Nhớ cái đầu nấm này chết đi được (CP phụ) Khu rừng nhỏ phía sau siêu thị vô cùng yên tĩnh.
Nhìn cây kem “tiếp xúc thân mật” với mặt đất đã tan nát đến không nỗi nỡ nhìn vào, trong đầu Diêu Nguyệt đều là…
“A a a a a a a Cornetto của tôi ơi, rơi mất rồi! Rơi mất rồi!” — “Cái gì? Văn Nhân Nhất nói gì cơ?” — “A a a a mình mới cắn có sáu miếng thôi mà! Cornetto đã mất rồi hu hu hu” — “Văn Nhân Nhất nói anh ta thích mình á?” — “A a a a phải làm sao đây! Cornetto rơi mất rồi hu hu hu hu!!!”
Một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Nhìn chiếc Cornetto vỡ tan nát, cô liếm liếm môi của mình, cảm giác đau khổ không phải là giả, nhưng mà cảm giác ấy vô cùng chân thật, như thể là “vạn tiễn xuyên tâm” vậy.
Phần ốc quế ngon nhất cô còn chưa ăn đến nữa mà!
Bên dưới phần ốc quế còn có một miếng sô-cô-la to nữa! Mà nó đã rơi như thế mất rồi!
Nội tâm Diêu Nguyệt vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi xót thương vô cùng vô tận, nhưng từ trên đỉnh đầu của cô đã lại xuất hiện cảm giác quen thuộc. Cô ngẩng đầu, nhìn cậu trai đang sờ tóc mình, anh nói: “Đừng nhìn nữa, lát nữa tôi mua cho em một cái khác.”
“…” Diêu Nguyệt sững sờ.
“… Em nghe thấy tôi vừa nói gì không?”
Diêu Nguyệt vẫn ngây ra: “Cái gì cơ?”
“Tôi nói…” Gương mặt Văn Nhân Nhất hiếm khi hiện lên chút màu sắc, thoáng qua một chút nghi hoặc, anh hắng giọng bổ sung thêm: “Ông đây thích em.”
“…”
Đến tận giây phút này, Diêu Nguyệt mới nắm bắt được trọng tâm câu nói.
Không phải Cornetto.
Mà là tên ngốc Văn Nhân Nhất kia… hình như anh, đang tỏ tình.
Đối tượng được tỏ tình là cô.
Diêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh, vì chênh lệch chiều cao nên cô phải ngẩng đầu lên nhiều, một lúc lâu sau mà cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Mặc dù cô chưa yêu đương bao giờ, nhưng… kể ra thì, cô cũng đã từng được tỏ tình không ít lần rồi.
Từ lúc Diêu Nguyệt có ký ức, hoặc là nói, từ lúc cô biết đi học cho đến bây giờ, cô rất hay được xếp vào ngồi bàn đầu. Không cần biết đó là khi còn học mẫu giáo, tiểu học hay cấp hai, không cần biết giáo viên đứng lớp là ai, nếu giáo viên sắp xếp chỗ ngồi thì về cơ bản là cô sẽ luôn ngồi ở hàng đầu tiên.
Hồi nhỏ cô không hiểu, chỉ cảm thấy… Ồ, mình đến lớp được ngồi gần giáo viên quá!
Ôi! Cô không dám ngọ nguậy hay làm gì luôn!!!
Sau khi lớn lên… cô mới biết nguyên nhân.
Cũng không có gì đặc biệt cả, là do cô thấp thôi.
Hơn nữa, có lẽ là do những người cùng chiều cao sẽ thu hút lẫn nhau. Thế nên, từ bé cho đến lớn những chàng trai từng theo đuổi, từng tỏ tình với Diêu Nguyệt đều có một điểm chung… là họ đều không cao quá một mét tám.
Trước khi lên cấp ba, người cao nhất là hotboy của lớp.
Thiếu niên dáng người cao gầy, dong dỏng cao, không hề thấp. Diêu Nguyệt từng tò mò nên đã hỏi chiều cao của anh bạn hotboy lớp đó.
Lúc đó, hotboy lớp đỏ mặt nói mình cao một mét bảy mươi chín. Như thể là sợ cô chê bai mình, cậu ta còn bổ sung thêm một câu, rằng, cậu ta vẫn còn đang lớn, sau này sẽ còn cao hơn thế nữa.
Cậu hotboy đó nghĩ nhiều rồi, thật ra Diêu Nguyệt chẳng có gì là không vừa ý cả.
Dù sao thì chiều cao của bản thân cô cũng đã rõ rành rành ra đấy rồi mà, một người chỉ cao có một mét năm mươi mấy như cô nào có tư cách chê bai người cao một mét bảy mươi chín đâu! Cô không có khả năng đó.
Vậy nên lúc đó Diêu Nguyệt chắc chắn đến tám mươi phần trăm, rằng, người cao một mét bảy mươi chín này chính là người theo đuổi cô có chiều cao “kỷ lục” nhất rồi.
Thật không ngờ là…
Khi lên cấp ba lại có một người cao hàng thật giá thật như thế này.
Diêu Nguyệt ngẩng đầu lên, ước tính bằng mắt thường một chút về chiều cao của Văn Nhân Nhất. Bình thường, nếu cô chỉ nhìn vào mắt anh thôi thì còn được, lần này phải nhìn lên tận đỉnh đầu, có hơi tốn sức.
Đúng là “cao thâm khó lường” mà.
“Văn Nhân Nhất…” Cô cảm thấy, nếu chỉ ước lượng bằng mắt thôi thì không chính xác lắm, vẫn nên hỏi thẳng ta thì hơn: “Anh cao bao nhiêu thế?”
“…”
Văn Nhân Nhất ngây ra.
Đang tỏ tình cơ mà, sao tự dưng lại hỏi chiều cao?
Anh lo lắng không biết bao nhiêu lâu, nhưng mà, thứ mà anh đợi được lại không phải là “Em cũng thích anh” hay “Tôi không thích anh”, mà là… “Anh cao bao nhiêu thế?” sao???
Kết quả mới lạ gì đây?
Vậy là anh nên nói thật hay nên khai gian?
