Thư Điềm cảm thấy một bên mặt mình hơi ươn ướt, cô đã ngây người ra rất lâu.
Ban nãy anh đã nói cái gì thế nhỉ?
… “Anh muốn hôn em.”
Anh đã dùng cái chất giọng vô cùng gợi cảm đó để nói ra câu này, không chỉ có thế thôi đâu, anh lại… lại cố ý, làm nũng nữa.
Và sau đó Thư Điềm đã từ chối anh, cô nói rằng có nhiều người.
… Dù gì thì đây cũng là sân thể dục mà! Có nhiều người lắm đó!
Rồi, bỗng dưng có một chiếc áo khoác đồng phục học sinh “đáp xuống” đầu cô.
Nếu cô nhớ không lầm, thì đây là lần thứ hai đầu cô “được” áo đồng phục học sinh phủ lên.
Lần đầu tiên là vào cái đêm anh uống say, khi đó trời mưa, và anh đã đưa áo đồng phục của anh cho cô che mưa, rồi chẳng hiểu tại sao sau đó anh lại ôm cô về nhà nữa.
Bây giờ… anh lại… lại bọc cô vào trong áo đồng phục học sinh…
Và còn hôn cô nữa chứ!!!
Sau hai lần trải qua cảnh tượng như mơ như mộng có thể làm xao xuyến bao trái tim thiếu nữ, có thể thấy, đồng phục học sinh là một thứ “đạo cụ” không thể thiếu được. Thư Điềm nghĩ, hẳn là bây giờ trong lòng cô đã viết đầy mấy chữ: Mình yêu đồng phục quá.
À, không phải, phải có thêm ba chữ nữa chứ.
— Mình yêu đồng phục của Giang Dịch.
Thư Điềm đứng nguyên tại chỗ, mặc dù chỉ có một chiếc áo đồng phục bằng vải đang che phủ trên đầu cô thôi, nhưng nó vẫn có thể “lọc” một số tạp âm nhất định ra bên ngoài.
Giang Dịch chui đầu vào trong, anh chỉ nói một câu thôi rồi lại chui ra ngoài. Còn cô, cô đã đứng sững ra cả buổi, chẳng nhúc nhích gì cả. Không lâu sau, Thư Điềm cảm nhận được anh lại vòng tay sang và ôm lấy bả vai cô, còn gương mặt của anh lại xuất hiện trước mắt cô thêm một lần nữa.
Là góc nghiêng, nhìn từ góc độ này thì thấy sống mũi của anh rất cao, đường nét trên khuôn mặt vừa góc cạnh vừa hài hoà, đẹp mắt.
“Sao không đi nữa?” Khóe mắt anh cong cong, có vẻ như tâm trạng của anh đang rất tốt: “Ngốc rồi à?”
“…” Thư Điềm trừng mắt nhìn anh, cô cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình: “Anh mới ngốc đó.”
“À…” Anh vẫn nghiêng đầu, khom lưng, mặt đối mặt với cô: “Em xấu hổ à?”
“…”
“Bạn gái?”
“…”
… Cái con người này, anh vẫn chưa chịu dừng lại đúng không!
Dù số lần mà họ hôn nhau chưa phải là quá nhiều… nhưng mà, sao lần nào hôn nhau xong thì anh cũng “mặt dày” như thế vậy nhỉ?
Có ai như anh không, con gái nhà người ta đã thẹn thùng rồi mà anh cứ ép người ta phải mở miệng ra thừa nhận mãi không thôi!
“…”
Thư Điềm len lén liếc mắt một cái, vừa hay thấy mình với tới được, nên cô đã duỗi chân ra và đá lên bắp chân của anh một cái: “Anh im lặng đi được không!”
Cô gái nhỏ chẳng hề dùng sức, thay vì nói là đá, thì chẳng thà cứ nói là cô đang chạm nhẹ vào chân anh đi. Giọng của cô cũng chẳng giống như là đang uy hiếp gì cả, nghe mềm mại lắm, hai má còn ửng đỏ lên nữa, cô cứ cố gắng mở hai mắt ra thật to để trừng anh, trông như là một con thỏ nhỏ xíu đang xù lông vậy.
Giang Dịch nở nụ cười, có vẻ như là “nghe lời” lắm: “Được.”
Thư Điềm: “…”
Gì thế này, anh đây đường đường là một đại ca có tiếng tăm lẫy lừng, vậy mà bây giờ, khi bị người ta đạp, anh lại còn cười rạng rỡ như vậy nữa ư? Có thật sự hợp với “phong cách” của anh không thế?
Thư Điềm thấy anh cười thì tim cô cứ đập thình thịch, cô khẽ cắn môi, dứt khoát kéo áo đồng phục xuống để che mặt mình lại.
Sau đó thì cô cứ như là người mù vậy, cứ để mặc cho anh ôm mình đi về trước, như thể là chẳng thấy gì cả.
Không biết là đã qua bao lâu, đã đi được bao xa.
