Phan Lục Kha chán chường lắc đầu hỏi: “Vì sao cô ấy không thích anh?”
Ưng Túc chưng hửng hỏi: “Cô nào? Violet sao?”
Rồi anh lại nhíu mày nghĩ ngợi nói tiếp: “Theo như em thấy, Violet đúng là rất thích anh. Hôm cô ấy đến nhà, ai cũng nhìn ra được điều này mà.”
Phan Lục Kha lắc đầu rồi đưa hai bàn tay vuốt mặt, bất mãn nói: “Tại sao ai cũng nghĩ anh và Violet là một cặp? Anh không có thích cô ấy, người anh thích là Bảo Hân.”
Ưng Túc nghe xong trố mắt nhìn quanh. Cũng may xung quanh nhà không có ai nên anh không lo tin tức động trời lọt ra ngoài. Anh thở dài lên giọng khuyên nhủ anh hai mình: “Bảo Hân là em vợ của em đó. Anh sao có thể làm càn như vậy được. Lỡ như hai người chia tay em phải nhìn mặt nhà Bảo Vy như thế nào đây?”
Phan Lục Kha hai mắt lúc này đỏ ngầu, nhìn Ưng Túc trân trối, lớn tiếng khẳng định: “Anh sẽ không chia tay cô ấy. Nhất định không. Càng không cho phép cô ấy chia tay anh.”
Ưng Túc chưa bao giờ thấy Phan Lục Kha nổi giận và kiên quyết phát ngôn như vậy cho nên anh cũng có phần hơi rung, chỉ dám gật đầu vì sợ nói sai khiến Phan Lục Kha không vui mà ngất đi thì anh lại trở thành kẻ tội đồ. Nhưng một câu hỏi của Phan Lục Kha khiến Ưng Túc giận mình và thấy có phần lạnh sống lưng. Câu hỏi của Phan Lục Kha cũng chỉ đơn giản là tò mò nhưng lại khiến Ưng Túc không dám công khai trả lời thẳng thắn.
“Em đã làm cách nào để Bảo Vy chịu lên giường với em?” - Ưng Túc nghe xong thì nhắm mắt nghiến răng cúi mặt biểu hiện trốn tránh câu hỏi. Anh chỉ hỏi lại Phan Lục Kha là: “Vì sao anh lại hỏi chuyện này?”
Phan Lục Kha cũng quay mặt nhìn vào bức tranh trước mặt, tránh né câu trả lời. Ưng Túc nhìn thấy biểu hiện của Phan Lục Kha như vậy thì liền cười lớn phỏng đoán: “Không phải anh định học em cách để dụ dỗ Bảo Hân chứ?”
Phan Lục Kha im lặng không nói nhưng quả thực là anh có ý này. Ưng Túc lúc này lại cười khúc khích gật gù tỏ vẻ chuyên gia: “Em đoán không sai rồi. Anh bị Bảo Hân từ chối nên muốn làm liều đúng không?”
Nói đến đây Ưng Túc lại chậc lưỡi: “Anh không nên học em. Lúc đó, em cũng vì tức Bảo Vy cho nên đã dùng thuốc cưỡng hiếp cô ấy.”
Phan Lục Kha nghe xong liền hết hồn trợn tròn mắt nhìn em trai mình. Anh không ngờ em anh lại dám dùng cách này. Ưng Túc hiểu được suy nghĩ của Phan Lục Kha cho nên liền đính chính: “Sau đó thì em nhận ra rằng, để một người phụ nữ yêu mình thì chỉ có thể dùng trái tim để chạm vào cô ấy. Ngoài ra mọi thủ đoạn hay cách thức gì cũng điều vô dụng. Bảo Vy dù bị em chơi xấu đưa lên giường nhiều lần nhưng vẫn không vì vậy mà cô ấy chịu ở bên em. Ngược lại chạy đến nơi nguy hiểm nhất để trốn. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này em rất đau lòng. Cô ấy thà chết cũng không chịu ở cạnh em. Cho nên, em thà chết cũng chỉ mong ở cạnh cô ấy. Cũng may ông Trời còn thương xót cho hai đứa em, không bắt hai đứa qua bên kia Thế giới làm một đôi uyên ương.”
Phan Lục Kha nghe xong giống như ngộ ra được chân lý gì đó, anh liền tức tốc lên phòng nói cho rõ tình cảm của mình với Bảo Hân. Anh không chờ được nữa, càng không muốn cho Bảo Hân thêm thời gian. Nếu không nói ra anh sẽ vì ức chế mà điên mất.
Phan Lục Kha vội vã đi lên lầu rồi lại đùng đùng gõ cửa phòng Bảo Hân. Cô nghe tiếng gõ dồn dập thì liền ra mở cửa. Nhìn thấy Phan Lục Kha hai mắt long sòng sọc nhìn như muốn nuốt chửng mình thì cô có phần hơi sợ hãi và lùi lại một bước. Phan Lục Kha đang có hơi men cho nên nhìn như thế nào lại ra là Bảo Hân đang tránh né anh. Điều này khiến cho anh tức giận tiến vào phòng đóng sầm cửa lại. Bảo Hân như thót tim khi nghe tiếng cửa đóng mạnh, cô dè dặt nhìn Phan Lục Kha.
Anh không chờ cô nói thêm lời nào, liền sấn tới giữ hai vai cô áp cô xuống giường và bắt đầu hôn kịch liệt. Bảo Hân bị choáng ngộp bởi nụ hôn của Phan Lục Kha nhưng cô vẫn ngửi được mùi cồn trong miệng anh. Bảo hân cố tránh thoát môi anh, khẽ hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Phan Lục Kha khẽ chớp mắt rồi bắt đầu thổ lộ với Bảo Hân: “Nếu anh không uống rượu thì sẽ không bao giờ dám làm liều với em. Anh cũng không thể dùng thủ đoạn để em là của anh nhưng anh thực sự không thể nhịn nữa. Anh chỉ muốn biết làm sao để em chịu ở bên cạnh anh? Nói cho anh biết, làm sao để em chịu ở bên cạnh anh?” - Giọng của Phan Lục Kha càng lúc càng gắt gao.
Tim Bảo Hân lúc này đang đập liên hồi trống trận. Trong tình huống bị đè ép khó thở cùng với câu hỏi khó nghĩ khiến cô rất bối rối. Bảo Hân không trả lời được gì chỉ biết cắn môi đến sưng lên. Phan Lục Kha nhìn thấy liền dùng môi mình chặn lại động tác này của cô. Vô tình răng của Bảo hân lại cắn vào môi anh, đau điếng. Phan Lục Kha kêu lên một tiếng nhẹ rồi rời môi Bảo Hân, chống tay ngồi dậy. Bảo Hân lúng túng và áy náy, rối rít nói xin lỗi.
Phan Lục Kha không nói gì, chỉ thở dài bước về phía cánh cửa. Đúng lúc này, Bảo Hân liền lên tiếng gọi anh: “Chờ đã.”