Viên kẹo thứ bảy mươi chín Vì vừa kết thúc kỳ thi giữa kỳ, nên Đại học B – một ngôi trường rất có nhân tính – đã cho sinh viên nghỉ một ngày, là ngày thứ Hai này.
Thư Điềm mở mắt, đảo mắt một lúc, bỗng dưng cô nghĩ đến chuyện hôm nay là thứ Hai, đầu óc cô vẫn chưa bắt đầu khởi động, chưa nhớ ra được chuyện thứ Hai được nghỉ. Nhưng cô cũng chẳng hề có ý nghĩ như là “Cúp tiết mất rồi, chết rồi, chết rồi”.
Ký ức quay trở lại, giờ đây, trong đầu cô chỉ còn lại bốn chữ thôi.
Xấu, hổ, quá, đi.
Tối qua… thật sự là xấu hổ quá đi mất!
Hình như là cô đã ngủ một giấc cho đến tận trưa, trong nhà tắm có tiếng nước chảy.
Mọi thứ đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức đáng ghét như thế.
Thư Điềm từ từ ngồi dậy.
Cô nhìn bộ đồ ngủ bình thường đã được thay mới trên người mình, cô thò đầu ra bên ngoài, nhìn quanh tấm thảm một lát.
… Cũng không có bộ quần áo kia.
May quá.
Nếu không thì, cô sợ mình không kiềm chế được mà cắt nát nó ra.
Sau khi Giang Dịch đi ra thì anh thấy cô đang nằm im trên giường, mắt thì nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bây giờ, vừa nhìn thấy cô là anh sẽ không nhịn được mà nhớ đến… thỏ con tối qua.
Chỗ bị lộ còn nhiều hơn cả chỗ có vải, màu trắng, vải nhung mềm mềm, vừa đáng yêu mà cũng vừa quyến rũ, từ đầu đến chân đều rất phù hợp với cô.
Đặc biệt là… cái đuôi nhỏ kia.
Giang Dịch cảm thấy khá may mắn vì bỗng nhiên Thư Điềm có ý muốn anh mặc đồ con gái.
Dù sao thì, nếu Thư Điềm không bất chợt nghĩ đến chuyện đó, thì chắc chắn là anh sẽ không thể nhìn thấy cảnh như thế kia, đáng tiếc biết bao.
Anh đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Cô gái nhỏ giật nảy mình, không thèm nhìn anh lấy một cái nào hết, cô đắp chăn che kín mặt mình lại.
Sau đó, một giọng nói khó chịu vang lên: “Cầm thú!”
“…”
Thật ra bình thường bọn họ không có cơ hội cãi nhau, Thư Điềm cũng không thích giận dỗi lung tung, cô thích ngọt ngào bên anh thôi.
Nhưng, mấy chuyện như thế này… mình mẩy đau nhức, cả mấy tiếng kêu nghe vô cùng xấu hổ trong những lúc nào đó của bản thân mình tối qua nữa, cô không có chỗ nào để trút giận cả.
Cô chỉ đành mắng tên đầu sỏ một chút thôi.
Tên đầu sỏ Giang cầm thú không tức giận mà còn cười, ghét sát lại gần cái người đang nằm trong chăn, anh kéo đầu cô ra khỏi chăn: “Ừ, đúng, em mắng hay lắm.”
“…”
“Đói không?” Anh bắt đầu sử dụng chiêu cũ, nhận sai xong thì dùng đến chiêu “mỹ nhân kế”.
Ban đầu Thư Điềm quyết không nói chuyện với anh, nhưng cô nhìn vào mắt anh một lúc… rồi chẳng có bản lĩnh gì mà “hừ” một tiếng.
“Anh vừa ra ngoài mua cơm rồi.”
“…”
“Mua ở nhà hàng món Hồng Kông mà em thích ăn nhất.”
“…”
Nhà hàng kia không nhận giao hàng, chỉ có thể đóng gói rồi mang về, mà lần nào Thư Điềm cũng cảm thấy nó ở quá xa, lần nào phân vân thì cũng phân vân tận một tiếng đồng hồ.
Thế nên, anh đi mua xong rồi… lại về tắm?
Đã mua xong rồi à?
Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, ra vẻ bình thản hỏi: “… Món cơm sườn trứng [*] à?” Là món cô thích nhất.
[*] Gốc là
沙丹猪扒饭.
Giang cầm thú cong khóe môi, nở nụ cười trông vô cùng “nham hiểm”: “Ừ.”
Bụng Thư Điềm cũng hiểu ý, kêu lên một tiếng.
Nụ cười của anh càng đậm hơn: “Dậy chưa nào?”
“… Hứ.”
Mỗi lần làm xong thì thái độ nhận lỗi của Giang Dịch đều rất tuyệt vời, kỹ năng dỗ dành của anh càng ngày càng cao siêu.
Thư Điềm còn chưa mắng anh được bao lâu mà đã bị anh dỗ dành, thay một bộ quần áo khác rồi xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Trước kia Thư Điềm cảm thấy đuôi thỏ là một cục bông bằng lông đáng yêu, còn tưởng tượng ra viễn cảnh nó sẽ được đeo trên người của người nào đó.
Đánh răng xong, Thư Điềm vứt đuôi thỏ đi mất.
Chính xác mà nói, cô nghĩ, chắc là cô cũng không muốn nhìn thấy thêm bất kỳ món đồ trang trí nào có liên quan đến hình cầu lông lá nữa.
Chỉ cần nghĩ đến thôi là…
Khắp đầu cô chỉ toàn là giọng nói trầm ấm quyến rũ của người nào đó, anh nói mấy câu cợt nhả như là “Anh trai muốn nhìn thấy đuôi thỏ của em”.
Một thùng đồ kia, ban nãy cô thử nhìn vào đó một cái, Giang Dịch đã để nó vào trong tủ quần áo rồi. Anh cũng không bảo cô mặc nữa, nhưng có vẻ như anh cũng không định vứt chúng đi.
Không vứt thì thôi không vứt.
Nói chung là, Thư Điềm quyết định rồi, có chết cũng không mặc thêm lần nào nữa.
Lúc ăn cơm, lúc Thư Điềm đang mở hộp giấy ra thì vừa hay Giang Dịch cũng trở ra sau khi đi rót nước, anh đặt ly nước bên cạnh tay cô, Thư Điềm cầm lên uống.
Giang Dịch vừa ngồi xuống vừa giả vờ vô tình hỏi: “Đầu gối của em còn đau không?”
“…?!”
Suýt chút nữa là Thư Điềm đã phun hết nước trong miệng mình ra rồi, sau khi cô nuốt xuống hết, cô ho mạnh hai tiếng rồi mới ổn định lại được.
Cô thấy khó tin mà trừng mắt nhìn tên “cầm thú” này.
Tối qua, đúng thật là cô có kêu la rằng “đầu gối đau”… Sau đó anh bôi thứ gì đó lành lạnh cho cô, bây giờ thì cô không còn cảm giác gì nữa.
Nhưng chẳng phải nguyên nhân đau đầu gối là do anh cứ bắt cô phải…!
Nhớ tới một vài chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, Thư Điềm thấy mặt mình đang dần nóng lên.
Da mặt mỏng, thích đỏ mặt không phải chuyện tốt lành gì cả.
Thư Điềm không phải là một người thích đánh má hồng, cô thấy mình đánh má hồng không đẹp một chút nào hết, vậy thì, việc đỏ mặt mang đến hiệu quả không khác đánh má hồng là bao.
Cho nên, cô hy vọng, sẽ có một ngày nào đó cô có thể “tu luyện” được kỹ năng “có thể kiểm soát được độ nóng của gương mặt mình”.
Giống như Giang Dịch vậy, năm đó anh có xấu hổ đến mức m nào thì anh cũng chẳng đỏ mặt bao giờ, đến cả… khi làm chuyện đó cũng vậy, cùng lắm là đỏ tai, đỏ khóe mắt một chút thôi.
Không những không xấu.
Mà còn… rất là đáng yêu, cũng quyến rũ nữa.
Cô không định trả lời câu hỏi này.
Cô nín thở, đi mở tivi, tùy tiện chọn một kênh, khi đi về bàn ăn, cô cảm thấy, chắc là mặt mình đã bớt nóng hơn một chút rồi.
