Viên kẹo thứ sáu mươi chín Thư Điềm ngẩn ngơ buông tay ra.
Mãi cho đến khi vòng tay cô đã trống rỗng, mãi cho đến khi người bên cạnh cô đã xuống giường và đi vào nhà tắm, và mãi cho đến khi tiếng nước chảy truyền đến, thì cô mới ngồi bật dậy.
Sau khi nghe anh giải thích xong, cô lại nhớ ra…
Ban nãy… phản ứng trên cơ thể anh…
Hình như là cô cũng cảm nhận được một chút…!
…!!!
Mặt Thư Điềm bỗng nóng bừng lên.
Bao gồm bên tai đã bị người nào đó cắn một cái vào mấy phút trước cũng vậy, như bị lửa đốt, nóng đến đau đớn.
Cô nhanh chóng bước xuống giường, mang dép lê vào, đến điện thoại cũng không cầm mà đã xông ra ngoài phòng khách.
Cô vào nhà vệ sinh ở bên ngoài phòng anh kia, bắt đầu rửa mặt bằng nước lạnh, cô phải rửa mấy chục lần thì nhiệt độ trên mặt cô mới chậm rãi hạ xuống.
Thư Điềm tắt vòi nước đi, lòng bàn tay cô đặt trên bồn rửa mặt.
Cách một bức tường, anh đang tắm.
Nhưng lần tắm này…
Rõ ràng từ “tắm” này không chỉ có nghĩa trên mặt chữ.
Bỗng dưng trong đầu Thư Điềm hiện lên những động tác nhỏ lúc Giang Dịch chơi bóng rổ… Anh vén vạt áo lên, làn da trắng trẻo và rắn chắc, cơ bụng mà cô có thể thấy trọn… Cô vẫn còn giữ một tấm ảnh sắc nét.
Mỗi ngày cô đều ôm.
Tất nhiên là cô biết cảm giác khi chạm vào cơ bụng đó rồi, không phải sướng bình thường.
Còn cả chân của Giang Dịch nữa.
Anh cao trên một mét tám mươi lăm, tỷ lệ thân hình đẹp đến nỗi khiến người khác phải ghen tỵ, chân còn dài…
Dừng.
Dừng dừng dừng!
Mày chỉ mới có mười sáu tuổi thôi đó, xin hãy e thẹn lại một chút đi, có được không vậy hả!!!
Thư Điềm ép bản thân mình phải thoát ra khỏi trí tưởng tượng đầy phong phú đó, cô cúi đầu hít thở liên tục vài lần, nhưng đều không có hiệu quả gì hết.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn bản thân mình ở trong gương.
Trông khuôn mặt cô như đã được đánh thêm một lớp má hồng thì thôi đã đành, mà từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày cô cũng đều đỏ ưng ửng, con ngươi thì giống như vừa mới ngáp xong vậy, nước mắt như đang chực trào bên trong, lấp lánh ánh nước.
Đôi môi cũng bị cô cắn đến đỏ bừng.
Dáng vẻ trong gương trông khá lạ lẫm.
Có cảm giác quyến rũ đến lạ.
Đây đúng là… vẻ đẹp có thể đánh lừa hết tất cả mọi người!
Hai người bọn họ đều là…!
Một người thì nóng đến mức phải đi tắm… Chắc là phải tắm bằng nước lạnh.
Còn một người thì nóng đến mức đi rửa mặt để mặt hạ nhiệt… Cũng là nước lạnh.
…
Thư Điềm trợn mắt với chính mình, cũng chính là cái con người không có bản lĩnh gì trong gương, rồi cô cắn răng, lại bắt đầu rửa mặt bằng nước lạnh.
…
Hiểu được “vẻ đẹp đánh lừa con người” mang ý nghĩa như thế nào, Thư Điềm cũng ngoan ngoãn lại, không chỉ ngoan một chút thôi đâu… Ít nhất là, cô không còn dám cậy mạnh trêu chọc anh khi đang ở trên giường nữa.
Tránh tự chuốc họa vào thân.
Hơn nữa, nếu nghĩ như thế thì sẽ thấy rằng, yêu cầu chia phòng ngủ của Giang Dịch cũng không hẳn là không có lý.
