Trên tầng ba gồm có 24 phòng học, mỗi khối có 8 lớp, đây đều là những lớp đặc biệt, học sinh đa số là con ông cháu cha, những người có quyền lực hoặc gia đình đã đóng góp cho nhà trường nhiều vô kể.
Trên tầng ba cũng có thư viện riêng, phòng thí nghiệm riêng, nơi tự học riêng, có nhiều ưu đãi đặc biệt. Tại trung tâm thư viện, xung quanh trang trí rất cổ điển, ở giữa có một bộ bàn ghế dài và rộng, vốn dĩ là nơi yên tĩnh để tịnh tâm nhưng một tiếng kêu ai oán vang lên.
- Đừng động vào, đau.
Lục Hữu Diên nhìn vào chiếc gương nhỏ mà mình cầm trên tay, hôm qua đã bôi thuốc rất nhiều vậy mà hôm nay vết thương vẫn sưng tấy, không hề giảm đi.
Hàn Diệp ngồi bên cạnh Vương Nhậm, đối diện Lục Hữu Diên liền bất mãn lên tiếng. Tuy cô biết lòng người khó đoán, nhưng khi tiếp xúc với Viên Tịch được vài ngày, Hàn Diệp cảm nhận rõ cô là người mạnh mẽ nhưng lại rất mềm lòng, tuy không làm việc gì hoàn toàn có ích cho người khác nhưng cũng không hại người ta, luôn chọn cách tốt nhất là có lợi cho cả hai.
- Anh tự chuốc họa vào thân thôi. Trách ai?
- Là em không nhìn thấy cái ngày hôm đó Viên Tịch dùng móng vuốt của cô ta điêu luyện cỡ nào đâu. Cũng chỉ có Vương Nhậm thấy rõ, chỉ có cậu ấy là người hiểu nhất, biết cái gì mà nói.
Vừa nói, vết thương của anh ta như bị tác động tinh thần, trở nên đau hơn, nhìn vào trong gương, chỉ có thể biết khóc than trong lòng.
Tưởng ai cũng bênh mình không ngờ ai ai cũng bênh Viên Tịch, tấm lòng mỏng manh của Lục Hữu Diên sao lại có cảm giác lạnh lẽo đến vậy, thật là quá tổn thương mà.
Yến Hoa đứng bên kệ sách đang nhìn tới nhìn lui, cô đang tìm một cuốn sách được giáo viên thư viện vừa mới nhập vào, rất hiếm, lại rất hay, chỉ có thư viện ở tầng ba mới có một cuốn. Cô tuy không nhìn Lục Hữu Diên nhưng vẫn có thể tự suy nghĩ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta là như thế nào.
- Anh trai à, anh không thấy chị ấy rất ngầu sao? Từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy một cô gái nhỏ tuổi nào lại dám đối đầu với người hơn mình cả. Cái này không phải gọi là làm liều, mà là bản lĩnh.
- Mày cứ mê mấy cái nhân vật trong truyện tiểu thuyết thanh xuân, phim ảnh ngôn tình lắm rồi bị lú đó. Chẳng thực tế chút nào cả.
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ vô cùng tự nhiên, không hề khách sáo, không hề giả tạo, bởi Yến Huân, Lục Hữu Diên và Vương Nhậm quen biết nhau từ nhỏ, mà Yến Hoa là em gái Yến Huân, cũng quen biết từ khi sinh ra, ngoài anh trai ruột của mình ra, cô rất thích gọi Lục Hữu Diên và Vương Nhậm hai tiếng "anh trai".
Khi lên cấp 2, có một ngày Tiểu Hoa của Yến Huân bị bắt nạt, may mắn là Hàn Diệp cứu giúp, từ đó nhập hội cùng bọn họ, một thời gian sau trở thành bạn gái của Vương Nhậm, chơi chung với nhau đến tận bây giờ.
Yến Huân ngồi nghe lâu lâu liền nhếch miệng cười, tuy tay cầm cuốn sách, mắt nhìn chằm chằm vào một trang, nhưng trong đầu lại chẳng đọng một chữ nào, anh ta hình như đang nghĩ đến ai đó.
Yến Hoa nhìn loanh quanh một hồi, đi vài vòng trong thư viện, tìm đi tìm lại vẫn không thấy cuốn sách đó đâu.
- Em tìm sách gì?