Cô nghĩ, chắc là người này đã hiểu rồi, sẽ không hỏi nữa đâu nhỉ?
Giang Dịch lại hỏi thêm một câu: “Xấu hổ rồi à?”
“…”
Cô cắn răng, cô không biết mình nên đáp lại anh như thế nào nữa.
Trong tivi đang phát đến một đoạn video quảng cáo khá là khoa trương, mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng trong thời khắc yên tĩnh như thế này, ai cũng có thể nghe thấy rất rõ…
“Thận yếu, có đôi khi sẽ xảy ra sau khi mệt nhọc quá độ… Hông mỏi lưng đau, tinh thần ủ rũ, không muốn ăn uống, cơ thể có cảm giác giống như là đã bị bòn rút hết sức lực…”
“…”
Động tác của hai người khựng lại cùng một lúc.
Tiếp sau đó, giọng nói êm tai của một người phụ nữ vang lên: “Bù lại tình trạng suy thận, anh ấy khỏe mạnh, tôi cũng vậy.”
“…”
Đã chuyển sang quảng cáo bột giặt rồi, nhưng tâm trạng của Thư Điềm bỗng vui vẻ trở lại.
“Anh có muốn mua một hộp không?” Cô hỏi trong vui sướng.
“…”
Giang Dịch đen mặt, anh đứng dậy mà không đáp lời cô.
Thư Điềm nhìn người nào đó đang tắt tivi, không kìm được mà lại nói tiếp: “Này, bạn trai ơi, ban nãy người ta quảng cáo viên gì đó đấy, em đi mua cho anh một hộp nhé?”
“…”
Không gian yên tĩnh vô cùng.
Giang Dịch đi về lại chỗ ngồi, ánh mắt trở nên hơi nguy hiểm: “Chẳng phải tối qua em mới thử rồi à?”
“…”
“Mới đó thôi mà đã quên rồi sao?”
Sống lưng Thư Điềm lạnh ngắt.
“Không quên, không quên.” Cô sợ anh đột ngột muốn “chứng minh bản thân”, cô lặng lẽ ngừng “công kích” anh trước một bước: “… Ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”
“…”
Sao cô quên được.
Chuyện này thuộc về tôn nghiêm của đàn ông, không được phép nghi ngờ.
…
Sau khi vượt qua kỳ thi giữa kỳ, bận rộn với mấy bài tập nhóm, chớp mắt đã đến tháng Mười hai rồi.
Dạo gần này Thư Điềm hết lòng si mê mấy chủ đề tình nhân được các blogger đăng tải lên mạng xã hội, thỉnh thoảng cô sẽ thấy có những bình luận khá đáng yêu trong phần bình luận nhận được nhiều sự yêu thích.
Cô không nhịn được mà chụp ảnh màn hình lại, chuẩn bị gửi cho Giang Dịch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kể từ sau khi Thư Điềm biết đến bài viết của người ngồi sau bọn họ đã “ăn cơm chó” suốt cả một tiết, mỗi lúc đến môn tự chọn thì cô sẽ cố gắng kéo Giang Dịch xuống hàng cuối cùng ngồi.
Ôi trời, dù gì thì bọn họ lên lớp cũng đâu phải là để làm mấy chuyện kia đâu.
Bị “bế lên” diễn đàn… thì cũng khá là xấu hổ đó.
Hình như vị giáo sư già dạy môn tự chọn này đã biết hai người họ là một cặp rồi, nhưng lần nào thầy ấy cũng chỉ cười híp mắt lại, chứ không hỏi hay đặc biệt quan tâm đến họ.
Thư Điềm luôn coi thầy ấy giống như là Mã Đông Lập.
Mỗi lần nắm tay Giang Dịch đi tới cửa phòng học mà vô tình gặp được vị giáo sư già ấy, cô đều sẽ buông tay ra theo bản năng, như thể là đã gặp được giáo viên thời cấp ba vậy.
Sau đó, bên tai truyền đến tiếng “chậc” không hài lòng.
Hôm nay giảng về khu vườn kiểu châu Âu.
Cho dù là kiểu gì đi chăng nữa, thì nói chung là, Thư Điềm đều không thể chăm chú nghe giảng được.