Cô thấp bé như vậy, hay là cứ nói thấp hơn đi… để hợp với cô?
Có lẽ đã nhìn thấy sự do dự của anh, Diêu Nguyệt nói xen vào kịp lúc: “Này, này, này, anh đang nghĩ gì vậy? Cứ nói kết quả đo lần gần đây nhất thôi…” Có vẻ như cô rất tự nhiên, hình như là cô chỉ đang hỏi một vấn đề bình thường thôi: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi chút thôi.”
Văn Nhân Nhất yên tâm rồi: “Năm ngoái, hồi khám sức khoẻ, tôi cao một mét tám mươi ba… Không biết năm nay tôi có cao hơn không.”
Diêu Nguyệt gật đầu: “Ồ.”
Cô có kỷ lục mới rồi… Một mét tám mươi ba cơ đấy!
Bé lùn như cô cũng có ngày được người cao như vậy để ý cơ đấy!
Văn Nhân Nhất vẫn không đoán ra được cô đang nghĩ gì, thế là anh ngập ngừng hỏi: “Vậy nên…?”
“Hả?”
Văn Nhân Nhất: “Tôi nói tôi thích em.”
Trước đây, khi Diêu Nguyệt được tỏ tình, thật ra cô đều rất tỉnh táo, nhưng… lần này, cứ như là một mớ bòng bong vậy.
Cô nói: “Mặc dù tôi cũng biết, không cần thiết phải nói ra câu này đâu… Nhưng tôi vẫn phải hỏi… Anh có đang đùa tôi không vậy?”
Khóe miệng Văn Nhân Nhất giật giật: “… Em cũng nói rồi mà, không cần hỏi câu này làm gì. Mẹ nó chứ, ai lại lấy chuyện này ra để đùa, em có bị ngốc không vậy hả?”
“…”
Diêu Nguyệt thầm nghĩ, anh đúng là giống kiểu người đó đấy.
Tính cách trẻ con, thích ai thì trêu đến mức người đó phát bực cả lên, thế này mà còn không giống kiểu học sinh tiểu học “thích bạn nữ nào thì phải chọc người ta đến nỗi người ta bật khóc” à.
… Trẻ trâu chết đi được.
Nếu anh đã nói như vậy rồi… Diêu Nguyệt sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình một chút, cô cố gắng tạm thời gạt con số “một mét tám mươi ba” sang một bên, một lúc sau cô mới gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“…”
Biết rồi… là sao cơ?
“Nhưng mà, xin lỗi anh nhé…” Diêu Nguyệt nói: “Trước khi trưởng thành, tôi sẽ không yêu đương, cho nên, trước khi tốt nghiệp cấp ba tôi…” Cô dừng lại một chút, cô không tìm được từ nào thích hợp nào để dùng, nên cô chỉ có thể nói bừa: “Dù sao thì tôi cũng sẽ không nghĩ đến mấy chuyện đó đâu.”
“… Hả?” Văn Nhân Nhất còn chưa kịp buồn bực đã vô thức hỏi: “Vì sao?”
Cô gái nhỏ nghiêm túc trả lời: “Vì tôi đã đồng ý với bố mẹ và ông bà nội ngoại của tôi rồi, trước năm mười tám tuổi, chắc chắn là tôi sẽ không yêu đương.”
Văn Nhân Nhất: “…?”
Diêu Nguyệt lại hỏi: “Anh có đem theo giấy vệ sinh không?”
Thật sự là Văn Nhân Nhất không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô, anh cho tay vào túi: “… Có.”
Cô xoè tay ra: “Cho tôi xin một tờ với.”
Văn Nhân Nhất đưa cho cô một tờ giấy, Diêu Nguyệt nhận lấy, rồi cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy cẩn thận nhấc “thi thể” Cornetto vẫn còn đang nằm dưới đất lên, và rồi, cô vứt vào thùng rác bên cạnh gốc cây.
Văn Nhân Nhất cười nói một câu: “Cô gái nhỏ này cũng có ý thức bảo vệ môi trường quá nhỉ.” Khi anh đang chuẩn bị quay lại chủ đề chính, còn chưa kịp hỏi tiếp…
Thì “cô gái nhỏ” đã để lại một câu “Tôi về lớp trước đây” rồi bỏ chạy ngay trước mắt anh.
Thật ra, Diêu Nguyệt muốn chạy không vì lý do gì khác.
Mặc dù cũng có thể xem như là cô rất kiên định với lập trường của mình… mà từ chối anh rồi… nhỉ?
Nhưng mà, người từ trước đến nay vốn luôn có khả năng làm chủ được tình hình như Diêu Nguyệt; người khi đối mặt với câu hỏi “Ước mơ của em là gì,” của Mã Đông Lập, mà vẫn có thể trả lời được câu “Hòa bình thế giới” như Diêu Nguyệt; người được hotboy lớp tỏ tình mà vẫn không mảy may suy nghĩ gì nhiều, vẫn học vẫn chơi bình thường như Diêu Nguyệt…
Lại phát hiện ra rằng, hình như, cô đang không kiểm soát được độ nóng trên gương mặt mình.
… Không ngờ là, cô lại đỏ mặt.
Trong buổi tối tự học đó, cô làm bài một cách qua loa. Buổi tối, khi về đến ký túc xá, cô cũng chỉ lướt diễn đàn một cách hời hợt, không tập trung được. Trạng thái này cứ duy trì như thế cho đến tận nửa đêm. Cô lên giường rồi mà vẫn lăn qua lộn lại như cái bánh crepe vậy.
Văn Nhân Nhất không chỉ phá vỡ kỷ lục về chiều cao của những người từng theo đuổi cô.
Mà anh còn khiến chi Diêu Nguyệt – người bị thần ngủ nhập – mất ngủ rồi.
Diêu Nguyệt xoay người, vùi mặt vào trong gối.
Trong lòng thầm lôi Văn Nhân Nhất ra thăm hỏi cả trăm nghìn lần.