Mấy ngày sau đó, hai người đều ngầm giả vờ coi như ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì cả, họ lại quay về “vị trí” cũ, hôn nhau, nắm tay, tựa đầu vào nhau, yên ổn trôi qua mấy ngày sống chung sau cùng.
Ông chủ Thư và bà Lương ra ngoài chơi sáu ngày, họ về đến nhà trước Tết năm ngày. Còn bố mẹ Giang thì mãi đến tận một ngày trước Tết mới dẫn theo Giang Ngôn vội vã quay về.
Khi đó, vừa hay Thư Điềm đang mở cửa ra để mang rác đi vứt ở khu vực chuyên dùng để đổ rác của tầng này, khi cô chuẩn bị về nhà thì thang mang kêu “ting” một tiếng. Có ba người bước ra.
Cô chào hỏi bọn họ, đồng thời, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng rằng Giang Dịch phải ăn tết một mình, cô đã nói với Lương Vận rồi, nếu nhà anh không có ai, vậy thì sẽ gọi anh đến nhà mình ăn Tết.
Tất nhiên là, bây giờ đã tốt hơn rồi.
Vào ngày tết, Thư Điềm lại bị dọa tỉnh.
Từ sau khi cô biết người đứng sau tài khoản “Gà tiểu học” là ai, thì ngoại trừ tối hôm đó ra, về sau cô còn nằm mơ thêm hai lần nữa.
Tính thêm hôm nay nữa là ba lần.
Giấc mơ lần này là hình ảnh Giang Dịch cầm tay Hoàng Phủ Nguyên, người mà khi đó đã khiến anh không thể qua màn được, đến bàn luận với cô, Thư Điềm nói rằng anh chỉ cần chọn tin tưởng anh ta là được rồi.
Giang Dịch nở nụ cười tăm tối, đôi môi anh đỏ tươi, anh liếm môi mình một cái rồi nói… Anh không thèm, cái tên đàn ông thối tha này, ông đây phải cho anh ta một cái bạt tai mới được.
Cô giật nảy mình, mở mắt ra ngay lập tức.
Thật là, không mơ thì không biết.
Khung cảnh chơi trò này của đại ca… thực sự là khủng bố quá đi mất.
Thư Điềm không còn buồn ngủ nữa, cô gửi tin nhắn hỏi thăm người bạn trai vừa xuất hiện trong giấc mơ, rồi rời giường.
Bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, không còn thích ăn Tết như khi còn nhỏ nữa. Cả ngày hôm nay, số tin nhắn điện thoại và tin nhắn Wechat chúc mừng năm mới mà cô được nhận nhiều đến nỗi khiến cô phải mỏi tay, trả lời xong thì nhũn hết cả chân.
Nếu là tin nhắn gửi hàng loạt thì Thư Điềm sẽ không trả lời.
Nhưng quan trọng là những tin nhắn của một số người khác như là gửi riêng cho cô vậy, chân thành và cảm động.
Thư Điềm nhận được tin nhắn chúc Tết của một bạn học nữ, mà bạn học nữ này và cô từng trở mặt hồi cấp hai, cô thấy rất ngạc nhiên, cô đã giả vờ bình tĩnh mà trả lời rằng, “Cậu cũng vậy”. Nhưng kết quả là, người ta lại gửi đến một tin nhắn “Gửi hàng loạt, gửi nhầm rồi”.
… Ha ha.
Đầu năm đầu tháng mà lại gặp phải chuyện này, cô không nhịn nổi, cũng nói “Tôi không nhìn tên, hễ có ai gửi chúc mừng thì tôi đều trả lời “Cậu cũng vậy” cả”, sau đó, cô chặn số điện thoại của đối phương ngay.
Bất giờ thì lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.
Khoảng bảy, tám giờ tối, cả nhà ăn chút đồ lọt dạ, rồi Lương Vận “anh anh em em”, ngọt ngào gói sủi cảo cùng với ông chủ Thư để chuẩn bị cho bữa cơm tất niên. Cuối cùng thì Thư Điềm cũng đã có thời gian rảnh để gọi điện cho Giang Dịch.