Điện thoại cô để dưới ngăn bàn, rõ ràng là đang ngồi chung với nhau, tay trái còn đang nắm tay phải của anh, mà tay kia thì lại đi gửi tin nhắn Wechat cho anh: [Này anh.]
Sau khi gửi đi, cô không nhịn được mà cảm thán một câu, yêu đương vào làm cho con người ta trở nên kỳ lạ quá đi mất.
Điện thoại Giang Dịch được chỉnh ở chế độ im lặng, Thư Điềm ra hiệu bảo anh xem điện thoại, bấy giờ anh mới mở khóa màn hình lên xem.
Sau đó điện thoại Thư Điềm rung lên.
Bạn trai cún con: [?]
Nguyên nhân của biệt danh này là vào tuần trước, khi anh không muốn dậy, anh đã ôm cô mà làm nũng.
Ban đầu, thái độ của Thư Điềm rất mạnh mẽ và kiên quyết, nhưng khi anh kêu ca, vừa chạm vừa hôn… Nói chung là, sau một chuỗi những hành động khiến người ta nhũn chân tay…
Thì kết quả là hai người đều đi muộn.
Hôm đó, cô đã sửa biệt danh của anh thành cún con.
Thư Điềm: [Bé đáng yêu của anh hết điện rồi.]
Bạn trai cún con: [??]
Thư Điềm gõ chữ: [Xin hãy dùng nụ hôn điên cuồng để kích hoạt.]
Lần này, đã trôi qua rất lâu rồi mà bên kia không có động tĩnh gì.
Thư Điềm đang nghi ngờ có phải là anh không hiểu ý cô hay không, thì Giang Dịch đột ngột buông bàn tay đã nắm lấy tay cô từ đầu giờ cho đến tận bây giờ ra.
?
Thao tác gì đây?
Thư Điềm nhìn sang bên cạnh thì thấy người này đột ngột giơ cao tay lên, giọng nói không hề nhỏ của anh vang lên: “Giáo sư Nhiếp.”
“…”
Vốn dĩ khi ấy phòng học chỉ có tiếng giảng bài của vị giáo sư già kia thôi, không khí vô cùng yên tĩnh, mọi người đều cắm đầu vào mà nghịch điện thoại, không ai nói chuyện.
Rồi giọng của Giang Dịch bất chợt vang lên.
Thậm chí là Thư Điềm còn không ngờ là anh cũng nhớ rằng vị giáo sư già ấy mang họ Nhiếp.
Sau khi sự yên lặng quái dị qua đi, giáo sư già ngẩn người một lúc, đẩy kính lên: “Sao thế?”
Học sinh toàn lớp đều nhìn sang.
Thư Điềm cũng quay đầu.
Vẻ mặt của Giang Dịch trông vẫn lạnh lùng, anh vô cùng bình tĩnh mà đặt một cánh tay lên vai cô, nhưng mắt anh vẫn nhìn về bục giảng phía trước: “Bạn gái em không khỏe, em có thể đưa em ấy đến phòng y tế của trường không ạ?”
“…”
?!
Cốt truyện gì thế này, tại sao anh không nói trước một tiếng với cô thế?
Trong một loạt các âm thanh xì xào nhỏ vụn, Thư Điềm vẫn có thể nghe thấy tiếng “mẹ kiếp”, thế là mặt cô đỏ bừng lên ngay.
Cô trừng to mắt, muốn gửi “tín hiệu” này cho Giang Dịch, vậy mà người này lại chẳng thèm nhìn sang bên này một cái nào cả.
Giáo sư già vô cùng cởi mở: “Ái chà, không khỏe à? Vậy còn không mau đi đi, mau đi đi.”
“Cảm ơn giáo sư ạ.”
Nói rồi, anh quay sang nhìn cô, rất tự nhiên mà nói: “Đi thôi.”
“…”
Thư Điềm bị ôm đi ra khỏi phòng học mà vẫn chẳng hiểu gì cả.
Chắc là bước chân của cô trông rất giống như đang mất kiểm soát, có cảm giác hơi loạng choạng. Nên vị giáo sư già còn dặn bọn họ đi chậm một chút, còn nói cho họ biết phòng y tế nằm ở chỗ nào.