Cô thoáng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ, vang lên từ trên đỉnh đầu mình, cô đang cuộn mình sát trong lồng ngực anh nên cũng cảm nhận được âm rung, âm cuối như một cái móc câu nhỏ khẽ “móc” vào lòng cô: “Mẹ nó, thật là đáng yêu.”
…
Sau khi Diêu Nguyệt phải chịu một “đòn chí mạng”, cô ấy không còn ở lại đó nữa.
Đoạn video mà cô ấy đã quay cũng được dừng lại rồi.
Ăn đủ lắm rồi, với cái loại “thức ăn cho chó” [*] kiểu này, thì, dù có là người hâm mộ của cặp đôi này đi chăng nữa, chắc chắn là cũng sẽ thấy “nghi hoài nhân sinh” nếu lỡ ăn quá nhiều trong một lần.
[*]
Thức ăn cho chó hay
cẩu lương, là một từ lóng thông dụng trên mạng xã hội Trung Quốc. Từ này dùng để chỉ việc một cặp đôi thể hiện tình cảm, âu yếm nhau trước mặt những người độc thân, không có người yêu. Vì ở Trung Quốc, người ta gọi người độc thân là “chó độc thân”.
Cô ấy xoay người đi tìm Nguyên Loan Loan, khởi động làm nóng người cùng với bạn mình. Diêu Nguyệt chờ Nguyên Loan Loan cho đến khi cô ấy thi xong trận chung kết, sau đó hai người đã đi bộ vài vòng rồi quay về lớp.
“Đội tuyển nữ” có hai người thi đấu, một người về nhất một người về nhì, cho nên tổng điểm đã tăng lên rất nhiều, họ về chỗ ngồi trong vô vàn tiếng reo hò hoan hô.
Suốt cả đoạn đường, Diêu Nguyệt nói không ngớt lời. Nguyên Loan Loan nghe những gì mà bạn mình kể lại, xem hết video mà bạn mình quay rồi im lặng cả một lúc lâu.
“Thật ra, ngay ngày đầu tiên khai giảng, khi mà mình muốn ngồi cùng đại ca nhưng lại không thành ấy…” Nguyên Loan Loan dừng lại một chút, cô ấy nhớ lại cảnh tượng của khi đó rồi mới nói tiếp: “Mình đã biết ngay là sẽ có ngày hôm nay.”
“Mình bắt đầu…” Diêu Nguyệt cũng muốn dùng câu này phụ họa đôi chút, kết quả không suy nghĩ cẩn thận từ khi nào cô ấy bắt đầu: “Mình… Hình như là do giác quan thứ sáu hay sao ấy, nghĩa là, vì mình đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên giác quan thứ sáu đã nói cho mình biết rằng… Hai người này đúng là một cặp!”
Nguyên Loan Loan: “Tiên nữ nhỏ và đại ca chốn vườn trường, quá xứng đôi.”
Diêu Nguyệt: “Thanh mai trúc mã, song phương thầm mến, quá hoàn mỹ.”
Nguyên Loan Loan thở dài: “Quả chanh trên cây chanh.”
Diêu Nguyệt cũng “nhận lại”: “Em và anh dưới gốc cây chanh.”
“Nhưng mà fan CP [*] như hai chúng ta…” Nguyên Loan Loan chuyển đề tài: “Cũng đâu phải là chanh nguyên chất đâu, cứ xem như là đang “ăn kẹo chanh” thôi là đã thấy vui lắm rồi.”
[*]
Fan CP chỉ những người hâm mộ một cặp đôi nào đó.
“Đúng thế, hôm nay mình và cậu đã vui cực kỳ luôn.” Diêu Nguyệt đang muốn để cho cô ấy có thể hình dung được tâm tình của mình, thì, chợt, cô ấy nghe thấy tiếng “Ôi” của một bạn nữ cắt ngang dòng suy nghĩ ấy của mình.
Sau đó, bạn nữ đó đã hỏi một câu: “Này, các cậu đã xem bài đăng mới trên diễn đàn trường chưa? Đã xem bài viết nói là Giang Dịch đang yêu đương chưa?”
Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan nhìn nhau.
Về việc yêu sớm ấy à, tuy rằng cả hai cô ấy đều rất hy vọng Thư Điềm và Giang Dịch “rải đường”. Nhưng mà, dù gì thì họ cũng chỉ mới học lớp mười thôi mà. Thế nên, dù trường của bọn họ có cởi mở hơn thế này nữa thì cũng không thể “cởi mở” giống như trên đại học được, yêu đương mà còn bị phát hiện nữa thì chắc chắn là sẽ bị mời phụ huynh.
“Mẹ nó chứ! Với ai, với ai thế? Cho mình xem một chút với nhé?”
“Bài đăng này không nhắc đến ai cả, nhưng mình chắc chắn người đó là Thư Điềm. Cậu nhìn thử mà xem, bình thường Giang Dịch có tiếp xúc với nữ sinh nào khác ngoài cô ấy không?”