…
Chuyện Văn Nhân Nhất tỏ tình này, Diêu Nguyệt chưa nói cho ai biết. Vài bạn nữ có quan hệ tốt với cô cũng từng hỏi cô rằng, có phải là cô và Văn Nhân Nhất có xảy ra chuyện gì đó hay không, nhưng đều bị cô phủ nhận hết sức dứt khoát và rõ ràng.
Cô cảm thấy, trừ trường hợp tỏ tình nơi công cộng, thì còn mấy việc nói ra mấy câu như là “Cậu biết không, XX vừa tỏ tình với mình đấy” một cách riêng tư thì không được hay cho lắm.
Nhưng mà, cô cũng chưa nói với Thư Điềm và Nguyên Loan Loan. Không có chuyện gì là ba người bọn họ không thể nói với nhau, việc không nói cho các cô ấy nghe không vì nguyên nhân gì khác ngoài việc: nói ra rồi thì sợ sẽ bị họ trêu chọc.
Mà… Văn Nhân Nhất cũng chưa tỏ tình thành công mà.
Thế thì càng không thể nói.
Lúc đầu Diêu Nguyệt còn lo lắng anh sẽ… chán nản buông xuôi sau khi bị từ chối như mấy nam sinh trong tiểu thuyết. Mặc dù anh hơi ngốc một chút, nhưng không chừng là cũng sẽ có những lúc anh nghĩ quẩn.
Nhưng sau đó, sự thật đã chứng minh được rằng, là cô nghĩ nhiều quá rồi.
Anh rất phù hợp với một cụm từ, “bại không nản”.
Văn Nhân Nhất cũng là một tên khá kỳ quặc. Sau khi bị từ chối, sự nhiệt tình của anh không những không giảm đi, mà còn tăng mạnh lên nữa. Bây giờ, ngoại trừ những lúc phải lên lớp học và ở ký túc xá ra, thì chưa có một giây phút nào tóc của Diêu Nguyệt được gọn gàng.
Không chỉ chạm vào tóc cô, bây giờ, nếu không phải là do Giang Dịch gọi đi, thì Văn Nhân Nhất cũng sẽ không chơi bóng rổ trong giờ Thể dục nữa. Anh sẽ tận dụng hết mọi cơ hội để đến trêu cô.
Bữa trưa cũng quấn lấy cô, đòi cô ăn cùng, có Nguyên Loan Loan ở đó mà anh cũng không buồn để ý.
Diêu Nguyệt cũng không hiểu, không biết rốt cuộc là anh đang muốn làm gì.
Nhìn hành động, có vẻ như là anh đang trong giai đoạn theo đuổi cô, nhưng thực tế là, Diêu Nguyệt cảm thấy, cái con người này…
Thật ra là anh chỉ đang muốn làm phiền cô, cố gắng tạo cảm giác tồn tại mà thôi.
“Nấm lùn, em đang tìm gì vậy?”
“Hở?” Diêu Nguyệt đang nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong những ngày gần đây, cô đang thả lỏng bản thân mình thì lại bị một âm thanh quen thuộc gọi lại.
Cô nhìn màn hình điện thoại, đáp: “À, tôi đang tìm lại đường dẫn của một bài đăng trước đây. Rõ ràng là đã gửi vào trong nhóm ký túc xá rồi mà, nhưng tại sao lại không tìm thấy nhỉ…”
Bây giờ đang là tiết Thể dục, Thư Điềm thì tất nhiên là đang “rải cơm chó” cùng bạn trai của cô ấy rồi; Nguyên Loan Loan – người vốn sẽ ở cạnh cô bây giờ – lại cực kỳ ghét việc ba người họ ở cùng nhau, mặc dù Diêu Nguyệt và Văn Nhân Nhất không phải là mối quan hệ yêu đương, nhưng Nguyên Loan Loan… nói rằng cô ấy không muốn nhìn hai đứa thiểu năng đánh nhau.
Ai thiểu năng! Sao lại thành hai đứa rồi hả!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ có mỗi mình Văn Nhân Nhất thiểu năng thôi đó, được chưa vậy hả!
Diêu Nguyệt nhớ lại lời Nguyên Loan Loan nói thì cô lại thất tức, cánh tay cô còn bị người ta chọc chọc vào mấy cái, cô quay đầu lại và tức giận hỏi: “Làm sao thế hả!”
“Nhóm của các em toàn đặt biệt danh gì đâu không vậy? Thư Tiểu Điềm… Nguyên Tiểu Loan?” Văn Nhân Nhất đến gần nhìn một cái, dựa vào hai cái tên trước, anh suy luận: “Vậy nên, em là… “Tiểu Nấm” à?”
Diêu Nguyệt: “?????”
Đây là cái biệt danh siêu cấp khó nghe gì vậy?!
Cô giơ điện thoại lên, làm động tác như muốn đánh vào đầu anh: “Tiểu Nấm cái gì chứ! Anh mới là Tiểu Nấm ấy! Anh là đồ Nấm Đần!!!”
Lúc đầu Văn Nhân Nhất cười to, anh “ha ha ha” một tràng dài rồi sau đó mới dừng lại, anh lại hỏi: “Được rồi được rồi, Diêu Tiểu Nguyệt, Diêu Tiểu Nguyệt. Nhưng mà, rốt cuộc là tại sao lại gọi như vậy?”
Diêu Nguyệt không khách sáo với anh, cô “hừ” một tiếng: “Vì gọi như thế sẽ khiến cho chúng tôi đáng yêu hơn chứ sao.” Dừng lại một chút, cô khinh bỉ thêm một câu: “Xuỳ, chắc chắn là anh không hiểu, anh thì hiểu cái con khỉ á.”
Dáng vẻ hếch cằm nói chuyện của cô gái nhỏ, âm thanh mềm mại khi cô nói câu “Anh thì hiểu cái con khỉ á, vì gọi như thế sẽ khiến cho chúng tôi đáng yêu hơn chứ sao” đã hoàn toàn chạm đến ngưỡng giới hạn chịu đựng sự đáng yêu và huyệt cười của ai đó.
Nhưng Diêu Nguyệt lại không biết.
Diêu Nguyệt nhìn tên to xác ngốc nghếch đang cười đến run rẩy bên cạnh mình.