Thư Điềm thấy đỉnh đầu của mình sắp bốc khói luôn rồi.
Vừa bước ra tới cửa, còn chưa đi được hai bước mà cô đã kéo mạnh tay anh lại mà chất vấn: “Anh làm gì thế! Ngại ngùng biết bao nhiêu, sao tự dưng anh lại nói như vậy…”
“…”
“Anh nói chuyện đi chứ, này, này… Anh định kéo em đi đâu đấy?”
“…”
Giang Dịch vẫn luôn im lặng, anh cũng không trả lời. Hai người đi hết hành lang này, rồi đột nhiên anh dừng ở một ngã rẽ ít người chú ý đến. Anh quay đầu lại và đặt tay lên vai cô, Thư Điềm vẫn chưa phản ứng lại gì mà khung cảnh trước mắt đột ngột thay đổi, lưng dựa thẳng vào tường.
“…”
Thư Điềm trừng mắt, nhìn động tác kabe-don đúng chuẩn của anh: “… Anh làm gì thế?”
“Anh làm gì à?” Anh lặp lại câu hỏi của cô, nụ cười của anh khiến người ta phải suy ngẫm nhiều: “Chẳng phải em đã nói thế à?”
“Em nói gì…?”
“Muốn… “hôn điên cuồng” à?”
“…”
Cho nên anh đã nói dối giáo sư để kéo em ra ngoài trước mặt bàn dân thiên hạ à? Anh có lý quá nhỉ???
Thư Điềm cạn lời.
“Không phải… Đó chỉ là một câu nói đùa thôi mà, em thấy thú vị nên mới gửi nó cho anh thôi…”
“À…” Anh cắt ngang lời cô, chẳng biểu hiện gì cả, mà chỉ gật đầu một cái: “Anh coi là thật rồi.”
“…”
Thư Điềm không còn cơ hội nói gì nữa.
Vì Giang Dịch đã “ập xuống”, anh dồn cô vào tường, điên cuồng hôn môi cô, áp dụng đúng nghĩa cụm từ “hôn điên cuồng”.
Ban đầu cô còn chú ý xem có ai đi ngang qua đây hay không, về sau thì tay anh đặt ở hông, sau lưng cô, có khi chạm đến nỗi làm cho cô thấy ngứa ngáy, thật sự là cô không thể đứng vững được nữa, cô cũng không còn hơi sức đâu để mà để ý xem xung quanh đây có người hay không.
Hôm đó, Thư Điềm đổi biệt danh của người này từ “Bạn trai cún con” thành “Một con cáo già”.
Cún con cái rắm đấy chứ! Lúc “gặm” cô, rõ ràng là anh giống như là một con sói đói vậy, như thể là sói đói đã “nhập vào” người anh vậy đó! Là mấy con sói đói mười năm ấy!
Khi quay về phòng học, Thư Điềm chỉ toàn cúi gằm mặt xuống thôi, nhưng cô không ngờ được rằng, tối hôm đó, khi cô đang nằm trên giường lướt điện thoại, mọi người trong nhóm trò chuyện ký túc xá đã gửi thêm một đường dẫn vào.
[Đường dẫn] — [# Xin hỏi, cặp đôi yêu nhau nổi tiếng nào đó à, trong giờ học, chỉ đi ra ngoài có một chuyến thôi mà sao lúc về, đôi môi của bên nữ sưng vù vù lên thế? #]
Thư Điềm giật nảy mình.
Cô vừa che miệng mình lại vừa nhấp vào bài viết…
Bình luận 1 [Chủ bài đăng]: Tất nhiên rồi, cặp đôi yêu nhau nổi tiếng đó là cặp đôi “làm mọi người phải “đổ gục” trong vòng một ngày” rồi.
Hot boy trường kiêm bạn học Giang, mấy người ngồi ở hàng cuối cùng tay nắm tay, “thả thính” qua lại trong giờ học thì cũng thôi đi, nhưng cá nhân tôi cho rằng, hôm nay mấy người đã đi hơi xa rồi đấy.