Hàn Diệp mở miệng quan tâm, vừa đứng lên, một tiếng hét phấn khởi truyền tới.
- Tìm thấy rồi, cuốn sách On the Revolution of the Heavenly Spheres, em đang tìm mấy năm nay, nghe nói hiện tại chỉ còn lại 260 bản, giá trị cũng đắt lắm.
Hàn Diệp cũng từng nghe qua về cuốn sách này, bên trong nói về thiên văn học, nhưng những thứ đó cô không quan tâm lắm nên không muốn tìm hiểu.
- Nghe nói mỗi bản là 1 đến 2 triệu USD, nhưng mà chị không thích thiên văn học.
- Toán học thì sao?
Nghe qua lời giới thiệu về mấy cuốn sách mà Yến Hoa cầm trên tay, sách vở đối với Hàn Diệp mà nói cô chỉ coi nó là mấy tờ giấy trắng, cho dù có đắt đến mấy cũng không quan tâm.
- Không thích.
- Vậy vật lý học, văn học, khoa học thì sao? Chị thật sự không có hứng thú sao?
Nghe qua, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ ngồi xuống, khuôn miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
- Mấy cái đó chị không thích, chỉ chị thích anh ấy.
Dáng vẻ ngọt ngào dễ thương của Hàn Diệp tuy đã nhìn thấy nhiều, nhưng tại sao nhìn thấy nhiều mà vẫn không thể ngán, càng lúc anh lại càng thích dáng vẻ này của cô. Đây cũng chính là điểm yếu của Vương Nhậm, chỉ cần một đòn này là đã có thể phục thù anh.
Vương Nhậm trước đây mấy giây cũng đã đoán ra, anh đã rất bình tĩnh nhưng rồi vẫn không thể ngưng việc tim đập tay run, tím tái mặt mày.
Được một hũ cơm chó ngay trước mặt, sao có thể hớn ha hớn hải. Lục Hữu Diên chỉ biết cúi đầu xuống mặt bàn khóc không thành tiếng, mấy cuốn sách được Yến Hoa xem như bảo bối cũng trượt khỏi tay rơi xuống sàn nhà. Yến Huân nhìn hai người bọn họ đang tình tứ, chỉ có thể gập cuốn sách mình đang đọc rồi vứt lên mặt bàn.
- Diên, Tiểu Hoa, tôi nghĩ hôm nay chúng ra khỏi phải ăn sáng. Tôi no đến phát nôn ra rồi.
- Tôi cũng vậy.
- Nhiều lúc em mong có bạn trai chỉ để vả vào mặt hai anh chị.
Khuôn mặt tươi tắn trước khi bước vào thư viện nay chẳng còn đọng lại nữa, Yến Hoa cầm mấy cuốn sách đi đến, toàn là những cuốn kinh điển, ngồi ngay xuống ghế rồi giở ra xem xét.
Ý đồ của Yến Hoa vừa hay lại trùng khớp với Lục Hữu Diên, anh ta nhích gần sát cô, thanh âm đủ để 4 người nghe.
- Tiểu Hoa, anh có thể làm bạn trai hờ của em để vả mặt hai người kia.
Ngay lập tức miếng giấy vụn ở trên bàn bị Yến Huân cầm lên rồi ném thẳng về phía Lục Hữu Diên, anh ta ngơ ngác nhìn lại, thấy dáng vẻ đùng đùng sát khí, ánh mắt như muốn anh tươi nuốt sống mình, Lục Hữu Diên mới buông bỏ ý nghĩ.
- Anh bạn à, tôi chỉ đang ví dụ thôi.
- Cho dù em gái tôi có ế đến già tôi cũng sẽ không để cậu cưới nó.
- Cậu nói không hiệu nghiệm, Tiểu Hoa nói mới hiệu nghiệm.
Yến Hoa nhìn qua Lục Hữu Diên, cô chỉ lạnh nhạt đáp.
- Ý em cũng giống ý anh ấy.
Lục Hữu Diên không thể tin nổi, cứ nghĩ mình bị thương là sẽ được ưu ái hơn cả, hóa ra khi gặp hoạn nạn mới biết ai mới là bạn thực sự. Anh ta nhìn chằm chằm vào Yến Hoa, khuôn mặt dần trở nên méo mó.
- Em bỏ rơi tôi, em... em dám làm tổn thương tôi, trời ơi...
👍⬅⬅⬅