Vừa cố hết sức khai thông bộ não ngốc chết đi được của anh xong, cô mệt đến nỗi trợn to mắt, mái đầu nấm lộn xộn bay trong gió.
… Đúng là tạo nghiệp quá mà.
…
Về chuyện Văn Nhân Nhất càng thất bại càng cố gắng, Diêu Nguyệt còn tưởng rằng anh trải nghiệm cảm giác mới mẻ xong thì sẽ từ bỏ.
Nhưng không ngờ, thì ra là anh có thể kiên trì được thật… Cứ kiên trì không ngừng nghỉ, cứ phiền cô mãi thôi.
Nhưng, nếu lấy kiểu làm phiền này so với kiểu đáng ghét ban đầu, thì lại thấy không giống nhau, bản chất cũng khác nhau nữa.
Ví dụ như, hôm nào đó cô không bị làm phiền, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Giống như việc mặc ngược áo len vậy, mặc dù không rõ ràng, nhưng cảm giác ấy vẫn luôn tồn tại, nó sẽ luôn nhắc nhở bạn rằng: Này, hôm nay có gì đó không đúng cho lắm, tên “ngứa đòn” đó không đến lượn lờ trước mặt bạn.
Mặc dù nhìn thì sẽ ngỡ rằng, Diêu Nguyệt là một cô gái hiền lành đáng yêu. Nhưng, từ trước đến nay, những lời từ chối tình cảm của cô luôn hết sức rõ ràng, mấy câu như là “Xin lỗi, tôi không thích cậu” thì bao giờ cô cũng có thể nói ra được, cứ “đâm thẳng” vào tim người ta như thế đấy.
Nếu so sánh với những gì mà cô đã nói lúc từ chối Văn Nhân Nhất… thì đúng là nhẹ nhàng quá rồi.
Biết thế thì cô đã nói thẳng ra luôn rồi! Diêu Nguyệt vừa chỉnh lại tóc vừa bực mình nghĩ.
Có vô vàn cách để theo đuổi con gái nhà người ta. Có người dùng sự dịu dàng để gây ấn tượng, có người dùng tiền, có người dùng nhan sắc. Diêu Nguyệt chưa từng ngờ được rằng, thì ra là cũng sẽ có người cậy nhờ vào việc “chọc tức người khác” nữa.
Điều khiến cô khó chịu nhưng lại không muốn thừa nhận nhất đó chính là…
Hình như, chiêu “thích em thì chọc tức em” này, có hiệu quả thật.
Diêu Nguyệt cảm thấy, quãng thời gian chỉ “đớp cơm chó” của CP mà mình yêu thích, cố gắng ngày ngày đều đăng bài viết để trở thành một fan đủ tiêu chuẩn và phát triển đội quân fan CP, bên cạnh đó, còn phải chăm lo cho việc học, và còn… kiên định không lay động trước sự làm phiền của người nào đó như thế này, trôi qua vô cùng nhanh chóng..
Nếu nghĩ như vậy, thì cô đúng là một người bận rộn đấy nhỉ.
Sự bận rộn này kéo dài mãi cho đến kỳ nghỉ hè cuối năm lớp mười. Cô còn tưởng rằng, đến khi nghỉ hè thì mình sẽ được giải thoát, có thể thả lỏng được một chút.
Nhưng không ngờ…
Đúng là cô nhàn rỗi lắm, nhưng Wechat của cô sắp liệt đến nơi luôn rồi.
Nhất ngốc nghếch: [Nấm lùn, dậy chưa?]
Nhất ngốc nghếch: [Tôi vừa dậy.]
Hai tin nhắn này là hai tin nhắn mà sáng nào dậy cô cũng phải đọc, trời đánh cũng không đổi, tự hỏi tự trả lời.
Từ lúc Diêu Nguyệt kết bạn Wechat với Văn Nhân Nhất, cô đã đặt cho anh cái biệt danh nghe rất “kêu” rồi.
Kỳ nghỉ hè chỉ vừa mới bắt đầu, chưa được mấy ngày mà cô đã đổi cái tên cao quý của anh thành “ngốc nghếch”.
…
Nhất ngốc nghếch: [Em đang làm gì thế, sao không trả lời tôi?]
Vẫn là thủ tục như mọi ngày.
…
Nhất ngốc nghếch: [Đồ ăn tôi đặt tới rồi, hôm nay ăn cơm gà cà ri. Mẹ nó chứ, toàn là cà ri, đây là cà ri kèm cơm à.]
Nhất ngốc nghếch: [Hình ảnh]
… Chính vì thế, Diêu Nguyệt nắm bắt được rất cụ thể mỗi món ăn mà Văn Nhân Nhất gọi từ bên ngoài về.
…
Nhất ngốc nghếch: [Nấm lùn, em đang làm bài tập à? Chơi trò chơi một chốc đi, thư giãn một chút.]
Nhất ngốc nghếch: [Một ván thôi, tôi hứa.]
…
Nhất ngốc nghếch: [Yo, Vương giả Nấm lùn không phải chỉ là một cái danh hão đâu, em là bạn nữ chơi giỏi nhất mà tôi từng biết đó, những người khác đều “gà” hết chỗ nói, chậc chậc chậc, còn giỏi hơn cả Thư Điềm đó.]
Nhất ngốc nghếch: [Được rồi, được rồi, tôi không nói Thư Điềm, là tôi “gà”, tôi “gà” nhất cái vũ trụ này.]
…
Nhất ngốc nghếch: [Hả? Không phải, tôi không có nhiều bạn là con gái đâu… Thật mà, không có nhiều gì đâu. Hầu như tôi không trò chuyện với họ, đều là mấy người bạn cũ, cả mấy trăm năm rồi không nói một câu nào với nhau. Chờ chút, tôi gửi ảnh chụp màn hình sang cho em xem.]
Nhất ngốc nghếch: [Tôi xóa hết họ rồi.]
…
Anh cũng chẳng quan tâm Diêu Nguyệt có trả lời hay không, vẫn cứ gửi ảnh, chuyện gì cũng nói với cô. Chỉ tiếc là lúc đi vệ sinh anh không nói được gì với cô thôi.
Sao! Lại! Có! Người! Như! Thế! Này! Vậy!
