Bảo Hân chậc lưỡi lắc đầu nghĩ thầm: “Con nít mà sao chuyện gì nó cũng biết hết vậy?”
Thấy an Khê giục mãi nên Bảo Hân làm liều, đưa tay cầm tay Phan Lục Kha rồi nhẹ nhàng nói: “Xin chào, tôi là Phương Bảo Hân.”
Đoạn cô lại tiến gần về phía đầu giường áp đôi má lạnh vừa đi ngoài trời vào một bên má ấm áp của Phan Lục Kha. Cô cảm nhận được thân nhiệt của anh vẫn như người bình thường, anh giống như là đang ngủ hơn là đang sống đời sống thực vật.
An Khê nhìn thấy liền mỉm cười lộ ra hàm răng ngọc trắ´ng bóng y chang Ưng Túc. Đoạn cô lại giục: “Dì ơi, má bên kia nữa. Bảo Hân lười đứng lên di chuyển về phía bên kia giường cho nên cố rướn người áp má vào má bên kia của Phan Lục Kha. Xui xẻo theo chân cô bất ngờ bị vọp bẻ nên rướn người không nổi mà còn bị té đập mặt vào mặt của anh một cái đau đớn. Môi chạm môi, mũi chạm mũi, trán chạm trán khiến cô giật mình mà đối phương cũng giật mình. Anh mở mắt chạm ngay ánh mắt của cô. Bảo Hân sợ như gặp phải ma nên cô đẩy người ra xa mặc dù chân còn tê đau điếng. Có lẽ suốt mười mấy tiếng ngồi trên máy bay cho nên máu không kịp thời lưu thông khiến chân cô bị vọp bẻ. Mặt Bảo Hân nhăn thành một nhúm chưa biết làm sao thì An Khê mở to đôi mắt đen tròn hỏi: “Bác Hai, bác tỉnh rồi sao?”
Phan Lục Kha chỉ mới mở được mắt nhưng nhìn thấy An Khê thì anh lại cố nở nụ cười. Con gái của Ưng Túc xinh xắn hơn anh nghĩ. Chưa kịp đưa mắt nhìn xung quanh thì anh đã bị tiếng hét của An Khê làm cho điếc tai: “Mẹ ơi lên khám cho bác hai đi, bác hai mở mắt dọa dì Út ngất rồi.”
Bảo Hân nghe xong chỉ muốn đến bịt miệng con bé nhưng tiếc là chân cô hiện cũng khó di chuyển cho nên đành nhịn mà nghe con bé kêu réo nói là cô ngất. Mọi người đang nói chuyện dưới nhà cũng bỏ dở ly trà lật đật chạy lên phòng của Phan Lục Kha. Ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều nở nụ cười. Điều mà suốt bao nhiêu năm nay cả nhà mong đợi nay đã thành hiện thực. Phan Lục Nhậm và Ưng Túc từ lúc nào đôi mắt đã đỏ hoe. Cuối cùng Phan Lục Kha cũng chịu tỉnh rồi. Bà Hồng tiến lại gần cầm tay anh áp vào má mình, vừa khóc vừa nói: “Đứa trẻ khổ mệnh, cuối cùng cũng đã tỉnh rồi.”
Phan Lục Kha muốn nói gì đó nhưng cơ miệng của anh vẫn còn rất cứng chỉ có thể ú ớ vài tiếng. Sau khi Bảo Vy khám qua tình hình của anh thì vui vẻ nói: “Sức khỏe của anh ấy rất khả quan, các cơ trong cơ thể đang dần hồi phục. Có lẽ sẽ sớm vận động được như người bình thường thôi.”
Mọi người nghe thấy ai nấy đều vui mừng tấm tắc nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Bao nhiêu năm cuối cùng cũng chờ được.”