“… Mình chỉ muốn nói một câu thôi… Lúc mới khai giảng, khi mình thấy hai người họ ngồi cùng một chỗ đó, mình đã cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi rồi a a a!”
“Nhưng mà, nói thật nhé, bình thường hai người này cũng khá mập mờ, nhiều lần đi thu bài tập, mình thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ không giống với những người bạn ngồi cùng bàn đơn thuần khác.”
“Ơ, mình cảm thấy vách đá dựng đứng này miêu tả Thư Điềm, chắc là vậy thật đó, cậu xem…”
“… Bài đăng nào cơ?”
Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan đều đang im lặng, say sưa nghe mấy bạn nữ phía sau tán gẫu về chuyện của “đôi trẻ”, bỗng dưng có một giọng nói vang lên cắt ngang.
Giọng của mấy bạn nữ tán gẫu buôn chuyện nghe vừa kích động vừa cẩn thận.
Mà, câu hỏi chen vào này nghe rất khô khan, cứng ngắc, cảm giác chẳng ra gì cả.
Diêu Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua.
Chợt hiểu ra ngay.
Hình như là Tiết Tử Âm đang bôi kem dưỡng da tay, cô ta nghiêng đầu nhìn sang mấy người đang “buôn chuyện”, thấy họ im lặng không nói gì, thế là cô ta lại hỏi thêm một câu nữa: “Mọi người đang nói về Giang Dịch đó à?”
“… Đúng vậy, một bài đăng.” Một bạn nữ đáp lời cô ta, giọng điệu nghe cứng nhắc lắm.
Sắc mặt Tiết Tử Âm tối sầm đi ngay, Diêu Nguyệt thấy cô ta đứng dậy và đi tới trước mặt một đám nữ sinh. Cô ta không nói lời nào mà chỉ ngồi phịch xuống bên cạnh, nhìn màn hình điện thoại của bạn nữ kia vài lần.
Thì ra là, sắc mặt của con người ta cũng có thể “đen” đến mức độ này được.
Diêu Nguyệt thầm tấm tắc khen ngợi.
Cô ấy đã nghe Thư Điềm kể chuyện về Tiết Tử Âm và phiên bản Công chúa Bạch Tuyết ban đầu rồi, cô ấy cũng đã thầm “tôn xưng” cô ta ba tiếng “Công chúa Tiết”.
Cuối cùng, “Công chúa Tiết” ôm khuôn mặt đen như Bao Công mà đứng dậy, để lại một câu “Nhàm chán!” rồi đứng lên, đi thẳng xuống khán đài.
“Cả ngày cứ trưng cái bộ mặt đó cho ai xem thế nhỉ?”
“Đúng đó, chẳng phải là vì trong nhà có chút tiền thôi ư… Coi mình là thiên kim tiểu thư thật đấy à?”
“… Mình nghe nói, vở kịch mà lớp chúng ta đoạt giải ấy, kịch bản ban đầu của nó “nát” lắm, bị Tiết Tử Âm sửa đến mức rối tinh rối mù, chẳng khác gì một cái kịch bản “ngốc bạch ngọt” cả. Thư Điềm thấy không ổn nên đã sửa lại hết, cũng nhờ cô ấy mà chúng ta mới có được một kịch bản như bây giờ đó.”
[*]
Ngốc bạch ngọt: Nhân vật nữ theo mô típ đơn thuần, ngây thơ có đôi khi ngốc nghếch, không tâm cơ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Loại người như cô ta ấy à, toàn làm những chuyện gì đâu không thôi, hừ… Đừng để ý đến cô ta nữa, xem bài đăng đi, xem bài đăng đi, nhàm chán…”
Diêu Nguyệt quay đầu lại, “đầu nấm” rối tung như run lên, cô ấy lên tiếng gọi người bên cạnh: “Nguyên Tiểu Loan à.”
Nguyên Loan Loan ngầm hiểu, giơ tay ra dấu “OK”.
“Khụ khụ, còn bây giờ thì sao?” Diêu Nguyệt kéo dài giọng ra: “Nội dung của vở kịch phát triển đến giai đoạn… nữ phụ biết nam chính và nữ chính yêu nhau…”
Nguyên Loan Loan: “Buồn bã, giận dữ, mơ ước, tuyệt vọng!” Cô ấy dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Vì thế, cô ta đã quyết định, báo, giáo, viên!”
“Này này này, cậu nói gì đó! Đừng có nói gở cho hai người bọn họ mà!” Diêu Nguyệt thấy không vui ngay: “Cậu lo như vậy để làm gì thế!!!”
“Được, được, được, mình không nói, đừng làm loạn nữa, đừng làm loạn nữa mà.” Nguyên Loan Loan cười cười, bỗng cô ấy nhớ tới một người: “Đúng rồi, nếu hai người bọn họ đã ở bên nhau rồi, vậy người anh em đó của Giang đại ca… là cái người cứ “quấn lấy” cậu để dò hỏi sở thích của Thư Điềm đó, cũng coi như là cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc rồi nhỉ? Chúng ta “đá” người này đi được rồi đúng không??