Cô lén lén lút lút đi về phòng mình và bấm gọi cho anh, bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói quen thuộc lại truyền tới: “Alo.”
“Anh đang làm gì thế?” Mặc dù hôm qua mới gọi điện cho anh, nhưng Thư Điềm vẫn thấy rất nhớ anh: “Tết phiền quá đi mất, bố mẹ em suốt ngày dẫn em ra ngoài ăn cơm, em không có thời gian hẹn hò nữa…”
“Không làm gì cả.” Giang Dịch nói: “Đang đợi điện thoại của em.”
Thư Điềm cười “phụt”.
Cô lại nói hai câu, rồi Giang Dịch hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, em đã rảnh chưa?” Giọng nói của anh hơi hơi khàn, giọng điệu biếng nhác.
“Rảnh rồi.” Thư Điềm không nhịn được mà bật cười: “Hẹn hò không nào, bạn trai ơi?”
“Hẹn.” Xung quanh Giang Dịch rất yên tĩnh, có mấy tiếng xì xèo truyền đến: “Anh chuẩn bị đi thay đồ, em cũng sửa soạn đi, xong rồi thì nhắn Wechat cho anh.”
“Được.”
Thư Điềm trả lời dứt khoát, khi cô đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bên kia lại vang lên giọng nói của anh: “Em mặc nhiều một chút, choàng khăn quàng cổ vào, nhiệt độ đã hạ xuống thấp lắm rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vâng.” Cô hơi không phục: “Vậy anh cũng phải mặc nhiều một chút đó.”
Giang Dịch “Ừ” một tiếng, nghe rất qua loa.
Thư Điềm cảm thấy, căn bản là anh không hề để trong lòng, thế là cô lại nói thêm một câu: “Nếu bị em phát hiện ra là anh mặc ít, em sẽ cởi áo khoác ngay trước mặt anh rồi đi ra ngoài luôn, muốn lạnh thì chịu lạnh chung.”
“…”
Sau khi Thư Điềm thay quần áo xong thì cô soi gương, bôi kem và thoa son rồi đi. Lương Vận vừa nghe nói là cô và Giang Dịch ra ngoài đi dạo, thì bà ấy đã đồng ý ngay mà chẳng cần nghĩ thêm gì nữa.
Kết quả là, cô vừa đi ra ngoài đã thấy người nào đó vẫn chẳng chịu mặc nhiều đồ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu, hai mắt anh sáng bừng.
Nhìn tư thế dựa vào tường đợi ai đó của anh, Thư Điềm rơi vào trạng thái “mê trai” chừng ba giây.
Cuối cùng, cô giả vờ bình tĩnh đi qua đó, túm cổ áo của anh và nói: “Áo gió màu đen trông rất đẹp trai… Nhưng cũng phải biết phân biệt thời tiết chứ anh! Anh muốn chết cóng hay sao!”
“…”
“Đã thế thì thôi, mà anh còn không chịu cài cúc áo vào nữa chứ! Anh muốn bị chết cóng hả?”
“…”
“Áo len của anh cũng mỏng như thế này nữa… Hơn nữa, anh không có áo len cổ lọ à? Hay là để em mua cho anh một cái đi nhé? Em biết xương quai xanh của anh rất đẹp, nhưng anh làm vậy là để bị chết cóng đấy à!”
“…”
Giang Dịch vẫn luôn im lặng nghe cô mắng mình, vẻ mặt của anh trông rất dịu dàng, khóe mắt anh hơi cong lên, bị mắng trông anh vẫn khá vui vẻ.
Thư Điềm thấy vậy thì trợn mắt.
Cô biết mình không thuyết phục được anh, bèn kéo anh đi vào trong thang máy.
Gió cuối tháng Một lạnh thấu xương, lúc gió thổi nhẹ thì chỉ lạnh bình thường thôi, nhưng lúc thổi mạnh thì quả thật là chẳng khác gì dao cắt qua cả.
Giang Dịch dắt cô ra khỏi khu nhà, lúc đầu Thư Điềm lẩm bẩm nói về những chuyện vặt vãnh đã xảy ra trong hai ngày qua, cô cữ nói mãi, nói mãi, nói đến nỗi mũi bắt đầu tê cứng, môi cũng lạnh ngắt, dần dần cô không còn nói nhiều như lúc đầu nữa.