Bảo Vy và Ưng Túc đỡ Phan Lục Kha ngồi dậy tựa vào thành giường và đút cho anh những muỗng cháo đầu tiên. Lúc Bảo Vy hỏi vì sao tự nhiên anh lại mở mắt thì An Khê liền nhanh nhảu mở miệng. Chỉ tiếc bàn tay của dì Út cô to hơn cái miệng nhỏ của cô. Phan Lục Kha nhìn Bảo Hân lấy tay bịt miệng An Khê thì hiểu ý cho nên anh nháy mắt với cô là sẽ giữ bí mật. Bảo Hân nhìn thấy tín hiệu bằng mắt của Phan Lục Kha thì thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng anh.
Ngày hôm sau, Bảo Vy mời đến nhiều chuyên gia tập vật lý trị liệu cho Phan Lục Kha nhưng có vẻ anh không thích những bài tập quá nặng như vậy nên mỗi khi thấy chuyên gia đến nhà là mặt anh có cái biểu cảm rất tội. Nhìn bác Hai không vui An Khê cũng xị mặt. Cô đến mách với dì Út mình là mẹ Bảo Vy ăn hiếp bác Hai nên kêu dì Út ra tay nghĩa hiệp.
Bảo Hân đang châm cứu cho bà cố ngoại cô cũng bị cô kéo đi đòi công đạo. Cô nhóc vừa khóc vừa hét inh ỏi làm Bảo Vy dỗ cách nào cũng không được. Cuối cùng Bảo Hân đành nói: “Hay để em thử bắt mạch và châm cứu cho bác Hai của An Khê.”
Bảo Vy nghe xong liền lắc đầu: “Chị đã hỏi Pierre, anh ấy đến khám cho anh Kha xong cũng nói chỉ có cách tập vật lý trị liệu để các cơ hồi phục lại. Ngoài ra không thấy có cách nào hiệu quả hơn. Em đừng nghe con nhóc kia làm rối tình hình.”
An Khê vẫn mếu máo kéo kéo áo của Bảo Hân khiến cô thật khó xử. Cuối cùng Bảo Hân đánh liều cam đoan: “Chị cho em thử dùng Đông Y, trong vòng một tuần nếu không có hiệu quả thì em sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Bảo Vy khoanh tay trước ngực nói: “Ba có ở đây, chị xuống hỏi ba. Nếu ba đồng ý chị sẽ cho em thử.”
Bảo Vy chưa kịp đi hỏi ba mình thì một trong các chuyên viên vật lý trị liệu chạy ra nói với cô rằng bệnh nhân muốn gặp cô. Bảo Vy gật đầu rồi bước vào phòng của Phan Lục Kha. Anh đơa mắt nhìn Bảo Hân, chớp mắt hai cái với Bảo Vy. Bảo Vy cẩn trọng hỏi lại: “Anh Hai, anh muốn Bảo Hân giúp anh châm cứu sao?”
Phan Lục Kha chớp mắt tỏ vẻ đồng ý. Bảo Vy thở dài nói: “Đông Y sẽ không có hiệu quả nhanh như Tây Y nhưng nếu anh muốn thử thì em sẽ để Bảo Hân thử.”
An Khê nghe xong cô bá reo lên: “Thật là hay quá, bác Hai từ giờ không còn sợ gặp các chuyên viên nữa rồi.”
Bảo Hân lấy tay xoa đầu cô bé rồi chạy qua phòng mình chuẩn bị kim châm và đá nóng cùng với cao xoa. Chỉ vài món như vậy rồi mang qua phòng Phan Lục Kha. Mọi người đều rời đi. Căn phòng giờ chỉ còn hai người. Bảo Hân ấp úng nói: “Chuyện hôm trước thật xin lỗi anh.”
Phan Lục Kha nhìn cô khẽ chớp mắt. Hàng mi dài đồng màu với màu tóc khi khép lại đẹp đến không ngờ. Bảo Hân nhìn anh rồi nghĩ ngợi: “Chắc chắn lúc anh ta chưa ngả bệnh thì nhiều bạn gái lắm đây. Bệnh tật làm anh ta hốc hác mà vẫn còn quyến rũ như vậy.”