“…”
Diêu Nguyệt sửng sốt.
Cô ấy bỗng nhớ tới những lần mình tình cờ gặp Văn Nhân Nhất ở căn-tin, anh bạn này ấy à, vừa thấy cô ấy thì sẽ đi tới ngồi cùng bàn ăn với cô ấy ngay, cứ hỏi đông rồi lại hỏi tây, có đuổi thì cũng chẳng chịu đi.
Vóc dáng cao cao, lúc nào cũng cười hì hì cả, như thể là sẽ chẳng bao giờ tức giận vậy.
Quả thật, nói là “mặt dày mày dạn” cũng chẳng quá đáng gì cho cam.
“Hả? Cậu ngây người ra làm cái gì đó? Đang hỏi cậu đó.”
“… À, không có, không có gì đâu.” Diêu Nguyệt hoàn hồn lại, cô ấy đưa tay xoa xoa “đầu nấm” của mình, hơi bĩu môi đáp: “Anh ta đó à… “đá” đi được là phải rồi!”
…
Buổi chiều, đến lượt các giáo viên tham gia “tranh tài” trong đại hội thể thao. Mã Đông Lập nói tay chân mình đã “héo úa” rồi nên chạy không nổi nữa, thế nên thầy ấy không đăng ký, học sinh lớp 10/7 cũng chẳng mấy bận tâm đến phần thi này.
Hơn bốn tiếng tham gia lễ bế mạc, thế là hoạt động giải trí quy mô lớn này đã chính thức khép lại sau hai ngày.
Bởi vì đại hội thể thao được sắp xếp sau kỳ nghỉ Quốc khánh, không chỉ có vậy, chỉ tính riêng việc chuẩn bị cho đại hội thể thao và đêm văn nghệ thôi, mà đã để phí mất hẳn một tuần. Thế nên, cuối tuần qua đi, chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà đã bước sang tuần giữa của tháng Mười rồi…
Với tần suất kiểm tra cố định mỗi tháng một lần của cấp ba, thì, kỳ thi tháng chỉ còn cách bọn họ hai tuần nữa thôi.
Đại hội thể thao kết thúc thì họ được nghỉ một ngày. Trong giờ sinh hoạt lớp diễn ra vào Thứ hai, Mã Đông Lập phổ biến vài thông báo mới của trường như thường lệ, sau đó thì thầy ấy tổng kết lại những thành tựu mà họ đã đạt được trong đại hội thể thao vừa qua. Thầy đã dành lời khen ngợi cho những “vận động viên” và những bạn có tham gia đêm văn nghệ.
Tất nhiên là, lần này, nhờ có chủ đề đó nên họ mới đoạt giải được… chủ đề “học tập” đó ấy.
Thế nên, với tư cách là biên kịch duy nhất của vở kịch này, biên kịch Thư đã “gánh vác trọng trách to lớn nhất”, là được điểm tên và nhận được vô vàn lời khen ngợi.
Sau khi đã khen ngợi xong xuôi, tiếng vỗ tay nhiệt liệt qua đi, Mã Đông Lập lật quyển sổ nhỏ của mình sang một trang mới và bắt đầu nói: “Kế tiếp thì có hai chuyện, nhà trường nói là phải nhấn mạnh với các em.”
“Thứ nhất, là về chuyện yêu sớm.”
Thầy vừa dứt lời, Thư Điềm lập tức cảm nhận được tầm mắt của cả lớp như có như không mà “bay” sang phía bên này.
Một tay cô chống lên cằm, trông như thể là chẳng có vấn đề gì cả.
Còn dưới bàn học.
Thì tay phải đang lặng lẽ thoát khỏi “xiềng xích” của người nào đó.
Thư Điềm nhìn về phía trước, bên tai vang lên một tiếng “chậc”.
Rất dễ để nghe ra được rằng, rất bất mãn rất bất mãn và rất bất mãn.
Hai ngày cuối tuần, Thư Điềm ở nhà học bù, cô không hề bước ra ngoài.
Kết quả là, trong nguyên cả một ngày Thứ hai này, trông Giang Dịch cứ như là đã mấy đời không gặp cô rồi vậy. Tan học thì anh chẳng chịu đi vệ sinh, cứ phải nắm tay cô, nếu không nắm tay thì cũng là chạm vào tóc cô.
Giống quỷ dính người vậy.
Nếu không cần phải cầm bút trong lúc học… Ví dụ như là tiết Mỹ thuật sáng nay chẳng hạn, thì dù có ngủ, anh cũng phải nắm tay cô.
Thư Điềm chỉ đành dùng tay trái để chơi điện thoại di động.
Nói tóm lại là… thấy rất ngọt ngào, mà cũng rất “kích thích”.
Giờ sinh hoạt lớp thì không cần phải viết bài hay gì cả, thế nên, Giang Dịch đã nắm mấy ngón tay của cô và đặt chúng lên đùi mình mà đùa nghịch kể từ khi vào tiết cho đến bây giờ. Mà cô thì cũng ngoan ngoãn làm, còn cảm thấy rất thoải mái nữa chứ.
