Chưa kịp trả lời, chuông điện thoại trong balo đột nhiên reo lên, lấy ra xem, chính là tên khốn đó.
- Yến Huân? Sao lại gọi tôi giờ này, cái quái gì vậy?
- Nghe máy đi.
- Tôi không thích.
- Cậu muốn tự đi bằng chân hay muốn Yến Huân dùng hành động, tất cả là do cậu tự quyết.
Câu nói của Thẩm Hy, Viên Tịch đoán chắc cô gái này biết nhiều điều về Yến Huân, lập tức nghe theo, ngón tay nhấn vào nút bắt máy.
- Alo.
- Xuống đây.
- Đâu chứ?
- Sân cỏ.
Vài phút trước Yến Huân có đấu tay đôi với một nam sinh, học chung lớp với anh ta, một khi đã chung lớp với Yến Huân thì thân thế cũng không bình thường, chính vì vậy anh mới chấp nhận thách đấu.
Trò chơi đơn giản là thảy chai nước, chai nước đứng thì coi như thắng, điều kiện của tên nam sinh kia đưa ra là... muốn Yến Huân công khai bạn gái, vì vậy anh đã thua và gọi điện Viên Tịch xuống sân cỏ.
Cô vẫn ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một ánh mắt không rõ xúc cảm đang nhìn mình, xung quanh là rất rất nhiều người vây quanh.
- Tại sao phải là tôi?
- Đừng để tôi đuổi cô ra khỏi căn nhà ở chung cư.
Dứt lời, Yến Huân cúp máy, Viên Tịch ngồi trong lớp nhìn vào màn hình điện thoại đen sì, tức đến mức muốn đập vỡ nó ra, nhưng dù sao đây cũng là bảo bối yêu quý của cô, đập sao nỡ chứ.
- Tôi đi cùng cậu.
Thẩm Hy cầm lấy tay Viên Tịch kéo cô ra ngoài, đến sân cỏ nhìn thấy hai phái đang đối đầu nhau, có vẻ bên Yến Huân đông hơn một chút.
Từ xa Viên Tịch đã nghe rõ lời họ nói, cô xuất hiện gần đó, chỉ là không lên tiếng.
- Đáng ra tôi phải cược cái lớn hơn mới phải, một căn nhà, hay một chiếc xe.
- Nếu cược nhà hay xe, cậu nghĩ cậu sẽ thắng nổi tôi?
Lưu Khang Hựu tắt ngấm nụ cười, từ trước tới nay luôn đấu tay đôi với Yến Huân, trận cược nhỏ đều thắng nhưng trận cược lớn thì anh ta thua trắng tay.
Trước đây Yến Huân cũng từng cá cược rất nhiều, nhưng bọn thiếu gia này không sợ vi phạm pháp luật sao? Tất nhiên những trò chơi này phải dùng chiêu chứ. Lưu Khang Hựu và Yến Huân có soạn sẵn một bản hợp đồng, bên trong là những món đồ mà Lưu Khang Hựu nợ Yến Huân, đến khi anh ta đủ 18 tuổi, tất nhiên Yến Huân sẽ bắt anh ta trả đủ không thiếu một đồng.
Vậy mới nói tên thiếu gia họ Lưu này rất cố chấp, nếu nhà anh ta nghèo, chắc chắn bây giờ đã ra ở bụi rồi. Lưu Khang Hựu nhăn mày lên tiếng...
- Vậy thì làm một ván nữa đi.
Vốn dĩ Yến Huân không muốn đấu, khuôn miệng quyến rũ khẽ nhếch lên, vừa mở miệng nói đã bị một giọng nói khác lấn át. ngôn tình hay
- Được, tôi chơi.
Viên Tịch từ phía sau Yến Huân đi đến, đối mặt với Lưu Khang Hựu, ánh mắt không hề sợ hãi. Giọng nói vô cùng kiên quyết lại khiến tên họ Lưu rất thích thú.
- Cô là...?
- Viên Tịch.
- À... ra là cô, bạn gái chưa công khai của Yến Huân.
- Nếu anh thắng tôi ở ván này, Yến Huân sẽ công khai bạn gái và tặng anh căn nhà.
Câu nói vừa thốt ra, Yến Huân, Vương Nhậm, Lục Hữu Diên và rất nhiều học sinh khác đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Viên Tịch.
Yến Huân không có ý phản đối, nhưng Lục Hữu Diên liền đi đến ngăn cản cô.