Cô choàng khăn quàng cổ nhưng không đội mũ, cô rụt cằm vào trong khăn quàng cổ, nhìn đường đi và hỏi lại anh một chút: “Anh muốn dẫn em đến công viên à?”
Giang Dịch thấy cô lạnh thì kéo tay cô và bỏ vào trong túi áo khoác của mình, anh “Ừ” một tiếng.
Lúc đầu có Thư Điềm nói, nhưng bây giờ xung quanh họ đã trở nên yên lặng, cô cảm thấy người bên cạnh mình hơi yên ắng quá.
Cô nắm chặt tay anh, nghiêng đầu nhìn vào mặt anh: “Hình như trông anh không được vui cho lắm…?”
“…”
Giang Dịch lại nhìn cô, nụ cười của anh rất nhạt nhoà: “Không có.”
Anh dừng lại một lát, sợ cô suy nghĩ nhiều nên anh lại giải thích thêm: “Hôm nay cổ họng anh không được thoải mái, em nói đi, anh nghe.”
“Cổ họng không thoải mái à? Có phải là anh bị cảm rồi không?” Chốc lát, sự chú ý của Thư Điềm đã chuyển sang nơi khác: “Em đã nói anh hãy mặc nhiều một chút rồi mà, hay là bây giờ chúng ta đi về…”
Giang Dịch giữ cô lại: “Không sao, không phải là bị cảm, chắc là do thức đêm thôi.”
“… Ồ.”
Thư Điềm hỏi lại một lần nữa để chắc chắn: “Anh không phải vì không vui thật à?”
“Không có, thật đấy.”
“…”
Cô không tin, Giang Dịch thấy hơi bất lực, anh bóp tay cô, nghiêm túc nói: “Nhìn thấy em, anh thấy vô cùng vui vẻ.”
Cô gái chớp chớp mắt, cô không lên tiếng.
Đến công viên, Thư Điềm lắc lắc cánh tay anh: “Chúng ta đến đây làm gì thế? Chỉ đơn thuần là đi dạo thôi à anh, thật đấy à?”
“…”
Giang Dịch không đáp gì, mà anh kéo tay cô đi thẳng vào trong công viên, mãi cho đến khi đã tới khu rừng nhỏ thì mới dừng lại.
Thư Điềm nhìn cây cối xung quanh, tuy rằng phần lớn trong số chúng đều trơ trọi, nhưng trong màn đêm, khu rừng nhỏ này vẫn mang đến một cảm giác gì đó rất khó nói…
Cô cười: “Hề hề hề…”
“…”
Giang Dịch nghe thấy tiếng cười quái dị này, thì anh ngẩn người ra một lúc rồi mới quay lại: “Em cười gì thế?”
“Hì hì.” Thư Điềm lại cười thêm hai tiếng nữa, trông cô vô cùng nghịch ngợm: “Hóa ra đêm hôm khuya khoắt lại kéo người ta đến khu rừng nhỏ đấy à! Bạn! Trai! Ơi!”
Giang Dịch cũng thấy buồn cười trước giọng nói nghe vô cùng khoa trương này của cô.
Anh dừng ở giữa hai gốc cây, đẩy cô gái đang nhảy nhót dựa vào thân cây. Cô mặc rất dày, dựa vào thân cây mà cũng không thấy cộm gì cả, tư thế này còn khá thoải mái nữa chứ.
Thư Điềm ngửa đầu lên mà nhìn anh.
Ánh trăng và đèn đường ở bên ngoài khu rừng nhỏ cùng chiếu vào, khuôn mặt của Giang Dịch nửa ngoài sáng, nửa chìm trong bóng tối, hình như là anh đã gầy hơn lúc họ ở chung một chút, quai hàm có phần sắc bén hơn.
Thư Điềm không hài lòng cho lắm: “Người ta ăn Tết đều mập lên mấy ký, nhưng còn anh, sao anh lại gầy đi thế hả?”
“…” Giang Dịch không có cảm giác gì về mấy chuyện này, mà anh cũng không quan tâm: “Không có.”
