Hai tháng sau, Ưng Túc được triệu tập về Mĩ để nhận phong hàm thiếu tá và tham gia lễ tuyên dương những sĩ quan xuất sắc nhất nước Mĩ. Công trạng to lớn của Ưng Túc là đã giữ lại được Al Tanf và không để cho bất kỳ đồng đội nào phải hy sinh. Hai mươi người cầm cự đánh tan một trận địa mạnh của quân địch là một điều ngoài sức tưởng tượng của cấp trên cho nên Bộ quốc phòng quyết định thăng hai cấp cho anh lên thẳng Thiếu tá.
Thật ra trong lòng Ưng Túc không biết được quân địch của mình là ai. Những kẻ bịt mặt như bóng ma lẩn khuất không biết từ phe nào trong rất nhiều phe nổi loạn tại một đất nước có chính trị bất ổn như Syria. Điều duy nhất trong đầu anh lúc đó là phải trả thù cho Bảo Vy. Bất kể đối phương là ai, mạnh như thế nào anh cũng không quan tâm. Anh chỉ biết nếu ai dám động vào Bảo Vy, anh sẽ liều mạng với kẻ đó. Cũng như lúc nhỏ, mỗi khi Bảo Vy đi sinh sự với người khác thì đều là cô chạy trước để anh ở lại “liều mạng”. Khi họ lớn lên rồi, những tưởng sẽ thay đổi nhưng nguyên căn vẫn là yêu thương nhau không thể rời.
Ngày mà Ưng Túc về Mĩ, Bảo Vy cũng xin nghỉ phép quay về cùng anh. Ba mẹ và bà ngoại của Ưng Túc biết được con trai năm đó ngông cuồng đi nhập ngũ không những an toàn quay về mà còn được thăng chức thì mừng không nói nên lời. Bao nhiêu năm ba mẹ anh “dọn rác lót đường” cho con nhưng anh không sao nên người được. Chỉ có khi rời khỏi vòng tay bao bọc và bị buộc vào con đường cùng Ưng Túc mới có thể là chính mình vươn cao bay xa mạnh mẽ như đôi cánh của loài đại bàng.
Buổi lễ tuyên thệ và duyệt binh ngày hôm đó diễn ra tại Washington, Bảo Vy cùng Lương Giang và gia đình Ưng Túc ngồi trên khán đài nhìn từng binh đoàn ở các đội quân đi ra. Mỗi một đội quân bước ra đều mang theo cờ hiệu của đơn vị mình. Đến lượt không quân Mĩ, cờ hiệu thêu hình đôi cánh trắng đẹp đẽ và nhiều khát vọng vươn xa như đôi cánh của Icarus. Ý nghĩa của đôi cánh trắng trong thần thoại hy lạp là sự dũng cảm lao về miền đẹp đẽ dù có phải đánh đổi tính mạng cũng không sờn lòng. Ưng Túc cùng đồng đội của anh mặc quân phục xanh dương đẹp mắt làm lễ duyệt binh và tiến lên nhận phong hàm. Giây phút trang nghiêm khiến cho rất nhiều người xúc động. Lương Giang hân hoan mừng rỡ reo lên, hoan hô sếp của mình. Trước giờ dù không ai coi sếp của anh là anh hùng thì Lương Giang anh vẫn một lòng tôn sùng sếp. Nay sếp đã trưởng thành, Lương Giang thực sự mừng rơi nước mắt. Hắn cứ liên tục dụi đầu vào vai Bảo Vy mà thấm nước mắt khiến Bảo Vy không nhịn được cười. Nụ cười của cô hôm nay tràn đầy hạnh phúc và rạng rỡ lộ ra “lúm đồng tiền vạn năng” đẹp hơn ánh ban mai. Những ngày đen tối nơi chiến trận cũng đã qua. Chỉ một suýt sao thôi cô có thể đã vĩnh viễn mất đi anh hoặc cũng vĩnh viễn không nhìn thấy được ánh mặt trời rạng rỡ như hôm nay.
Ưng Túc chồng của cô cuối cùng cũng được thăng lên làm thiếu tá và chuyển đơn vị về làm ở bộ chỉ huy không quân Mĩ đặt ở Los Angeles. Anh lại tiếp tục theo đuổi con đường nghiên cứu và chế tạo máy bay của mình. Còn Bảo Vy cũng quyết định quay về Los Angeles làm việc để được ở gần người đàn ông của cô.
Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người thay nhau lên tặng hoa cho những sĩ quan xuất sắc từ tất cả các mặt trận của quân Mĩ trên toàn Thế Giới. Bầu trời của ngày hôm đó cao và xanh, thời tiết ấm áp và đẹp hơn mong đợi của mọi người, Bảo Vy trong tà váy trắng tinh khôi, tươi cười cầm bó hoa hồng đỏ thắm thoang thoảng hương thơm tiến lại chỗ Ưng Túc đang đứng. Cô dỏng dạc hỏi anh một câu bằng tiếng Mĩ rằng: “Túc heo, anh có đồng ý cưới em hay không?”
Ưng Túc và những người xung quanh nghe xong liền trố mắt nhìn. Ưng Túc cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Bảo Vy lại chọn thời điểm này để hỏi anh chuyện này. Tuy vậy, anh vẫn rất chịu phối hợp với cô. Lớn tiếng hô một từ “có” vang ra tận trời xanh. Rồi kéo Bảo Vy vào lòng ôm thật chặt. Ưng Túc hạnh phúc đến mức không nói nổi ba tiếng “anh yêu em” nhưng áp tai vào tim hắn, Bảo Vy biết được nhịp tim của hắn đang đập rất nhanh, cũng nghe ra được tiếng lòng của hắn vì cô mà thổn thức.
Hắn không kiềm được liền đặt nụ hôn lên đôi môi căng mọng của cô say đắm và tràn đầy yêu thương trong tiếng vỗ tay của rất nhiều người và có cả nước mắt hạnh phúc của ba mẹ và bà ngoại Ưng Túc.
“Bảo Vy, không có em, anh thực sự không tốt lên được.” - Ưng Túc thỏ thẻ vào tai cô. Anh chưa bao giờ nghĩ có một lúc sự nghiệp và hôn nhân của anh lại cùng nhau thăng hoa bay lên như thế này. Cuộc đời này của anh vốn đã đáng bỏ đi trong mắt nhiều người nhưng khi ở cùng Bảo Vy anh mới nhận ra được cái gì là quý giá.