Nhưng khi thầy vừa nói ra hai chữ “yêu sớm” ấy, thì cô đã không thể ngồi yên được nữa.
Thư Điềm nghe thấy tiếng xé giấy phát ra từ bên phía Giang Dịch.
Chưa đầy vài giây, tay anh đã “vươn đến” chỗ bàn của cô, anh đẩy một tờ giấy không gấp đôi sang cho cô.
Bút bi nước màu đen, anh đã vẽ một dấu chấm hỏi thật lớn.
Thư Điềm: “…”
Cô nén cười, cầm bút lên mà viết: [Anh làm gì vậy?]
Cô đưa qua, không bao lâu sau, anh lại đưa sang, chữ viết nguệch ngoạc: [Đưa tay em cho anh.]
Như là một hiệu ứng có âm thanh vậy, trong đầu cô tự động lồng thêm cho anh giọng nói giống như mấy “tổng tài bá đạo” trong truyện: “Cô gái à, em hãy đưa tay cho tôi đi.”
Thư Điềm nhịn không được mà híp mắt cười.
“Bá đạo” như thế cơ à!
Thích lắm!!!
Cô hắng giọng, vờ như mình chẳng hề bị xiêu lòng, cô viết: [Thầy Mã nói yêu sớm, em không đưa đâu.]
Chữ của Giang Dịch trông càng “hoang dã” hơn: [??? Nhưng mà thầy ấy có nói chúng ta đâu?]
Mỗi một chữ đều thể hiện được sự bất mãn vô cùng to lớn trong anh.
Thư Điềm không nhịn được mà bật cười, cô nhanh chóng viết một hàng chữ lên, ấy thế mà bên kia lại chẳng có động tĩnh gì cả.
… [Vậy là do em chột dạ, như thế được chưa nào?]
Giang Dịch xem xong thì thở dài, vo tờ giấy lại thành một cục rồi ném vào trong túi rác giữa hai người.
Được rồi.
Đúng là Mã Đông Lập không nói về hai người bọn họ.
Các hoạt động trong hai ngày qua đều diễn ra ngoài trời, nhưng nghe nói là giáo viên đã “đột kích” kiểm tra và bắt được không ít những “cặp đôi gà bông” không tới sân thể dục, mà họ lại trốn ở trong lớp để “tình tứ” với nhau. Bởi vậy nên bây giờ mới có thông báo cảnh cáo này.
Điều thứ hai mà thầy ấy nói đến là về trận thi đấu bóng rổ.
Là một cuộc thi đấu giữa các trường, trường trung học phổ thông trực thuộc của bọn họ và trường trung học phổ thông số 4, thời gian thi đấu là sau kỳ thi giữa kỳ. Bây giờ đã có thể đến gặp giáo viên phụ trách đội tuyển để đăng ký thi đấu.
“Đúng rồi, còn nữa…” Mã Đông Lập nói: “Thầy thấy các lớp khác đều đổi chỗ ngồi sau mỗi giữa kỳ, sắp xếp theo thành tích, lớp chúng ta cũng làm như vậy nhé các em. Chúng ta cứ làm như thế thử trong nửa học kỳ trước rồi lại tính tiếp.”
Những lời này như đã bị “thuật che mắt” giấu đi vậy, thông báo trước đó mà thầy ấy phổ biến như đã “che mờ” đi nó. Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trận thi đấu bóng rổ, chẳng ai để ý đến câu này cả.
Nhưng thông báo “sắp xếp lại chỗ ngồi theo thành tích” này, đã rơi thẳng vào tai Giang Dịch.
Như là “bình địa kinh lôi” [*] vậy.
[*]
Bình địa kinh lôi: thuật ngữ dùng để chỉ sự thay đổi đột ngột hoặc gia tăng đột ngột của vật/người nào đó.
Nói về trận thi đấu bóng rổ, mấy bạn nam trong lớp bắt đầu bàn tán sôi nổi, Văn Nhân Nhất – người đã chẳng thể kiềm chế được bản thân mình kể từ những giây phút đầu tiên được nghe thấy thông báo này, đá vào ghế của Giang Dịch: “Anh Dịch à!”
“…”
Rõ ràng là tâm tình của người nào đó đã xấu hơn cả ban nãy nữa, Thư Điềm thấy anh không trả lời gì, mà chỉ dựa người vào lưng ghế.
Văn Nhân Nhất không để ý thấy, vẫn ôm tinh thần phấn chấn mà hỏi anh rằng: “Anh Dịch, năm nay có tham gia không, năm ngoái cậu bị thương tay nên không tham gia được, năm nay cậu đi chứ?”
“…”
Năm ngoái bị thương ở tay?
Giang Dịch ngồi thẳng người dậy, anh lạnh lùng mà dùng giọng điệu thản nhiên đáp: “Không tham gia.”