Thư Điềm lại cười: “Anh muốn ép em vào cây à?”
“Nếu em muốn…” Giang Dịch nhướng mày: “Cũng không phải là không được.”
“Có bản lĩnh thì anh đến… Ưm!”
Thư Điềm vẫn chưa nói xong mà đôi môi đã bị anh chặn kín. Chuyện hôn nhau này rất thần kỳ, cữ hôn mãi, hôn mãi, thì đầu mũi và đôi tay, những nơi vốn đã lạnh đến mức chỉ muốn đông cứng lại thôi, cũng đã ấm áp lại đầy thần kỳ.
Sau khi tách nhau ra, cô nghỉ một chút, hơi dựa lên cây và ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em hỏi anh chuyện này.”
Giang Dịch “Ừ” một tiếng, tay anh vẫn ôm lấy eo cô.
“Thì là, lúc trước mẹ em có nói với em là, lúc họp phụ huynh, chỗ ngồi của anh trống không.” Thư Điềm vắt óc suy nghĩ, cô cố gắng dùng từ uyển chuyển hơn một chút, không nhắc đến cái tên Giang Ngôn, mà hỏi thẳng: “Là sao vậy anh? Chú và dì không có thời gian à?”
Tay Giang Dịch khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã gật đầu và đáp: “Ừ. Lúc đó bố anh vẫn còn đang công tác ở bên ngoài, mấy người họ và anh trai anh đi muộn ba ngày cũng là vì ông ấy đi công tác.”
“…”
Thư Điềm muốn nói, vậy còn mẹ anh nữa mà.
Tuy rằng bố anh có việc, nhưng chẳng lẽ… Khi chỉ còn một người phụ huynh rảnh thì bắt buộc phải để mặc một đứa con, không đi họp cho nó ư?
Cô vẫn cảm thấy chuyện này chẳng hề bình thường một chút nào cả.
Giang Dịch như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh lại giải thích: “Mẹ anh bắt buộc phải đi, anh trai anh phải thi đại học sớm, nên bà ấy đến để trình bày tình hình với giáo viên chủ nhiệm.”
“… À.” Thư Điềm bỗng cảm thấy nhẹ nhõm: “Vậy à…”
“Vậy, học sinh ưu tú Giang à…” Thư Điềm yên tâm, giọng nói của cô cũng trở nên cao hơn: “Chú và dì thấy thành tích của anh tiến bộ nhiều đến vậy… Chắc là họ thấy vui lắm anh nhỉ!”
“… Thành tích…” Giang Dịch nhếch môi cười: “Anh vẫn chưa nói cho họ biết thành tích của anh.”
“…”
Thư Điềm ngẩn người ra: “Tại sao thế?”
“Bởi vì không cần thiết.” Anh dùng mấy chữ ngắn gọn đó để trả lời vấn đề này, có vẻ như là anh không muốn phải nói nhiều: “Cũng đâu phải là anh học vì bọn họ đâu.”
Sau đó, anh vươn tay lên mà nhéo mặt cô, ngón tay anh lạnh lẽo: “Là học vì bạn gái của anh đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“…”
Cô phải thừa nhận rằng, có thể coi như đây là một lời tâm tình ngọt ngào.
Cũng có thể coi nó như một câu nói chứa chan tình cảm, khiến người ta thấy vô cùng cảm động.
Nhưng Thư Điềm vẫn cứ cảm thấy, hình như là có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Từ giọng điệu của anh, cách dùng từ ngữ của anh, từ những cảm xúc nhỏ nhặt của anh, cô cũng không nói rõ ta được đó là cái gì nữa… Chắc là giống như thất vọng? Oán trách à?
Rất ủ rũ, nhưng cô có thể cảm nhận được.
Anh không muốn nói quá nhiều… nên tạm thời cứ bỏ qua một bên vậy.
Thư Điềm kiễng chân lên, cô ôm lấy anh, cười hồn nhiên: “Được rồi, vậy anh phải tiếp tục học đi đó.”
“Ừ.”
“Chúng ta phải vào chung một trường đại học… Chắc chắn, chắc chắn phải học chung một trường.”
“Ừ.”