Mà cô!
Sao cô lại không đủ nhẫn tâm để không! Trả! Lời! Cơ! Chứ!!!
… Đây cũng là điều mà Diêu Nguyệt ngộ ra sau mỗi lần trả lời tin nhắn của anh.
…
Suốt kỳ nghỉ hè, Diêu Nguyệt không dám đặt điện thoại ở chế độ chuông hoặc rung, bố mẹ đều thấy khó chịu với cái điện thoại của cô, bố cô còn nói: “Con gái à, con nên chặn các tin nhắn nhóm lại đi, hở ra là “99+” tin nhắn mới, phiền quá.”
“…”
Cô miễn cưỡng cười cười đồng ý, thầm nghĩ, e là hai người chưa từng thấy một người có thể đọ lại cả nhóm rồi.
Hôm nay, lúc Diêu Nguyệt đang thay quần áo, điện thoại mà cô vứt trên giường chợt sáng lên.
Nhất ngốc nghếch: [Nấm lùn, Nấm lùn, Nấm lùn, mau xuống đây đi, tôi ở dưới nhà em rồi.]
Diêu Nguyệt gõ chữ: [Ừm, biết rồi =.=]
Bình thường, lúc Diêu Nguyệt nói chuyện với hội Thư Điềm, cô không theo “phong cách” này đâu, vì lúc nào cô cũng là người nói nhiều nhất hết.
Nhưng, so với Văn Nhân Nhất thì… hờ, cô chính là một tiên nữ lạnh lùng đó được không!
Thế là, vị tiên nữ lạnh lùng vô cùng có nguyên tắc, sau một tháng miệt mài năn nỉ của người nào đó, đã đồng ý với yêu cầu ra ngoài chơi một mình cùng nhau.
Hơn nữa, chỉ đồng ý đi nửa ngày thôi.
Nhưng cũng không phải là do cô cố tình làm khó, mà thật sự là cô rất khó có thể đi ra ngoài.
Có thể là do người lớn hay sợ xảy ra chuyện, từ khi Diêu Nguyệt nhớ được mọi thứ cho đến bây giờ, ở nhà, bố Diêu và mẹ Diêu dù có làm gì thì họ cũng sẽ cưng chiều cô, nhưng nếu muốn ra ngoài chơi thì họ lại quản khá nghiêm khắc. Lần này bố mẹ đồng ý cho cô dci ra ngoài cũng là vì cô đã năm lần bảy lượt bảo đảm chỉ đi công viên gần nhà thôi, không cần đi xe buýt, cũng không cần phải bắt xe.
Diêu Nguyệt ra khỏi khu nhà, bây giờ chiều cao đã trở thành một điểm cộng, cô chỉ nhìn một cái là đã thấy Văn Nhân Nhất đang nhìn đông ngó tây ngay.
Sau khi nhìn thấy nhau, mặc dù vẫn còn cách nhau một khoảng, nhưng Diêu Nguyệt đã cảm nhận được rằng, ánh mắt của anh sáng lên hẳn luôn, như thể là “tách” một cái là sáng lên ngay.
Chân anh dài, đi có mấy bước thôi là đã kéo gần khoảng cách giữa hai người họ lại rất nhiều.
Diêu Nguyệt còn chưa biết nên nói “Hello” hay “Hi” cho lịch sự, hay nói thẳng câu “Chào đồ ngốc”…
Nhưng rõ ràng là tên ngốc kia không cho cô có quyền lựa chọn.
Diêu Nguyệt thấy anh đang dần đến gần mình, như thể là anh không hề có ý định sẽ phanh lại, mãi cho đến khi hai người sắp đâm vào nhau thì anh mới chịu dừng lại.
Sau đó, Văn Nhân Nhất giơ tay lên, giữ lấy đầu cô, anh chắp hai tay vào nhau, ấn lên đầu cô mà xoa xoa, thi thoảng mặt cô còn bị cọ cọ vào áo anh, cô còn ngửi thấy mùi xà phòng tươi mát từ anh nữa.
“Tóc của tôi! Văn Nhân Nhất… anh bỏ tay ra khỏi đầu tôi… A a a a a cái tên dở người này!”
Mãi cho đến khi Diêu Nguyệt hét lên rằng mình mệt rồi, thì Văn Nhân Nhất mới chịu dừng hành động như điên như dại đó lại.
Lần này anh còn tốt bụng chỉnh tóc lại như cũ cho cô, vừa vuốt tóc cô vừa nói: “Tôi nhớ cái đầu nấm này chết đi được.”
Ở khoảng cách gần như thế này, giọng của anh nghe trầm trầm, khiến Diêu Nguyệt sửng sốt.
Nhớ cái đầu nấm này chết đi… được…
… Câu, câu, câu, câu này, hình như câu này còn có nghĩa khác nữa đấy!
Trước lúc mặt cô kịp đỏ lên, Văn Nhân Nhất đã chỉnh xong tóc cô, hoàn toàn không nhận ra là mình vừa nói gì, anh rất tự nhiên mà hỏi cô: “Cái công viên mà em nói ở đâu vậy?”
“…”
Diêu Nguyệt cắt đứt hết mọi suy nghĩ, cố gắng chỉ đường cho anh.
…
Ngoài việc cảm thấy gặp mặt nhau sẽ hơi khó xử ra, thì Diêu Nguyệt còn nghĩ, sau một tháng mới gặp lại nhau, ít nhiều gì thì lúc trò chuyện cũng sẽ thấy mất tự nhiên thôi.
Nhưng mà anh… hoặc là, phải nói rằng, là hai bọn họ… quả thật là không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích được.
Từ lúc Văn Nhân Nhất gặp được cô là anh đã nói nói nói nói không ngừng, anh đã như thế này rồi nên cô cũng phải “vào vai” theo. Có lẽ là do tần suất nhắn Wechat mỗi ngày quá cao, nên nội dung nói chuyện của họ chỉ đổi từ “gõ chữ” thành “phát ra thành tiếng” mà thôi, họ trò chuyện tự nhiên đến nỗi không thể tự nhiên hơn được nữa.