“… Tại sao thế?” Văn Nhân Nhất vẫn chẳng hiểu gì cả, cậu ta hạ giọng thật bé rồi mới nói: “Nếu năm ngoái cậu không bị thương ở tay thì chắc chắn là cậu sẽ tham gia, chẳng phải khi đó cậu cũng đã đăng ký thi rồi à?”
Thư Điềm còn chưa nghe thêm được gì, mà Mã Đông Lập đã lớn tiếng “cắt ngang lời” Văn Nhân Nhất phía bên này.
Thường thì, mỗi lần Mã Đông Lập lớn tiếng nói như thế này, thì có nghĩa là giờ sinh hoạt lớp cũng đã kết thúc rồi.
“… Thanh xuân rất tươi đẹp, không chỉ có yêu sớm là tốt đẹp đâu các em à, các em còn phải học tập nữa!”
“Giống như suy nghĩ của Thư Điềm vậy đó, các em nhìn vào kịch bản của em ấy mà xem, ôi chao! Không biết là đã chất chứa bao nhiêu điều tích cực, không biết là đã chất chứa bao nhiêu động lực tiến về phía trước nữa!” Mã Đông Lập nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Các em à, các em hãy hưởng ứng theo tư tưởng này của Thư Điềm, hãy học tập cho thật tốt nhé!”
“…?”
Thư Điềm – người đột ngột bị điểm tên, thấy rất giật mình.
Khi Mã Đông Lập vừa dứt lời, các bạn cùng lớp nhìn cô với ánh mắt trêu chọc, Văn Nhân Nhất đã bật cười thành tiếng, còn Mã Đông Lập trên bục giảng thì lại nhìn cô với ánh mắt trìu mến đầy tín nhiệm.
Thư Điềm: “…”
Thư Điềm lặng lẽ cúi đầu thấp xuống.
Cô đang thấy rất chột dạ…
…
Sau khi tan học, khi đến gần cổng trường, lẽ ra là họ nên đi lấy xe mới phải.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng trong đại hội thể thao tuần trước… cũng chính là vào cái đêm mà Giang Dịch đã thổ lộ với cô, bọn họ không đi xe. Thế nên, hai chiếc xe – một đen, một trắng – đã “được” ở lại trường suốt mấy ngày cuối tuần.
Đạp xe thì có thể nắm tay nhau được hay không? – Tất nhiên là không nắm được rồi.
Đạp xe thì có thể đi bộ, có thể ôm hôn nhau được hay không? – Rõ ràng là không thể đi bộ, không thể ôm, cũng không thể hôn nhau được rồi.
Không chỉ không thể làm được những điều ấy, mà đạp xe còn rút ngắn thời gian về nhà nữa đó!… Cũng có nghĩa là, thời gian “tình tứ” bên bạn trai sẽ ngắn đi rất là nhiều đó!
Vậy thì! Vậy thì tại sao còn muốn đạp xe nữa chứ!
“Hay là hôm nay chúng ta đi bộ về nhà nhé?”
Được.
Vì thế, theo kiến nghị của Thư Điềm, hai chiếc xe lại phải trải qua một đêm đầy “cô độc” ở trường học.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô còn chưa kịp làm gì hết mà cổ tay cô đã bị nấm lấy ngay, rồi tay cô lại được bao bọc trong một cảm giác ấm áp đầy quen thuộc.
Hình như là, chân trước vừa bước ra cổng trường là chân sau bọn họ đã nắm tay nhau rồi.
Thư Điềm còn ngỡ rằng Giang Dịch đã “thay da đổi thịt”… Giang Dịch của bây giờ chẳng hề giống với Giang Dịch của lúc trước.
Thư Điềm lôi anh đi thật nhanh, ra khỏi trường học rồi thì họ sẽ không phải sợ người khác nhìn thấy nữa. Cô vừa đi đường vừa nhún nhảy, chủ đề nói chuyện cũng nối đuôi nhau, thay đổi liên tiếp, cô nghĩ đến đâu thì nói đến đó: “Ôi chao, chị dạy kèm của em siêu đáng yêu, em quên nói cho anh nghe! Chị ấy chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi, thật sự là em cũng không ngờ luôn đó, rõ ràng là nhìn chị ấy trẻ lắm, còn tưởng là chị ấy bằng tuổi chúng ta cơ.”
Thư Điềm dừng lại một chút, cô cẩn thận nhớ lại: “Hơn nữa, vóc dáng chị ấy cũng nhỏ nhắn, trông giống như là một cô búp bê vậy đó. Em mà là con trai thì chắc chắn là em cũng sẽ thích một người như là chị ấy!”
“À…” Nghe giọng của Giang Dịch thì thấy, có vẻ như anh không hứng thú cho lắm: “Anh thì không.”
“…” Bấy giờ Thư Điềm vẫn chưa phản ứng lại kịp, cô “A” một tiếng, hỏi anh: “Anh thì không gì cơ ạ?”
Giang Dịch dẫn cô đi tới chỗ có rất ít người, rồi anh mới dành ra chút thời gian để trả lời: “Không thích như vậy.”