Xin hỏi, tại sao sau khi anh nói “Bạn gái em không khỏe, em có thể đưa em ấy đến phòng y tế của trường không” trước mặt mọi người trong tiết học môn tự chọn, dẫn bạn gái anh đi rồi, thì hai mươi phút sau, khi hai người quay lại, tại sao đôi môi xinh đẹp của hoa khôi của khoa chúng tôi trông hơi sưng lên thế?
Không sai, tôi chính là chủ bài đăng bị ăn cơm chó suốt một tiết lần trước đây, cho đến tận hôm nay, vẫn có người hết lòng quan tâm đến bài viết đó của tôi.
Hôm nay, “cô con gái có đeo kính hiển vi” là tôi đây lại phát hiện ra một bí mật động trời, vậy nên tôi đặc biệt lên đây để hỏi thăm một chút.
Xin hỏi, hoa khôi khoa mắc bệnh “không hôn sẽ chết” à?
Xin mời cặp đôi đương sự đường đường chính chính lên tiếng trả lời.
…
Bình luận 2 [Lớp phó bộ môn]: Trong bài viết này có bao nhiêu “bát cơm chó” thế hả? Đáp án chính xác là bốn.
Bát thứ nhất: Bọn họ tay nắm tay ở hàng cuối cùng trong giờ học.
Bát thứ hai: Hot boy trường kiêm bạn học Giang nói với giáo sư ba chữ “bạn gái em”.
Bát thứ ba: Hot boy trường kiêm bạn học Giang không kiềm chế được tình cảm trong lòng mình, dù có nói dối thì cũng phải kéo bạn gái mình ra ngoài để hôn.
Bát thứ tư: Hôn đến nỗi không nỡ chia xa, làm cho môi của con người ta sưng lên luôn rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bình luận 3 [Tôi không phòng bị kịp thật rồi]: Không hôn sẽ chết… đúng là mẹ nó chứ… bây giờ bài viết về “cơm chó” có thêm hình thức mới rồi à?
Bình luận 4 [.]: Bình luận 2 lợi hại quá rồi đó nhé.
…
… Môi cô sưng ư?
Cô đã cố ý đến nhà vệ sinh soi gương rồi mà, chẳng phải chỉ có sắc môi hơi tươi hơn một chút thôi à? Có sưng đâu!
Hơn nữa, cô cúi gằm mặt xuống lúc đi vào phòng học cơ mà? Vậy mà cũng bị phát hiện ra ư???
Bài viết kia lại được mọi người bàn luận xôn xao ở trang chủ.
Thư Điềm chỉ hy vọng vị giáo sư già ấy không nhìn thấy diễn đàn của trường, ngoài ra thì cô không còn tâm nguyện gì khác nữa.
Một tuần sau, cô vẫn chưa biết sợ, cô lại tiếp tục dùng cách nói chuyện như thế mà gửi tin nhắn cho Giang Dịch.
Nhưng lần này cô cũng thông minh hơn rồi, cô chọn lúc mà hai người đang học ở hai tiết học khác nhau.
Thư Điềm: [Điện thoại của anh đã bị nhiễm virus rồi, xin hãy gửi cho em thuốc giải “Anh yêu em”]
Để tiện cho việc trả lời tin nhắn ngay khi nó vừa được gửi đến, cô đã chỉnh từ chế độ im lặng sang chế độ rung khi có tin nhắn mới.
Một phút sau khi tin nhắn được gửi đi.
Điện thoại Thư Điềm bắt đầu rung lên, mấy người xung quanh đồng loạt nhìn sang. Cô lập tức cầm điện thoại trong tay lên.
Một con cáo già: [Anh yêu em]
Một con cáo già: [Anh yêu em]
Một con cáo già: [Anh yêu em]
…
Bấy giờ, cô như chợt quên mất tắt chế độ rung như thế nào, hết cách, cô chỉ đành chặn Wechat của “Một con cáo già”.
Sau đó, cô đếm hết một lượt, anh gửi gần một trăm tin nhắn “Anh yêu em” sang cho cô.
…
Sau ngày hôm đó, Thư Điềm không còn dám học theo mấy cách trên mạng để “thả thính” anh nữa.
Cô ngộ ra được một chân lý.
Không “thả thính” anh “người sói này” được.