- Cô điên sao? Đây không phải trò đùa đâu? Muốn phá tan nhà nát cửa của Yến gia hay gì?
Yến Huân đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
- Cứ làm đi, bay nhà của tôi thì cô liệu hồn.
Viên Tịch nhìn anh ta cười nhạt, ánh mắt tự tin nhìn Lưu Khang Hựu, tưởng gì chứ những trò mèo này cô chơi suốt mấy năm cấp 2 nhiều rồi.
- Yến thiếu gia, người của cậu đã muốn đấu với tôi thì tôi nghĩ cậu không nên ngăn cản đâu, nào, vào ván đi.
- Khoan... tôi chưa nói điều kiện của tôi khi tôi thắng.
Biết mình hơi tự cao, Lưu Khang Hựu lặng lẽ gật đầu. Khi cùng Thẩm Hy đến sân cỏ, cô bạn học này có nói với Viên Tịch, Lưu Khang Hựu là tên hay gây chuyện với Yến Huân, nếu cô dính líu đến Yến Huân thì rắc rối đến từ Lưu Khang Hựu cũng không ít.
Nhân cơ hội này, thà là chưa bị anh ta gây rắc rối thì bản thân cô phải đá anh ta đi.
- Nếu tôi thắng, tôi muốn anh cút ra khỏi ngôi trường này.
Nghe xong điều kiện của Viên Tịch, mọi người đều cứng đờ mặt mày, đây cũng chính là mong muốn của Yến Huân, từ trước đến nay không thể đuổi anh ta khỏi ngôi trường này, cách làm của Viên Tịch quả thực rất hay.
Yến Huân cúi mặt xuống, khuôn miệng khẽ nhếch.
- Được.
Nghe câu nói rắn rỏi của Lưu Khang Hựu, Yến Huân càng nở nụ cười rộng hơn, tuy tên kia có chút tức giận và lo lắng nhưng trên khuôn mặt hắn ta có vẻ như vẫn còn rất nhiều hy vọng.
Ngay trên bàn đặt vài chai nước lọc, hai chai đầu tiên đã được Lưu Khang Hựu và Yến Huân chơi đến móp hết cả, Viên Tịch chọn một chai mới, tên họ Lưu cũng chọn một chai khác ngay bên cạnh.
- Lưu thiếu gia, anh từng chơi thắng Yến Huân, tôi muốn anh đi trước.
- Được.
Lần đầu tiên, chiếc chai nhựa của Lưu Khang Hựu bị rơi bịch xuống bàn, đến lượt Viên Tịch, đây là lần đầu tiên cô chơi, dĩ nhiên sẽ không đứng thẳng. Tiếp theo là lượt thứ 2, 3, 4, 5...ai cũng căng thẳng, nhưng riêng Yến Huân anh ấy chẳng có một chút lo lắng nào.
Lần thứ 6, chai nước của Lưu Khang Hựu đã được dùng hết sức lực vốn có đứng thẳng xuống mặt bàn, người bên phía họ Lưu ai nấy đều vô cùng vui vẻ và rất phấn khởi, như thể mình đang thắng.
- Lượt thứ 6 chai nước của tôi đứng, Viên Tịch, nếu chai nước của cô lần này cũng đứng, chúng ta hòa. Còn nếu chai nước của cô không đứng nổi thì căn nhà của Yến Huân e là phải nhường lại cho tôi.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Lưu Khang Hựu, Viên Tịch phải kiềm chế để không được vung tay đấm anh ta, đúng là xảo trá. Vài lần chơi trước cô đã nắm được nguyên lí và lực tay của mình rồi, lần này cô cũng ôm hết hy vọng vào nó.
- Anh nên chuẩn bị dọn đồ đi.
Nói xong cô thảy chai nước, bộ ba trùm trường hướng mắt nhìn, quả nhiên là ân nhân cứu mạng của ông nội, không làm anh ta thất vọng.
- Chai nước đứng rồi, đứng rồi...
Người bên phía Yến Huân ai nấy đều hô hào phấn khởi, thà là hòa còn hơn thua.
Viên Tịch đưa mắt nhìn Lưu Khang Hựu, anh ta không cam tâm, vẫn muốn đấu tiếp.
- Tiếp tục đi, một núi không thể có hai hổ.
- Được, tôi cũng không có ý dừng.
Lượt thứ 7, chai nước của Lưu Khang Hựu không may mắn như lần thứ 6,ngã một cú đau điếng xuống mặt bàn, giống hệt khuôn mặt đang nhăn nhó của anh ta.