“Mỗi năm đều ăn Tết chung với nhau.”
“Ừ.”
…
Sau đó Thư Điềm lại nói đến rất nhiều, rất rất nhiều chuyện. Cô dựa vào thân cây, cuộn mình trong lòng anh, có đôi khi, cô sẽ nhích tới nhích lui, cứ nhích mãi, nhích mãi, rồi miệng cô lại bị chặn lại.
Sau đó lại nghỉ một lúc, rồi lại nói tiếp.
Mặt trăng dần trở nên tròn vành vạnh, gió thổi lúc lớn lúc nhỏ, xung quanh không có lấy một người nào khác, lòng anh rất ấm áp, thời gian như đã ngưng tụ lại vậy.
Thư Điềm chợt nghĩ đến vấn đề mà cô chưa từng hỏi anh bao giờ.
Chính xác mà nói, là chưa từng giáp mặt hỏi thẳng.
Cô hắng giọng, đẩy anh ra để anh cách mình một khoảng, cô đặt tay lên vai anh: “Em nghiêm túc hỏi anh một vấn đề nhé.”
Giang Dịch gật đầu: “Em hỏi đi.”
“Anh phải nói thật đấy…” Thư Điềm nhìn anh không chớp mắt: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?”
“…”
Cô không bỏ qua bất kỳ một sự thay đổi nào trên khuôn mặt của Giang Dịch.
Đôi mắt hoa đào đúng chuẩn mở to ra, con ngươi của anh vốn đã đen, mà trong màn đêm này, nó lại càng sâu hơn, như không thấy đáy, giống như là lốc xoáy chỉ muốn hút người ta vào trong đó thôi vậy.
Anh im lặng rất lâu.
Cuối cùng, ngón tay anh nhẹ nhàng miết khóe môi của cô, giọng nói trầm thấp “bay” vào trong tai cô: “Rất nhiều năm.”
“Rất nhiều năm là mấy năm?”
“… Năm năm.” Anh dừng lại một chút, rồi anh lại bổ sung thêm: “Cũng có thể là còn nhiều hơn thế nữa.”
“…”
Thư Điềm nghĩ đến “Gà tiểu học” từng nói… cũng là năm năm.
Vậy, có nghĩa là… đây là lúc mà anh nhận ra.
“… Lâu… đến thế ư?” Thư Điềm nghe thấy giọng nói của mình hơi run rẩy.
Anh gật đầu và cười, anh cười một nụ cười đầy bất lực: “Ừ.”
“…”
Thật ra, trước khi hỏi, Thư Điềm không chắc chắn chuyện anh nói trên mạng có đúng hay không, cô cũng không chắc là bây giờ anh có nói thật hay không, đáp án mà anh nói có giống trên mạng hay không…
Nhưng cô vẫn muốn nghe, muốn nghe chính miệng anh nói.
Cô chỉ đơn thuần là đang muốn hỏi câu này, dù trên mạng là giả cũng không sao cả, cho dù lớp mười anh mới thích thì cô cũng vẫn thấy vui.
Thậm chí là, cô còn cảm thấy, nếu như Giang Dịch nói nửa năm thì cô sẽ thấy vui vẻ hơn nhiều… Vậy thì anh sẽ không cần phải trải qua một quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng như thế nữa.
Nhưng… không ngờ là kết quả lại giống nhau y như đúc.
Thư Điềm biết anh không biết nói dối.
Nhưng không biết tại sao, khi anh nói ra khoảng thời gian năm năm…
Giọng nói hơi khàn khàn ấy khiến mũi cô cay xè, trong chốc lát, cổ họng cô như nghẹn lại.
Đến nay Thư Điềm vẫn chưa rõ tình cảm mà cô dành cho Giang Dịch thời cấp hai là kiểu tình cảm là gì. Từ trước đến nay, ở những mặt khác, cô đều rất lanh lợi, nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ này, cô lại rất ngốc nghếch.
Cô còn tự cho rằng, chắc là sau khi gặp lại nhau ở thời cấp ba, sau khi cô đã chứng minh được mình thật sự thích anh… Thì cô đã yêu thầm anh tận mấy tuần.