“…” Hiểu rồi.
Thư Điềm cười tươi như hoa, đã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi, cô sờ vào cổ mình và hỏi anh rằng: “Vậy anh thích người thế nào?”
Anh không nói gì cả.
Thư Điềm lại hỏi thêm một lần nữa, cô kéo dài giọng ra.
Năm giây sau…
“… Giống như em.”
“… À…”
Người gặp việc vui thì vui tinh thần cũng sảng khoái vui vẻ theo.
Trước đây, Thư Điềm cảm thấy mình không phải là người hay nói. Nhưng kể từ khi bắt đầu yêu đương, cô có cảm giác mình có thể nói mãi, nói mãi cũng chẳng hết lời muốn nói, cứ nói hết một câu thì lại nói thêm một câu nữa. Chỉ mới không để ý một chút thôi mà đã gần về đến khu nhà rồi.
Mắt thấy phía trước chính là con hẻm nhỏ mang theo “tâm tư thiếu nữ” kia, Thư Điềm chẳng thèm do dự lấy một giây nào, cô cứ thế mà kéo anh đi về hướng đó.
Giang Dịch nở nụ cười, cũng đi theo cô.
Vốn dĩ, từ lúc ra khỏi cửa lớp cho đến bây giờ, tâm tình của Giang Dịch chẳng mấy khá khẩm, tất cả đều đến từ câu nói cuối cùng của thầy Mã.
Mà, dọc đường đi, nghe cô ríu ra ríu rít bên tai, trông thấy dáng vẻ sôi nổi của cô ở bên cạnh, thì cảm giác không thoải mái do việc “sắp xếp lại chỗ ngồi theo thành” mang đến cũng vơi đi ít nhiều.
Bây giờ trời vẫn còn sáng, nơi này thì xem như là đã “được công nhận” là nơi yêu đương của các cặp đôi, không quá vắng vẻ, cũng chẳng khác nào là đang “tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện” cả.
“Đúng rồi…” Thư Điềm bước hai bước vào trong con hẻm nhỏ rồi mới dừng lại, tiếng ồn ào ở bên ngoài đã giảm đi một chút, cô nhớ tới lời Văn Nhân Nhất nói trong lớp học: “Ban nãy em đã nghe thấy có người hỏi anh rồi, sao anh không tham gia trận thi đấu bóng rổ đó thế?”
“… Anh không muốn tham gia.”
“Nhưng rõ ràng là anh thích chơi bóng rổ lắm mà?” Thư Điềm không hiểu: “Em thấy lần nào học Thể dục anh cũng đi chơi mà.”
“… Anh cũng không thích chơi lắm đâu.” Giang Dịch nói ra lời nói trái với lương tâm.
Thư Điềm không nhịn được mà trợn tròn mắt lên: “… Này, rõ ràng là anh đã thích chơi bóng rổ lâu lắm rồi, từ hồi còn học tiểu học cơ, em vẫn còn nhớ mà!”
Sau một lúc lâu, cuối cùng thì Giang Dịch cũng đã chịu nói thật.
Một tay anh kéo tay cô, tay kia thì quấn một lọn tóc của cô mà đùa nghịch: “Nếu đi thì sẽ phải đi huấn luyện.”
“… Hả?” Thư Điềm há miệng: “Dù sao thì cũng là đại diện cho “bộ mặt” của trường, chắc chắn là phải đi huấn luyện rồi.” Cô không hiểu vì sao anh nói như thế: “Vậy thì anh cứ đi huấn luyện đi?”
“…”
“Anh không muốn đi huấn luyện.” Giọng Giang Dịch nhàn nhạt: “Lãng phí thời gian của anh.”
“…”
Anh trai à, em thấy anh là người nhàn rỗi nhất trong cái trường này đó.
Thư Điềm cũng không biết là anh đang nghĩ gì mà lại nói ra câu ấy nữa.
Giang Dịch không nhận ra vẻ mặt của cô đang thay đổi: “Huấn luyện có thể diễn ra sau khi tan học, hoặc là trong tiết tự học, anh không muốn đi.” Anh nhíu mày, từ vẻ mặt cho đến giọng nói đều toát lên sự “khinh thường”.
Một giây sau thì lại khiến cho lòng cô mềm nhũn ra, anh nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt vừa buồn bã vừa đong đầy oán trách: “Muốn yêu đương.”
Cho nên, tổng kết lại là…
Huấn luyện làm lãng phí thời gian yêu đương của anh.
Thư Điềm: “…”
Thì ra, ý của anh là như vậy à.
Bây giờ, xem như là Thư Điềm đã hiểu rõ được tại sao khi con gái yêu đương thì lại hay làm một vài chuyện rồi.
Đúng là sau khi nghe anh nói như thế xong, cảm giác ngọt ngào trong lòng đã sắp tràn ra bên ngoài hết cả rồi, thế giới trong cô chỉ toàn là bong bóng màu hồng thôi, nhưng ngoài miệng thì cô vẫn còn “già mồm” phản bác lại một chút: “Không sao đâu anh, huấn luyện cũng đâu tốn bao nhiêu thời gian đâu!”
