Rẽ qua một ngã ba, đột nhiên phía trước mây đen kéo đến, một cảm giác không lành hiện lên trong đầu.
- Có phải sắp mưa rồi không?
Chỉ còn 8 phút nữa là về đến nhà, Yến Huân cố gắng tăng tốc nhưng mọi thứ đều vô dụng, là ông trời cố tình cản bước.
Từng giọt nước mưa ào ạt xối xả rơi xuống cả lòng thành phố. Viên Tịch đang mặc trên người bộ đồng phục, áo sơ mi trắng cùng với chân váy dáng dài, nếu nước mưa thấm vào áo sẽ lộ cả nội y.
Đi đến bên trạm xe buýt, Yến Huân dừng xe nắm lấy tay cô chạy vào mái hiên ở trong trạm.
- Cơn mưa này khả năng sẽ lâu tạnh, em muốn đứng đây chờ hay đi tiếp.
Nước mưa thấm vào cơ thể cô, rất lạnh và buốt, tuy vậy Viên Tịch vẫn hạ quyết tâm, dù sao đã tắm mưa rồi thì tắm cho xong.
Anh đưa mắt nhìn cô, Viên Tịch ngồi phía sau được tấm lưng Yến Huân che chở nên không ướt nhiều, nhìn lại dáng vẻ của anh, từ đầu tóc đến quần áo trên người đều ướt sũng.
Yến Huân cởi lớp áo sơ mi đồng phục của mình ra khỏi người, vẩy vẩy vài cái rồi khoác lên cơ thể Viên Tịch. Nhìn anh đâu còn ra dáng vẻ của một đại công tử, trên người chỉ còn mỗi cái quần và chiếc balo, trông giống như ăn mày vậy.
- Khoác vào đi, tuy không ấm lên nhưng sẽ đỡ lạnh hơn một chút.
- Còn anh...
Viên Tịch nhìn cơ thể phía trên của anh đang trần truồng, dịu dàng hỏi.
Đáp lại cô, anh chỉ nhẹ giọng trả lời.
- Anh không sao, mưa như vậy có đáng là gì chứ. Không bệnh được... Chúng ta đi tiếp chứ?
- Ừm.
Cơn mưa ngày một tạnh dần nhưng vẫn rả rích, nép sau tấm lưng rộng lớn của anh, cô cảm thấy có chút ấm áp và nhẹ lòng.
Bóng mây đen dần tản ra, bầu trời quang đãng đã trở lại như ban đầu, nhưng những giọt nước mưa vẫn đang rơi trong khoảng không, vừa rả rích vừa day dứt đến lạ.
- Thoải mái thật, hiếm khi anh lại có cảm giác thoải mái như vậy.
Tuy không nhìn rõ mặt, chỉ nghe giọng nói của Yến Huân nhưng Viên Tịch biết rõ anh đang vui mừng đến cỡ nào. Tuổi trẻ có bao nhiêu lần được trải nghiệm, tắm mưa cũng là một loại trải nghiệm mà.
Trên đường rất vắng người qua lại, những người qua lại thường mặc áo mưa hoặc có ô dù, chỉ riêng Viên Tịch và Yến Huân vẫn đội mưa chạy ào trên đường.
Trong mắt những người trưởng thành, bọn họ xem đôi nam nữ với nụ cười rạng rỡ tuổi thanh xuân là những người tâm thần vừa mới bước ra từ bệnh viện. Đều xem Yến Huân và Viên Tịch là hai con người ngớ ngẩn đội mưa chạy ngoài đường, những họ đâu biết cả hai không xem trọng ánh mắt người ngoài, họ chỉ xem trọng ánh mắt bản thân và ánh mắt người mình thích.
Về đến chung cư, đi thang máy và về đến nhà, việc đầu tiên Yến Huân làm là nhường Viên Tịch đi tắm.
- Em tắm trước đi, kẻo bị bệnh.
- Nhưng mà anh...
- Đừng cãi, mau tắm đi, đừng để nước mưa ngấm quá lâu.
Viên Tịch nghe lời cầm quần áo bước vào nhà tắm, một lúc sau không lâu bên trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy. Yến Huân vẫn đứng yên một chỗ ở phòng khách, không đi lại lung tung, nước mưa nhỏ giọt thành từng vũng từ trên người anh, nếu đi lại nhiều cô sẽ tốn công lau nhà, rất mệt.
Một lúc sau nước trong nhà tắm ngưng lại không còn âm thanh nào vọng ra nữa, vài giây sau Viên Tịch bước ra, mái tóc đã được gội trở nên ướt sũng, cả người tỏa ra một mùi hương tươi mát đặc biệt.
Cô mặc rất giản dị, bên trên là áo babytee đơn giản, phía dưới là quần short jean màu xám nhạt. Phong cách đơn giản ấy của cô lại khiến Yến Huân một lần nữa xiêu lòng. Ánh mắt anh nhìn cô, một suy nghĩ khá lệch lạc và không tử tế hiện lên trong đầu, trong thoáng chốc anh ngẩn người vài giây.
- Anh nhìn gì vậy? Đi tắm đi.
- Chỉ là... em đẹp quá.
Nói xong Yến Huân đỏ mặt đỏ tai bước vào nhà tắm, Viên Tịch hơi ngẩn người, một lúc sau mới định thần lại.
- Để... Để tôi lấy quần áo cho anh.
Nhà cô làm gì có quần áo nam, nhưng kệ đi, cứ tìm thử, thà mặc đồ còn hơn ở truồng như vậy.
Nghĩ đến cơ thể sáu múi của Yến Huân lúc sáng khiến Viên Tịch đỏ mặt thêm, chỉ là một khoảnh khắc như vậy lại có thể làm cô xao xuyến.
Sao đầu óc cô lại đen tối khi nhìn vào cơ bắp sáu múi kia của anh, thật hết nói nổi.