đẹp.
Tối hôm đó, nhà họ Phan mở tiệc tối để thiết đãi Pierre và Iris. Ai nấy đều vui mừng nâng ly uống cạn. Phan Lục Kha vui vẻ vỗ vai anh chúc mừng: “Lần trước gặp nhau, còn thấy cậu độc thân, không ngờ mới đó đã có vị hôn thê. Rõ ràng là quen bạn gái đã lâu nhưng giấu bạn bè rồi.”
Pierre lắc đầu cười nói: “Tôi và cô ấy chỉ mới quen nhau thôi nhưng vì tính tình hợp nên quyết định cưới nhau luôn.”
Phan Lục Kha nâng ly chúc mừng anh, hân hoan nói: “Nếu ba mẹ cậu ở Pháp biết được tin này chắc sẽ vui mừng lắm.”
Pierre giữ vai Iris kéo lại gần mình rồi gật đầu nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ phải về Pháp một chuyến rồi.”
Bảo Vy ngồi trong bàn cũng nâng ly chúc mừng anh: “Pierre, khi nào có kế hoạch kết hôn đừng quên nói với em. Em và Ưng Túc sẽ dốc hết sức giúp đỡ anh chuẩn bị hôn lễ chu toàn.”
Ưng Túc ngồi bên cạnh vợ cũng phụ họa thêm vào: “Phải đó Pierre, anh không có người thân ở Pháp cho nên hãy xem chúng tôi như gia đình của anh. Cần gì giúp đỡ cứ nói đừng ngại.”
Pierre gật đầu vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi, tình cảm bạn bè thân thiết giữa chúng ta bao lâu, tôi làm sao có thể xem mọi người như người ngoài được.”
Cuộc đời thật lạ, có những người trước đây là tình địch không đội chung trời, quay một vòng lại có lúc trở thành bạn bè thân hữu. Trong mắt Pierre bây giờ không có thù hận dù chỉ một chút với Ưng Túc. Nhiều khi anh cứ nghĩ nếu năm đó không vì Ưng Túc ra chiêu hiểm ác thì có khi Bảo Vy cũng không nhìn thấy được lòng mình và anh cũng không thể ở cạnh Iris. Hiện tại, toàn bộ tâm tư của anh chỉ dành cho Iris và căn bệnh của cô. Anh chỉ nguyện cầu sóng gió qua đi để anh có thể suốt đời ở cạnh người mình yêu.
Lúc đưa David về nhà, cậu biết được “mẹ Thỏ” sẽ ở cùng nhà với mình thì vui mừng ra mặt. Cậu hí hửng nhảy nhót cả đêm. Còn quá đáng đến mức bám lấy chân Iris, bá cổ cô và hôn cô chùn chụt. Iris rất muốn đáp lại cậu, hôn lên đôi má mềm mịn kia nhưng người nào đó đã đưa mắt ra vẻ khó chịu khiến Iris chỉ có thể nhìn gương mặt xinh xắn kia đầy tiếc nuối.
Đêm đó, sau khi David đã ngủ, Pierre cẩn thận khóa cửa phòng ngủ lại rồi leo lên giường nằm chờ Iris đi tắm ra. Đúng như dự liệu của anh, Iris xinh đẹp trong bộ váy ngủ mỏng tang bước ra rồi nhăn nhó leo lên giường.
Pierre nhìn gương mặt của cô có vẻ không vui thì liền hỏi: “Em sao vậy?”
Iris nũng nịu, phụng phịu đáp: “Pierre à, em thật muốn hôn David lắm, sao anh cứ không cho em hôn thằng bé vậy?”
Pierre nhất quyết không chịu nhượng bộ, một mực lắc đầu: “Không được là không được.”
Iris lại mè nheo: “Vì sao vậy? Thằng bé gọi em là mẹ mà. Mẹ nào mà không được hôn con trai của mình chứ?”
“Mẹ kế.” - Pierre đáp gọn khiến Iris chưng hửng.
Cô thút thít nói: “Rõ ràng là anh phân biệt em mà. Anh là cha nuôi thì em phải là mẹ nuôi chứ. Sao anh nói em là mẹ kế?”
Pierre kéo cô vào lòng, ôm ấp xoa nắn đôi chút rồi nhẹ nhàng giải thích: “David chưa biết chuyện anh nhận nuôi nó. Đợi con lớn thêm đôi chút anh sẽ nói với con. Xưa nay phụ nữ theo đuổi anh, David đều không thích. Nó bắt anh phải thương mẹ nó. Suốt ngày cứ hỏi vì sao con không thấy ba treo hình mẹ. Em nói coi, anh lấy đâu ra hình mẹ của nó đây?”
Iris nghe xong thấy ngộ ngộ liền hỏi lại: “Pierre à, anh cũng có phụ nữ theo đuổi hay sao?”
Pierre nghe xong liền giật mình nhìn cô rồi hỏi lại: “Người giống như anh sao lại không có phụ nữ theo đuổi nhỉ?”
Iris phùng má đáp: “Em nghĩ anh chỉ thu hút được ma nữ như em thôi.”
Pierre liền quay xuống cắn vào khuôn miệng xinh đẹp của cô, nhanh tay vuốt lấy cặp đùi trắng mịn rồi tình tứ nói: “Anh yêu ma nữ mất rồi. Ma nữ máu me đầy mặt dọa anh nhưng ma nữ không biết rằng hôm đó cái áo của ma nữ mặc lộ ra cái gì.”
Iris nghe xong thì não liền quay lại thời điểm khi đó. Lúc đó cô mặc cái gì nhỉ? Cũng không quá đặc biệt không quá hở hang, không có gì ấn tượng. Vậy hắn là đang nói đến điểm gì khiến hắn chú ý?
Iris nghĩ ngợi một lúc rồi ngẩng mặt lên hỏi lại: “Lúc đó em đã lộ ra cái gì cơ?”
Pierre cười cười không nói đưa mũi hít hà hương thơm trên cơ thể cô, rồi di chuyển mặt xuống chiếc bụng thon trắng bóng của cô. Chiếc lưỡi của anh di chuyển quanh rốn khiến Iris rung lên từng hồi. Anh nhẹ giọng nói: “Lúc đó đập vào mắt anh không chỉ là nửa chiếc lưng căng bóng của em mà còn là chiếc áo hở ra chiếc rốn nhỏ xinh xinh này đây.”