…
Khoảng thời gian gần đến ngày lễ Giáng sinh, các câu lạc bộ đều trở nên bận rộn hơn, cũng vì hoạt động của câu lạc bộ trong dịp lễ Giáng sinh rất phong phú, phải chuẩn bị trước rất nhiều.
Bởi vì thời gian rảnh rỗi đều dùng để yêu đương, cho nên Thư Điềm không hề cân nhắc đến việc tham gia câu lạc bộ, tính cách của Giang Dịch thì lại càng không hợp với những tổ chức như thế này.
Nhưng gần đây, lúc nào bạn cùng phòng của cô cũng nói là muốn đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ, nhưng lại rất thích kéo cô đi cùng với cô ấy, Thư Điềm bị hỏi đến phát phiền, thế là cô hỏi thẳng với cô ấy luôn: “Câu lạc bộ của các cậu có con trai không?”
Bạn cùng phòng cạn lời: “Cậu hỏi câu này làm gì thế? Trường chúng ta có phải là trường nữ sinh đâu, tất nhiên là có con trai rồi.”
“Vậy thì mình không đi được đâu.” Thư Điềm nói như thể đây là một lẽ hiển nhiên: “Bạn trai mình hay ghen lắm, mình cũng vì lo nghĩ cho cuộc sống hòa thuận của mình thôi, hết cách rồi.”
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn kéo thêm một người bạn cùng phòng tham gia câu lạc bộ mà thôi: “…”
“Cơm chó” luôn đến vào những lúc con người ta không ngờ đến như thế này đấy.
Ôm suy nghĩ “không thể để bản thân chịu thiệt một mình, mọi người phải chịu tổn thương giống như mình”, bạn cùng phòng ngậm nước mắt, đăng bài lên diễn đàn trường.
Thành phố B và thành phố S không giống nhau, trời lạnh từ rất sớm, chưa đến tháng Mười hai mà đi khắp đường lớn đều thấy cảnh mọi người mặc áo phao rồi.
Nhưng nếu mặc áo phao thì trông quá “cồng kềnh”, Thư Điềm vẫn muốn kiên trì thêm một thời gian nữa, dù sao thì, hình tượng cũng là một khâu vô cùng quan trọng trong tình yêu.
Một ngày trước Giáng sinh, học xong tiết học cuối cùng, họ lại “chào đón” hai ngày nghỉ cuối tuần. Thư Điềm đã nhận được tin Giang Dịch đã tan học sớm từ trước, giảng viên vừa nói xong câu “Chúc các em đêm Giáng sinh bình an vui vẻ”, thì cô đã nôn nóng xông ra khỏi phòng học rồi.
Cô chạy đến trước cổng tòa nhà dạy học, lập tức nhìn thấy bóng người đứng ở bên ngoài.
Ngũ quan của Giang Dịch sắc bén, nước da rất trắng, nhưng lại không hề yếu ớt giống con gái, ngược lại, nước da ấy khiến anh trông ngầu hơn rất nhiều.
Hình như anh đã cao hơn một chút so với lúc còn học cấp ba, anh mặc áo khoác dài màu đen, không mang thêm bất kỳ một món phụ kiện nào khác, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai cả.
Thư Điềm chỉ dừng lại một chút.
Rồi cô lại tiếp tục chạy về phía anh.
Cô không cố gắng thả nhẹ tiếng bước chân của mình lại, nên khi đã đi xuống được một nửa số bậc thang, Giang Dịch đã nhìn sang hướng cô.
Trông anh như thể là không biết lạnh vậy, anh không cài nút áo khoác lại, cứ mở toang ra như thế, để lộ ra một phần áo len cổ thấp.
Thư Điềm chuẩn bị đi tới ôm lấy anh.
Khi cô chỉ còn cách anh khoảng hai bước chân, tay cũng đã sắp chạm vào anh rồi, thì người này đột ngột kéo hai vạt áo khoác của mình ra.
Thư Điềm ngẩn người ra, cô không kịp thắng lại, nhưng động tác đột ngột này của anh khiến cánh tay cô vòng qua áo len của anh… Sau đó, cô cảm nhận được rằng, trong lúc anh ôm cô vào lòng mình, anh đã dùng áo khoác của mình mà “gói chặt” cô lại.