Nhưng không ngờ anh còn lâu hơn cả cô nữa.
Trong nháy mắt…
Hình như là cô đã hiểu được tại sao anh mãi không chịu tỏ tình; và tại sao chỉ nói một câu “anh thích em” thôi mà với anh, nó lại khó khăn đến nhường ấy.
Là bởi vì anh đã chôn giấu tình cảm ấy quá lâu.
Anh âm thầm thích cô nhiều năm như vậy, anh phải có tâm lý gì nữa đây? Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn là quan hệ anh em, nội tâm anh xé giằng xé biết mấy, và khi nghĩ đến không biết bao nhiêu hậu quả có thể xảy đến, anh sẽ phải do dự đến nhường nào đây?
Tối nay, hình như cô đã hiểu, hiểu hết tất cả mọi thứ rồi.
Cũng bao gồm cả cách miêu tả của “Gà tiểu học” đã bị cô trêu chọc nữa… Cách dùng từ của anh khi đó mang đến cho người ta cảm giác rằng, anh thấy mình không hề xứng với cô.
Sau này anh còn hỏi nhiều lần như thế, lặp đi lặp lại, cứ lo được lo mất.
Anh mặc đồng phục trường, anh học tập, anh chơi trò chơi yêu đương của thiếu nữ cũng chỉ vì cô.
…
Những thứ này từng là chuyện mà cô vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ, nó đã trở thành nỗi chua xót và cả đau lòng.
Chắc hẳn đó là bước đầu tiên mà anh cố gắng, cố gắng để bước ra khỏi khoảng thời gian yêu thầm dài đằng đẵng ấy nhỉ?
Thư Điềm cảm thấy nước mắt của cô sắp đủ để tạo thành lũ lụt luôn rồi, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt tròn trịa rơi xuống đất.
Bây giờ hai người đang đứng đối diện nhau, tư thế cúi đầu này khiến cô lao thẳng vào lòng anh, hai tay cô ôm chặt lấy hông anh, cô túm lấy quần áo của anh, ngón tay hơi siết lại thành nắm đấm.
Giang Dịch bị cô đụng vào thì lùi lại một bước, sau khi đứng vững, anh hơi ngẩn người ra và ôm lại cô.
Anh vuốt tóc cô: “… Sao thế?”
Cô gái nhỏ im lặng mấy chục giây.
Sau đấy, giọng nói nghe có phần ngột ngạt của cô vang lên: “Hình như em không thích anh lâu như thế.”
“…”
Giang Dịch bỗng cảm thấy, hình như là anh đã nghe được giọng mũi mà ban nãy vẫn chưa có.
Anh giật mình, muốn nâng mặt cô lên, nhưng cô sống chết không chịu cử động.
Thư Điềm khịt mũi: “Nhưng em cảm thấy… trong chuyện tình cảm này, mặc dù cũng có liên quan đến thời gian dài hay ngắn, nhưng không nhất thiết phải tuân theo tỉ lệ thuận của thời gian.”
“…”
“Em thấy rất có lỗi…” Giọng mũi của cô càng ngày càng nặng: “Em nhận ra muộn hơn anh nhiều như thế.”
Bàn tay đặt sau lưng cô của Giang Dịch bỗng đơ cứng.
Anh nghĩ đến việc, ý định từ bỏ đã từng nảy sinh vô số lần trong anh, còn cả sau này, khi việc thích cô đã trở thành một thói quen, nhưng chính sự phủ nhận bản thân đã luôn “đánh gục” anh.
Khi đó anh chưa bao giờ ngờ được rằng, mình cũng sẽ có ngày hôm nay.
Sẽ nghe thấy cô nói, em thấy rất có lỗi.
Hốc mắt anh hơi nóng lên, còn chưa đợi anh nói gì, mà giọng nói nghẹn ngào của cô gái nhỏ lại vang lên thêm một lần nữa.
“Nhưng em cũng thích anh…” Tiếng cô nói chuyện đã bắt đầu có thêm thanh âm sụt sịt: “Là kiểu vô cùng thích anh ấy.”
“…”
Cô dừng lại một chút, đột nhiên ôm anh chặt hơn nữa: “… Sẽ không ít hơn anh đâu.”