“Nấm lùn, khu nhà em cũng không tệ nhỉ? Xung quanh có trung tâm thương mại, hoa cỏ cũng đẹp nữa.”
“Cũng được…” Có cần làm quá đến mức đó không?
“Haiz, nhưng mà, chỉ có một điểm không tốt, là một khuyết điểm trí mạng luôn đó.”
“Hả? Cái gì cơ?”
“Cách nhà tôi xa quá.”
“… Anh im đi!”
“Công viên này cũng rộng đấy, em hay đến đây à?”
“Không thường xuyên lắm, mấy năm rồi không đến.”
“Thế sao em lại đưa tôi đến đây?”
“Vì công viên thích hợp với anh chứ sao, trẻ con đều thích chơi ở đây mà.”
“Được rồi, em đưa tôi đi đâu thì tôi đi đó. Nhưng mà, em nói thật cho tôi biết đi, công viên này của nhà em có nấm không?”
“… Văn Nhân Nhất!”
Một tháng rồi không gặp người này, ngoại trừ tóc đã dài ra hơn một chút, người gầy đi một chút, thì có vẻ như ngoại hình của anh cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Nhưng tính cách thì có thay đổi… phiền hơn, dính người hơn rồi.
Diêu Nguyệt không ngờ là công viên này cũng khá đông đúc, hoạt động gì cũng có. Diêu Nguyệt nhìn tới nhìn lui, người lớn dắt trẻ con đi khá nhiều, bây giờ đang là bảy giờ hơn, trời vẫn chưa tối hẳn, rất nhiều hàng quán chợ đêm đang bắt đầu được dọn ra bán rồi.
Văn Nhân Nhất vừa không ngừng hỏi đông hỏi tây, vừa… ra tay với mái đầu nấm của cô.
Không biết là đã đi dạo được bao lâu, vì nói chuyện nhiều quá nên hai người đều mua đồ uống đến lần thứ hai luôn rồi, họ đến trước một sạp hàng đang có khá nhiều người vây quanh. Diêu Nguyệt tò mò nhìn vào, phát hiện ra đó là một người vẽ tranh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Em cũng muốn vẽ à?”
Nghe anh hỏi, Diêu Nguyệt “Ừm” một tiếng: “Cũng hơi muốn đấy, nhưng tôi không biết anh ta vẽ có đẹp không, không biết vẽ theo phong cách gì nữa. Ôi, phía trước đông người quá, không thấy rõ… Này! Văn Nhân Nhất, anh làm cái gì đấy!”
Văn Nhân Nhất nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng giẫm lên chân mình nhưng vẫn không thấy rõ được tình hình bên trong, trong lòng anh cũng đang thấy gấp gáp thay cho cô, anh không kịp suy nghĩ mà tay đã dùng sức nâng cô lên rồi.
Giờ đây, Diêu Nguyệt nhìn thì cũng đã nhìn được rồi.
Nhưng… sao tự dưng anh lại bế cô lên cao như vậy… Tư thế này làm cô thấy xấu hổ quá đi mất!
Anh coi bản thân mình là gì vậy? Một ông bố luôn sẵn lòng vác con gái mình lên vai hả?
Chân Diêu Nguyệt vừa bị nhấc lên khỏi mặt đất, cô đã bắt đầu giãy giụa, cô không dám hét to, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh mau thả tôi xuống a a a a a a xấu hổ quá, Văn Nhân Nhất…”
Văn Nhân Nhất làm nghe lời mà đặt cô xuống, nhìn gò má hơi ửng đỏ của Diêu Nguyệt, anh không hiểu phản ứng dữ dội đó của cô có nghĩa là gì: “Chẳng phải tôi chỉ muốn để em nhìn thấy thôi sao…”
Giờ đây, tâm trí Diêu Nguyệt cũng rất rối bời, những chỗ bị anh chạm qua vẫn còn vương lại chút hơi ấm mơ hồ.
Dường như cô cũng không thể trách cứ gì anh cả, sau cùng, Diêu Nguyệt hít thật sâu tận mấy lần: “Ban nãy… Tôi nhìn thấy người ta vẽ rồi, cũng khá đẹp, có vẻ tốc độ cũng nhanh…” Cô giơ tay chỉ chỉ vào đó: “Chúng ta qua đó xếp hàng đi.”
Quả nhiên, Văn Nhân Nhất đã vứt chuyện ngượng ngùng ban nãy ra sau đầu ngay.
Nhưng sức nóng trên mặt Diêu Nguyệt vẫn chưa tan hết đi. Cô lắng nghe tiếng động của tên vô lo vô nghĩ bên cạnh, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tốc độ người vẽ tranh vẽ rất nhanh, dù vậy, cũng phải nửa tiếng sau mới đến lượt bọn họ.
“Muốn vẽ chibi hay vẽ kiểu hiện thực?” Hoạ sĩ là một người đàn ông trung niên, giọng nói ấm áp, khí chất cũng giống một người nghệ sĩ lắm, bộ đồ trên người cực kỳ phù hợp với thân phận hoạ sĩ đường phố.
Vẽ chibi có vẻ hơi màu mè, Diêu Nguyệt nghĩ nghĩ: “Hiện thực chút đi ạ, cảm ơn chú.”
Cả quá trình vẽ chỉ diễn ra trong mười phút thôi, trong lúc đó, Văn Nhân Nhất vẫn luôn đứng bên phía hoạ sĩ để xem.
Mặt anh đối mặt với Diêu Nguyệt, lại đang đứng nữa nên anh có thể nhìn rõ cả tranh và người.
Từ trước đến nay Văn Nhân Nhất chưa từng tiếp xúc với thứ… không hợp với anh như là hội hoạ, cũng chưa từng thấy cảnh người ta vẽ tranh.
Anh nhìn người hoạ sĩ đổi bút vẽ, nhanh chóng phác hoạ ra các đường nét, vẽ đi vẽ lại, lên màu, đánh bóng, động tác vô cùng điêu luyện.
Cây nấm nhỏ của anh đã hiện lên trên trang giấy.
Nhìn như thế này còn đẹp hơn trong ảnh nữa.
