Lưng của Thư Điềm tựa vào tường, không biết tại sao mà cô lại cảm thấy mỗi một động tác của anh đều quyến rũ đến lạ thường, đến nỗi, hai chân cô như đã bị đóng đinh mà dính chặt vào mặt đất, đến cả mắt cũng quên chớp, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào tư thế đầy tùy ý này của anh.
Anh đang nói… là ai dạy anh cơ?
Anh vừa nói ghen tỵ…
Cô “A” lên một tiếng.
Thư Điềm chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, lúc hai người đang ngồi trên khán đài, khi đó anh chỉ sưởi ấm một bên tay cho cô thôi.
Sau đó, cô đã “mặt dày” đưa tay còn lại cho anh, nói là tay còn lại sẽ thấy ghen tỵ đấy.
“…” Thư Điềm phục anh sát đất luôn rồi.
Được rồi, là do cô dạy anh.
Vậy là, anh không chỉ nắm vững được hết các kiến thức cần nắm, mà anh còn “trò giỏi hơn thầy”, “học một biết mười” luôn rồi à?
anh “trâu bò” thật đấy.
Chợt nghe thấy câu nói đó của anh, Thư Điềm thấy nhịp thở của mình như đã chững lại.
Thậm chí là, Thư Điềm còn hoài nghi rằng, không biết có phải là Giang Dịch đã lén lút nhảy xuống một vách núi nào đó sau lưng cô hay không – rồi sau đó anh có “cơ duyên” gặp được một vị “cao nhân” tinh thông chuyện “tình yêu lứa đôi” và cuối cùng là anh được người nọ nhận làm đồ đệ, không biết có phải là thế hay không? Hoặc, nếu không thì cũng có thể là, dưới vách núi đó có đặt tượng thờ của thần Cupid, anh đã thành tâm quỳ lạy không biết bao nhiêu lần, và cuối cùng là anh đã “thỉnh” về được quyển “Thần pháp tán gái”… có khi nào là thế thật không?
Rốt cuộc là tại sao, tại sao chỉ sau một đêm thôi, mà dường như hai mạch Nhâm – Đốc [*] của anh như được “đả thông” rồi vậy, tại sao anh lại thay đổi ngoạn mục đến nhường này thế?
[*] Theo y học cổ truyền phương Đông,
mạch Nhâm là mạch của các kinh âm, còn
mạch Đốc là mạch thâu tóm tất cả các kinh dương, đây là hai mạch chủ trọng của cơ thể (vì một mạch thâu tóm các kinh âm, một mạch thâu tóm các kinh dương).
Tuy trong lòng cô đang “gào thét điên cuồng” là thế, nhưng, khi nhìn thấy mỗi một động tác, thấy góc nghiêng thần thánh, hay là thấy đuôi mắt đầy quyến rũ mỗi khi anh nhìn sang, thì cô vẫn chẳng còn bản lĩnh gì cả, mặt cứ đỏ tới tận mang tai.
Có vẻ như là anh không mấy “hài lòng” trước sự im lặng này, nên anh đã rút tay về và duỗi thẳng tay đến trước mặt cô. Thư Điềm mở to mắt ra mà nhìn mấy ngón tay thon dài đó đang càng lúc càng đến gần mình, sau đó thì… nó chọc vào trán cô một cái.
Giọng anh vẫn khàn khàn: “Sao em lại đờ người ra vậy?”
“…”
Thư Điềm quay mặt đi, cô đưa tay sờ vào lỗ tai mình: “Anh muốn hôn cũng được.”
“…”
“Vậy thì anh đừng đứng yên ở đó nữa…” Thư Điềm duỗi chân, mũi giày của cô chạm vào mũi giày của anh, giọng nói nhỏ xíu, nghe như tiếng muỗi kêu vo ve vậy: “… Đưa mặt anh qua đây đi…”
Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn chờ cô “quyến rũ” anh thêm một lần nữa à?
Giang Dịch: “… À.”
Giang Dịch không ngờ là mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này. Nhưng, dù gì thì bạn gái cũng đã ra lệnh cho anh rồi mà, thế nên anh cũng nhanh chóng chống tay lên phần tường sau lưng cô, anh còn cúi đầu xuống nữa – cúi xuống sao cho chiều cao của mình hợp với cô.
Sau đó anh quay mặt sang một bên và “đặt” ngay trước môi cô.
Chủ động “hiến dâng” bản thân mình cho cô.
Thư Điềm đã thấy hết một loạt động tác trông vô cùng “thân quen” của người trước mắt mình, anh quay mặt sang một bên, nhìn sang chỗ khác rồi mỉm cười mà nói với cô: “Được rồi.”
Tất cả nội tạng trong lồng ngực của Thư Điềm “nảy lên”, như là đang “trẩy hội” vậy.
Lần đầu tiên thì cô buộc lòng phải “lấy thế” ở chân, còn lần này thì cô không cần phải làm như thế nữa.
Cô chỉ cần tiến lên phía trước một chút là chạm được vào mặt anh ngay. Nhưng mới đây Thư Điềm lại bị anh “trêu” đến mức hơi ngượng ngùng, nên bây giờ cô chỉ muốn chạm nhẹ vào anh để nhanh chóng “hoàn thành nhiệm vụ” mà thôi.
Cô để cho bờ môi của mình “lướt nhẹ” qua mặt anh, khi đã xong và đang chuẩn bị trở về tư thế cũ thì…
Ngay lập tức, có một sức lực nào đó kéo cô ngược trở về.
Thế là môi cô dính chặt vào mặt anh, không thể cử động được.
Không có cảm giác gì khác biệt cả, mặc dù khuôn mặt của anh trông có vẻ rất gầy, nhưng thật ra là nó rất mềm mại, chạm vào cũng khá thoải mái.