Mới đây cô đã chạy nhanh đến để ôm anh, sau đó anh mở rộng áo khoác của mình ra, rồi anh bọc cô lại bằng vạt áo khoác của anh…
Động tác gì đây?
Trong đầu Thư Điềm đã tưởng tượng ra được hình ảnh này… Ôi trời!
Bỗng dưng cô rất muốn thấy cảnh này ở góc nhìn của “người qua đường”! Chắc chắn là trông rất ngọt ngào!
Thư Điềm vùi mình trong ngực anh, cô mở to hai mắt ra: “Anh à, anh làm gì thế, sao tự dưng anh lại làm vậy?”
“Làm thế nào cơ?”
“Thì là… ôm em như bây giờ đó anh.” Thư Điềm hơi ngại ngùng: “Trước kia anh chưa làm như vậy bao giờ.”
“À…” Giọng nói vui vẻ của Giang Dịch truyền đến: “Em thích à?”
Thư Điềm chìm trong bầu không khí ngọt ngào này, cô nhắm mắt khẽ cười một cái, nhưng khi nói ra thành lời thì vẫn còn thích “ra vẻ”: “… Thì cũng, cũng tạm được thôi.”
“…”
Bọn họ không tách nhau ra ngay, mà đã ôm nhau như thế rất lâu.
Thư Điềm than vãn với anh chuyện giảng viên môn chuyên ngành lại giao bài tập gì đó, vị giảng viên này “biến thái” như thế nào. Đôi lúc anh chỉ “Ừ” một hay hai tiếng, nhưng cũng vì động tác này mà cuộc đối thoại hết sức bình thường ấy đã tỏa ra “mùi chua” của tình yêu rồi.
Cô hít một hơi thật sâu.
Mùi hương quen thuộc phảng phất quanh chóp mũi.
Trước kia Thư Điềm đã biết được nhãn hiệu nước hoa mà anh dùng rồi, nhưng khi cô tự xịt mấy cái thì lại thấy chẳng giống với cảm giác trên người anh.
Sau này, khi ở chung một chỗ, dùng chung một phòng tắm với anh, thì cô mới phát hiện ra rằng, hình như mùi hương đó không chỉ chứa mỗi hương nước hoa của anh, mà còn trộn lẫn với mùi sữa tắm của anh nữa.
Như mọi ngày, đây cũng là động tác mà Thư Điềm vô cùng yêu thích… Ôm lấy anh, vùi mặt vào trong lòng anh, hít một hơi thật là sâu.
Trong nháy mắt ấy, cô như được quay trở về những buổi trưa giải đề kia, ánh mặt trời vàng chói chiếu xuống, trên sân trường có làn gió mát lạnh khẽ thổi qua, thiếu niên gầy gò mặc đồng phục màu trắng xanh có một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ.
Cảm giác ấy là thứ cảm giác mà cô không biết nên hình dung như thế nào.
Cảm giác như thời niên thiếu, khoan khoái và nhẹ nhàng.
Thư Điềm không kìm được mà ngẩng đầu lên, muốn khen ngợi anh: “Anh trai à.”
“Hả?”
Cô chớp mắt: “Em đã từng nói về mùi hương trên người anh chưa?”
“…”
Giang Dịch khựng lại vài giây, rồi anh cụp mắt xuống mà nhìn cô: “Dễ ngửi lắm à?”
“Dễ ngửi lắm…” Thư Điềm gật đầu, cô rất thành thật: “Thật đó, không chỉ có thế thôi đâu, còn không phải mùi của nước hoa nữa, nói chung là rất đặc biệt.”
“…”
Sau khi Giang Dịch được khen thì anh chỉ “Ồ” một tiếng, rồi anh đột nhiên cong môi cười, khóe mắt cong cong: “Vậy em có biết…”
Thư Điềm ngẩn người ra vì nụ cười này của anh: “… Cái gì ạ?”
Anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, đôi môi mát lạnh hôn lên vành tai cô, anh cố ý hạ thấp giọng nói của mình xuống, nghe vô cùng mê hoặc: “Anh trai cởi đồ sẽ càng dễ ngửi hơn nữa đấy.”
“…”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Ôi mẹ ơi! Anh ấy lại thế nữa rồi kìa!!!!!!!!