Nói cách khác, so với những bức ảnh có thể thu lại được bằng cách nhấn nút và chụp, nhân vật được phác họa bằng từng đường từng nét càng tinh tế và quý giá hơn.
Còn toát lên một vẻ đẹp khó tả.
Văn Nhân Nhất nghe thấy người vẽ tranh nói: “Bạn nhỏ, cháu là người đầu tiên chú vẽ kiểu hiện thực mà lại giống chibi nha thế này đấy, thật sự rất đáng yêu.”
Văn Nhân Nhất cũng thấy thế.
Mấy người ban nãy chỉ toàn cái gì đâu không ấy, nhìn “Nấm lùn” của anh đi này, cái gì gọi là “vẻ đẹp trời cho”, cái gì gọi là “mắt to long lanh như anime”, là đây chứ đâu.
Khi Diêu Nguyệt đứng dậy nhận bức tranh, anh tiện tay trả tiền rồi kéo cô ra khỏi đám đông.
Bây giờ, cũng không còn sớm nữa rồi, em bé ngoan phải về nhà rồi.
Trên đường về, Văn Nhân Nhất nhìn “em bé ngoan” cầm bức tranh lật qua lật lại mà ngắm nghĩa, cô khen không dứt lời: “Ôi, người đó vẽ tôi đẹp thế này cơ à!” — “Có mười phút thôi mà đã vẽ xong rồi sao!” — “Hu hu hu đỉnh quá đi mất”… vân vân và mây mây.
Anh chưa từng được cô khen như thế đâu nhé.
Văn Nhân Nhất hơi giận dỗi: “Chẳng phải chỉ là vẽ tranh thôi à, tôi thấy cũng thú vị đấy, chờ anh đây học thành tài đi rồi ngày nào cũng vẽ cho em.”
Diêu Nguyệt giả câm giả điếc, không trả lời lại anh.
Thấy đã sắp đến khu nhà cô rồi, Văn Nhân Nhất không nhịn được nữa, anh đổi chủ đề khác ngay: “Này, “Nấm lùn” à.”
Diêu Nguyệt nghiêng đầu: “Gì?”
“Lúc trước em bảo rằng, cấp ba em sẽ không yêu đương, không sao cả, tôi cảm thấy như bây giờ, như thế này thì cũng đã tốt lắm rồi.”
“…”
Cô không quen với việc Văn Nhân Nhất nghiêm túc.
Nhất là đột ngột nhảy vào một chủ đề nhạy cảm như vậy.
Diêu Nguyệt ngây ra một lát, cô cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của anh, sau đó cô mới gật đầu: “Ừm.”
“Em biết không, có lúc, tôi cảm thấy, tôi ở lại lớp là vì để quen được em đấy.”
“…”
Nhìn đôi mắt đen láy vô cùng tha thiết và vẻ mặt nghiêm túc của Văn Nhân Nhất, Diêu Nguyệt vẫn không nhịn được mà nói: “Anh chờ chút, anh nói đến cái này thì tôi biết nguyên nhân rồi, rõ ràng là vì anh với Giang Dịch chỉ toàn chọn C nên mới phải học lại đó, được không hả?”
“…”
“Khụ…” Trên mặt Văn Nhân Nhất hiện lên chút xấu hổ, anh lại hắng hắng giọng: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói…”
“…”
“Nấm lùn, gặp được em vào những năm học cấp ba, ba năm cấp ba được học cùng lớp với em…” Văn Nhân Nhất sờ sờ đầu cô, nhưng lần này, bàn tay ấy lại rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Tôi thấy rất vui.”
Dưới sự giao hoà của ánh trăng và ánh đèn đường, gương mặt thiếu niên ánh lên những đường nét mềm mại và nụ cười trong sáng đến lạ.
Nhìn thế này thì mới thấy… gương mặt của tên ngốc này… thật sự là rất đẹp.
Lần này khác với những lần trước, khi anh xoa đầu cô, cô vẫn thấy rất dễ chịu…
Thì ra cũng có lúc cái miệng này biết nói năng hẳn hoi… Diêu Nguyệt ngơ ngác nghĩ.
…
Năm lớp mười một, lúc trước Diêu Nguyệt còn tưởng rằng Văn Nhân Nhất chỉ thuận miệng nhắc đến việc vẽ vời thôi, nhưng có thật sự không ngờ là anh lại đi học vẽ thật.
Thành tích của anh đã như vậy rồi, hơn nữa, anh cũng không có ý định học hành tử tế, nếu như anh muốn học năng khiếu thì cô vẫn có thể hiểu được.
Nhưng cô không ngờ, anh lại chọn học Mỹ thuật.
Hơn nữa, thông thường, người học Mỹ thuật sẽ bắt đầu chuẩn bị vào học kỳ hai của năm lớp mười một hoặc học kỳ một của lớp mười hai. Ban đầu Diêu Nguyệt cảm thấy, anh bắt đầu như thế thì có phần hơi sớm. Sau đó, cô nghĩ lại thì mới thấy, trí thông minh của anh cũng chẳng dư dả gì, nếu bắt đầu được sớm thì cứ bắt đầu sớm đi thôi.
Sau khi thi giữa học kỳ một của năm lớp mười một, vừa hay là vào thứ Sáu, Diêu Nguyệt đã bị “xiêu lòng” trước đề nghị đi ra ngoài ăn của Văn Nhân Nhất.
Khi đến một nhà hàng gần trường, hai người trông giống như là những người bạn đã đi ăn cùng nhau rất nhiều lần, họ không do dự một chút nào cả, gọi xong đồ ăn nhanh lắm. Rồi sau đó, đến lượt Văn Nhân Nhất bắt đầu nói bi ba bi bô không ngừng.
“À, em biết không “Nấm lùn”, bây giờ lúc nào giáo viên Mỹ thuật của chúng ta cũng khen ngợi tôi hết, thật đấy.”
Diêu Nguyệt “Ồ” một tiếng: “Thầy khen anh thế nào, anh nói tôi nghe xem.”
Đây là bàn dành cho bốn người, Văn Nhân Nhất đang ngồi đối diện cô, nhưng bỗng dưng anh đứng lên chuyển sang ngồi bên cạnh cô.