Cùng lúc đó, trong lòng cô thì lại đang suy nghĩ rằng… Hu hu hu hu anh ấy dính người thế, anh ấy đáng yêu quá đi, trái tim mình sẽ tan chảy ra mất thôi!
Muốn! Chết mất thôi!
Thư Điềm nhớ, Giang Dịch chơi bóng rổ rất giỏi, bởi vì, lúc cô lướt xem diễn đàn – kể cả đó là diễn đàn cấp hai hay cấp ba – cô đều sẽ lướt thấy bài đăng của người hâm mộ của anh, không có ngoại lệ nào “xây nhà cao tầng” [*] cả.
[*]
Xây nhà cao tầng: nghĩa là có rất nhiều sự việc giống nhau liên tiếp nối đuôi nhau. Mình đoán nghĩa của cụm từ này trong câu trên là “không có bất kỳ một ngoại lệ nào không phải là người hâm mộ của Giang Dịch”.
Anh vẫn không chịu “thỏa hiệp”: “Nhưng thật sự là nó rất lãng phí thời gian.”
“Chắc là trận thi đấu này sẽ có cổ động viên đó, em sẽ đi hỏi thử để xem có hay không.” Thư Điềm dùng cách nói khác: “Sau đó, lúc anh chơi bóng rổ, em sẽ mặc đồng phục của đội cổ vũ để cổ vũ cho anh.”
“…”
Anh không nói gì cả.
Nhưng Thư Điềm thấy ánh mắt anh chợt sáng lên.
“Động lòng” rồi đó.
Cô đợi vài giây, cuối cùng thì Giang Dịch cũng đã chịu “nhún nhường”: “Cũng không phải là không thể tham gia.”
“Hả?”
“Vậy em nói là em muốn xem anh chơi bóng đi…” Anh híp mắt, biếng nhác nói: “Anh sẽ thi đấu.”
Chẳng phải đây chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản hay sao?
“Em muốn xem anh chơi bóng mà.” Thư Điềm lặp lại thêm một lần: “Anh đi thi đấu đi nhé.”
Thật ra, việc năm ngoái không thể tham gia thi đấu cũng đã để lại một nỗi nuối tiếc lớn trong lòng Giang Dịch, sau khi nghe thấy lời cô nói, anh đang định gật đầu đồng ý thì…
Anh lại thấy cô gái trước mặt mình bật cười.
Cô gái đứng trước mặt anh bất ngờ đẩy anh, buộc anh phải lùi lại, mãi cho đến khi lưng anh đã chạm vào tường.
Lúm đồng tiền xuất hiện bên khoé môi, môi cong cong đầy xinh đẹp, mắt to khẽ cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt cô sáng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng hé mở, cô còn nói ra bốn chữ: “Được không, anh [*] à.”
[*]
Anh ở đây Thư Điềm nói là “ca ca”, là “anh trai” chứ không phải là “anh” trong đại từ xưng hô.
Cô nói chữ “anh” ấy ra nghe vô cùng mềm mại, nũng nịu, âm cuối còn mang theo cả sự ngọt ngào chỉ thuộc về cô thiếu nữ này.
Cả người Giang Dịch cứng đờ.
Cứ thấy chỗ nào đó không giống bình thường cho lắm.
Anh nhìn cô một lúc, quay mặt đi và đáp: “Ừ.”
Có thể coi Thư Điềm như là một người hâm mộ nghiệp dư của anh, nghe anh đồng ý, bấy giờ cô cũng thấy vui vẻ theo, cô đưa tay ra muốn ôm lấy cổ anh, bỗng dưng Giang Dịch lại nói: “Anh nhớ, trận đấu đó có rất nhiều khán giả nữ.”
“…”
Khán giả nữ? Thế có nghĩa là sao?
“Cho nên, đến lúc đó em đừng ghen.” Anh nói.
“…?” Hả???
Thư Điềm đang muốn “xù lông”, nhưng rồi cô lại thấy anh nhìn về phía bên này. Như thể là đã đoán trước được rằng cô sẽ có phản ứng như thế này, nên trong nháy mắt, khi họ nhìn nhau, khóe môi anh khẽ cong lên. Người này không hay cười, nhưng lúc cười lên thì phần xương quai hàm sẽ rất sắc nét, cặp mắt hoa đào trông cực kỳ đẹp mắt.
“Anh tham gia không phải là vì muốn đi thi đấu…” Giang Dịch bất ngờ cúi đầu xuống, môi anh hôn lên trán cô một cái, nụ cười của anh trông hết sức quyến rũ, chóp mũi anh cọ vào chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi lại vang lên: “… Anh đi để chơi cho em ngắm.”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Cái tên “yêu nghiệt” này tới từ đâu thế hả???
# CP xe hắc – bạch bị hai chủ nhân vứt bỏ trong trường:??? Lợi dụng xong rồi thì mặc kệ người ta luôn à? #