Lúc thành phố lên đèn cũng là lúc Iris cọ người tỉnh giấc. Cô đưa tay sờ sang bên cạnh mình thì chỉ thấy khoảng trống. Cô đoán Pierre đã thức dậy cho nên quấn khăn bước ra ngoài. Thì ra anh đang nấu bữa tối cho cô. Hai người họ bỏ bữa trưa nên bây giờ bụng cô đói cồn cào.
Iris tiến lại phía Pierre, từ phía sau ôm eo anh, áp mũi vào lưng anh nũng nịu nói: “Em đói chết đi được.”
Pierre dịu dàng nhoẻn miệng cười khẽ nói: “Em ra bàn ăn, lấy cái túi giấy anh để trên ghế, chỗ em hay ngồi, mang vào phòng ngủ thử mấy bộ quần áo trong đó xem có vừa không?”
Iris “á” lên một tiếng rồi hân hoan kêu lên: “Pierre, anh mua quần áo cho em sao?”
Pierre ừ một tiếng rồi nói nhỏ vào tai cô: “Có cả đồ lót nữa, em thử xem có thích không?”
Hai má Iris ửng hồng, dụi mặt vào lưng Pierre khẽ nói: “Mắc cỡ quá đi mất, quần áo loại đó rất khó chọn mà anh cũng dám mua. Lỡ không vừa thì sao?”
Pierre khẽ quay sang hôn vào đôi má trắng hồng của Iris nói khẽ vào tai cô: “Anh mua để đền cho em cái hôm trước bị con becgie đoạt mất. Kích cỡ thì anh dựa vào thị giác và xúc giác để đo.”
Iris nghe xong ngẩng ngẩng ra nghĩ nghĩ: “Thị giác là mắt còn xúc giác là...”
“Á, Pierre, anh biến thái.” - Sau khi nghĩ xong, Iris liền kêu lên rồi giận dỗi xách túi quần áo mới mua vào phòng bỏ lại Pierre vừa nấu ăn vừa khoái chí cười.
Mọi thứ vừa như in khiến Iris bất ngờ. Cô ngắm qua ngắm lại mình trong gương rồi khẽ gật gật đầu lẩm bẩm: “Thị giác và xúc giác của hắn cũng không tệ. Lấy được chồng thông minh và chu đáo quả là quá lời rồi.”
Iris nhìn vào gương, nháy mắt một cái đầy vui vẻ nói: “Pierre, từ giờ công việc mua mấy món phụ tùng này sẽ là của anh. Hihi...”
Sau đó, cô hí hửng chạy ra phòng bếp xoay một vòng khoe với Pierre chiếc áo ngủ mỏng tang màu trắng bao bọc bộ nội y đồng màu cao cấp rồi liên miệng khen ngợi: “Pierre, anh giỏi quá! Mua đúng hãng em thích lại còn vừa y nữa.”
Nói xong cô liền hào hứng tí tởn hôn cái chốc vào má anh rồi bàn giao công việc: “Từ giờ nội y của em sẽ do anh phụ trách, mua và giặt. Anh thích cho em mặc gì em sẽ mặc cái đó.”
Pierre nghe xong liền nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Được rồi, anh đã nói mọi thứ sẽ chiều theo em. Em giao việc gì thì anh sẽ làm việc đó. Giờ thì ra ăn được chưa tình yêu của anh.”
Iris nghe Pierre gọi mình bằng từ thân mật thì thấy lòng vui vẻ đến cực độ. Cô phấn khởi ngồi vào bàn và đợi Pierre dọn bữa ăn tối ra.
Pierre đặt đĩa thức ăn đặt xuống bàn rồi qua ngồi ở phía đối diện. Món thịt bò hầm cà chua và hai lát bánh mì ngon lành ở trước mặt Iris nhưng cô không động muỗng mà chỉ ngồi thẫn người ra, hai mắt chăm chăm nhìn vào nó rất lâu. Pierre thấy lạ liền gọi khẽ: “Iris, em không sao chứ?”
Iris ngẩng mặt lên, đôi mắt hoang dại đến đáng sợ nhìn Pierre rồi nghiến răng hất tung đĩa thịt bò vào mặt anh. Pierre không hiểu chuyện gì liền há hốc mồm đứng lên nhìn cô. Iris không những không ngừng lại hành động vô tri này mà còn quơ tay chớp lấy hủ tương cà bên cạnh bóp mạnh vào mặt anh rồi cười lớn đến điên loạn.
Pierre hoàn toàn ngơ ngác và cứng đờ trước tình huống này. Người con gái anh yêu vài phút trước còn vui vẻ biết bao nhưng giờ đây lại như biến thành một người khác. Vì sao lại như vậy?
Đôi mày Pierre như sâu thêm, hốc mắt cũng bắt đầu lộ vẻ nghi ngại và tim anh bắt đầu lo sợ. Miệng anh liên tục trấn an mình: “Không thể nào. Không thể nào.”
Có vẻ như dưới con mắt của một bác sĩ chuyên nghiệp, anh đã biết được chuyện gì xảy ra với người phụ nữ của anh cho nên tay chân anh bắt đầu bủn rủn.
Sau khi làm ra một loạt hành động vô thức đó, Iris liền lạnh lùng quay mặt đi và bước vào phòng ngủ. Cô co người trong góc cửa và bắt đầu ôm gối khóc trong bóng tối.
Pierre lau sạch vết bẩn trên người và dọn dẹp mọi thứ trên bàn, bữa ăn tối hạnh phúc phút chốc tan tành. Anh đứng gặm bánh mì trong góc bếp, chiế´c áo mới đã được thay ra nhưng tâm lý nặng nề trong lòng thì vẫn chưa được tháo gỡ.
“Vì sao Iris lại thành ra như vậy? Cô ấy đã có triệu chứng này bao lâu rồi? - Pierre suy nghĩ rất nhiều rất nhiều về sự việc vừa xảy ra rồi liền liên tưởng đến hoàn cảnh đổ vỡ của Iris. Anh cắn môi nghĩ ngợi rồi nhẹ quay về phòng ngủ.
Trong bóng tối, Iris vẫn ngồi khóc thút thít như con mèo nhỏ đáng thương. Khi thấy Pierre mở cửa ra, cô liền hoảng sợ gọi: “Mẹ ơi, đưa con về.”
Mọi phỏng đoán của anh dần có cơ sở rõ ràng hơn, ánh mắt anh hồng lên, khẽ bước lại gần chỗ của Iris rồi vòng tay ôm lấy cô, vỗ về: “Iris của anh, em đừng sợ. Có anh ở đây bảo vệ em.”
Iris rút vào lòng Pierre, cô vẫn khóc và tay vẫn níu chặt áo của anh, sợ hãi nói: “Đưa em về nhà đi. Làm ơn.”
Pierre ngẩng mặt lên trần, cố không để nước mắt rơi ra, bình tĩnh hết mức nói: “Iris, đừng sợ! Anh từng nói nơi nào có anh thì nơi đó là nhà của em. Em quên rồi sao?”