Anh cười hề hề, sáp lại gần cô: “Thầy nói, cây nấm mà tôi vẽ là cây nấm đẹp nhất thế giới.”
Diêu Nguyệt: “…”
“Vậy thầy của anh có nói…” Cô cắn răng: “Anh chém gió cũng giỏi nhất thế giới không?”
“…”
“À đúng rồi, thầy tôi còn nói, tôi tiến bộ cực kỳ nhanh, sắp có thể vẽ người rồi…” Gương mặt của Văn Nhân Nhất như sắp dán lên mặt cô đến nơi rồi: “Nấm lùn, đến lúc đó em cho tôi vẽ em nhé?”
“…”
Diêu Nguyệt cũng không biết vẽ người có nghĩa là gì, cô nghĩ, có lẽ là kiểu vẽ giống như ở chợ đêm hôm đó, thế là cô vừa đẩy anh ra vừa trả lời: “Được rồi, được rồi, cho anh vẽ, cho anh vẽ, anh… đừng có lại gần tôi như thế nữa!”
“Mẹ kiếp! Vậy…” Văn Nhân Nhất nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Em phải gửi cho tôi một tin nhắn thoại trên Wechat nói rằng em đồng ý, nếu không, ai biết được em có rút lại lời nói đó hay không đâu.”
“…”
Diêu Nguyệt nghiến răng gửi cho anh một tin nhắn thoại, bấy giờ thì tên ngốc đó mới chịu dừng lại.
Văn Nhân Nhất đặt điện thoại lên bàn: “Tôi đi vệ sinh.”
Diêu Nguyệt gật đầu.
Cô đang hăng say lướt diễn đàn, điện thoại của Văn Nhân Nhất được anh đặt trên bàn bỗng rung lên.
Diêu Nguyệt nhìn qua màn hình một cái.
[Thầy Trương dạy Mỹ thuật]
“…”
Chắc là thầy dạy Mỹ thuật của anh nhỉ?
Cô nghĩ ngợi, vẫn nên đợi Văn Nhân Nhất quay lại thôi.
Năm phút sau.
Nhìn chiếc điện thoại đang rung trên mặt bàn, Diêu Nguyệt muốn sụp đổ đến nơi luôn rồi.
Đây đã là lần thứ năm rồi đấy!
Sao thầy Trương lại kiên trì thế!
Văn Nhân Nhất, anh rơi xuống hố rồi à? Sao còn chưa ra nữa!
Không thể coi thường tiếng rung của điện thoại được, hơn nữa, còn rung hơn năm phút rồi đấy. Ánh mắt của bà cô bàn bên liếc qua đây, Diêu Nguyệt đều nhìn thấy hết.
Cô nghĩ, hay là cô cứ lấy tư cách bạn bè nghe điện thoại trước, sau đó giải thích với thầy ấy rằng Văn Nhân Nhất đang bận một chút, lát nữa anh sẽ gọi lại cho thầy sau.
Thế là, trong lần thứ sáu cuộc gọi ấy được gọi đến, Diêu Nguyệt vuốt lên nhận ngay.
Nhưng những gì cô chuẩn bị nói còn chưa kịp “lên sàn”, thậm chí, đến cả tiếng “Alo” cũng chưa kịp ra khỏi miệng…
“Văn Nhân Nhất!!!” Tiếng hét đầy giận dữ từ bên kia truyền tới, làm cô sợ đến đơ ra luôn.
Đó là một giọng nam trung trầm trầm mạnh mẽ, nghe có vẻ vô cùng, vô cùng… tức giận.
“Thầy vừa xem bài về nhà em nộp hôm qua! Em nói cho thầy nghe xem, em gọi đấy là bài về nhà à?!”
“…”
“Thầy bảo em vẽ quả táo! Em vẽ cái cục gì đen sì sì thế hả! Học mấy tháng rồi, ngoài khối lập phương ra thì cái khỉ gì cũng không biết vẽ! Thậm chí, đánh bóng mà còn đánh sai hướng nữa! Em còn làm được cái gì nên hồn không hả!!”
“…”
“Một tuần lên lớp ba buổi còn dám xin nghỉ? Tôi còn hiền với em quá rồi đúng không???”
“…”
Trạng thái bùng nổ đó duy trì trong khoảng một phút, có lẽ là thầy Trương cũng đã mệt.
Tốc độ nói của thầy ấy vẫn nhanh như trước, nhưng đã nhẹ nhàng hơn một chút, nghe có vẻ như là sắp kết thúc cuộc gọi này rồi: “… À, hôm trước cậu nhóc nhà em có hỏi tôi, em hỏi bao giờ em có thể vẽ người được đúng không?”
“…”
Vẽ người? Là cái Văn Nhân Nhất vừa nhắc đến đó à?
Diêu Nguyệt lại nghe tiếp.
Thầy Trương: “Ôi chao, cậu nhóc à, cái cơ bản mà em còn chưa học xong, thế mà em cũng có nhiều ý tưởng quá nhỉ?”
“…”
“Bây giờ tôi nói cho em biết, mười năm!!!”
Thầy Trương hét lên hai chữ cuối cùng, rồi sau đó thầy ấy khoát cúp điện thoại đi luôn.
“…”
Diêu Nguyệt đặt điện thoại về chỗ cũ, cô nhấp một ngụm trà lạnh để xoa dịu cơn sốc.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Nấm lùn: Tôi nghĩ tên ngốc nhà anh giả vờ hơi quá trớn rồi đấy (?)
# Hỏi: Phải chữa bệnh nói khoác như thế nào đây?
# “Nấm lùn” có điều muốn nói: Tặng một Văn Nhân Nhất, thuốc sẽ chữa được căn bệnh này QwQ
Chuyện kể rằng, sau cùng, Nhất ngốc nghếch vẫn học vẽ được, nhưng ở phần vẽ người, nói chung là sẽ trở thành… vẽ khoả thân.
… Khụ khụ khụ khụ khụ khụ không biết có thể vẽ đến đấy không nữa, chắc là không rồi, khụ khụ khụ, mời mọi người tự tưởng tượng đi nhé…!