Nhưng mà làm thế thì cô cũng thấy xấu hổ lắm đó!
Thư Điềm mở to mắt ra và “ư ư ư” vài tiếng, nhưng dù cô có “vùng vẫy” tới đâu thì cũng vô ích thôi. Sau vài giây thì anh mới chịu buông cô ra.
Thư Điềm cắn môi dưới, trừng mắt nhìn anh: “Anh đã hôn đủ chưa?”
“Ừ…” Nụ cười của Giang Dịch trông tươi và chói lóa hơn trước rất nhiều: “Hôn đủ rồi.”
“…”
Tâm trạng của Thư Điềm bây giờ có thể gói gọn trong hai từ – “xấu hổ” và “tức giận”. Nhưng mà, phần “xấu hổ” lại nhiều hơn cả, còn chút “tức giận” ít ỏi kia đã bị “bốc hơi” trước “nhan sắc tuyệt mỹ” của anh rồi.
“… Đi thôi…” Cô lại đá vào giày anh bằng mũi giày của mình, như thể là đang muốn trút giận vậy, nhưng âm cuối của cô lại rất nhẹ nhàng, như thể là có mang theo chút nũng nịu vậy: “Sắp muộn rồi.”
Giang Dịch “Ừ” một tiếng.
Thư Điềm nói xong thì cũng đi ra khỏi đó, cô không thèm nhìn anh mà đi nhanh như bay về phía trước.
Giang Dịch chậm rãi đi theo ngay phía sau cô, mắt anh cứ dán chặt vào bóng lưng duyên dáng của thiếu nữ. Vì đi quá nhanh nên mái tóc sau lưng cô cũng di chuyển nhịp nhàng theo mỗi bước cô đi. Anh thấy ánh nắng chiếu ngang qua đỉnh đầu cô, như thể là đã tạo nên quầng sáng trên đầu cô gái vậy.
Đi được khoảng mười mét.
Anh thấy cô gái nhỏ dần bước chậm lại, sau đó là cô dừng hẳn đi và quay người lại. Chắc là cô đang muốn đi sang chỗ anh, nhưng cô lại do dự trong thoáng chốc, rồi cuối cùng, cô đã quyết định đứng tại chỗ mà nhìn anh và thúc giục: “Anh đi nhanh chút đi, sắp muộn thật rồi đó.”
“…” Giang Dịch không trả lời.
Ánh mắt cô trong suốt, đợi một chốc mà vẫn thấy anh vẫn không hề có ý định đi nhanh hơn, thế là cô đã bước tới, nắm lấy tay anh và kéo anh về phía trước: “Tức quá, anh đi chậm quá đi mất…”
“…”
Tuy đang bị cô kéo về phía trước, nhưng giờ đây, ánh mắt của Giang Dịch cứ nhìn chăm chăm vào “quầng sáng” trên đỉnh đầu cô.
Không ngờ rằng đây lại là bạn gái của anh.
Mẹ nó chứ, đây đúng thật là thiên sứ rồi mà.
Thật ra, từ trước đến nay, Giang Dịch rất dễ nổi giận khi mới thức dậy. Không chỉ có thế, kể từ khi lên cấp ba, anh chưa bao giờ đi học đúng giờ cả, và việc “cúp” tiết đầu tiên đã là một việc quá sức bình thường đối với anh. Nhưng, kể từ ngày anh và Thư Điềm ngồi chung bàn cho đến tận bây giờ, ngày nào họ cũng đi học cùng nhau cả, như thể là sáng nào cũng có điều gì đó khiến cho anh phải trông chờ vào. Thế nên, cái tính dễ nổi giận sau khi thức dậy cũng được “chữa khỏi” hẳn luôn.
Nhưng sáng sớm vẫn luôn là khoảng thời gian mà anh ghét nhất trong ngày.
Anh thật sự không muốn nhìn thấy mặt trời buổi sáng, trừ phi anh cần phải đến trường.
Nhưng còn bây giờ thì…
Người vừa nhận được hai nụ hôn chào buổi sáng là anh đây…
Đang nắm lấy tay của bạn gái mình, hai người vừa xác định quan hệ vào ngày hôm qua.
Dù rằng đang đi trên đường đến trường.
Dù rằng suốt cả đêm qua anh chẳng ngủ được gì cả.
Dù rằng bây giờ đang là sáng sớm.
Nhưng chắc có lẽ, trong bao nhiêu năm sống trên cuộc đời này, đây là lần đầu tiên mà Giang Dịch thấy mình hạnh phúc đến nhường này, hạnh phúc đến độ anh chỉ muốn cống hiến gì đó cho xã hội này mà thôi.
…
Thật ra là, với thời gian mà hai người đi ra khỏi nhà hôm nay, họ vẫn có thể đến trường kịp lúc. Nhưng vì hai người này cứ “dây dưa” với nhau ở bức tường đó mãi, nên cuối cùng là họ đã trễ mười lăm phút.
Nhưng trong thời gian diễn ra đại hội thể thao, thường thì nhà trường cũng không quản lý học sinh quá chặt chẽ, hơn nữa, chủ nhiệm lớp của bọn họ là cơ ai chứ? Đó là Mã Đông Lập – là một trong những giáo viên luôn giành được một vị trí nào đó trong “Top 3 giáo viên chủ nhiệm “mơ ước” của học sinh” trên diễn đàn của trường đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ cần học sinh của mình có lý do thì thầy ấy sẽ hoàn toàn tin tưởng vào lý do đó, hoàn toàn tin tưởng vào học sinh của mình. Và dù cho học sinh của mình không thể nói ra lý do đi chăng nữa, thì thầy ấy cũng sẽ tìm ra lý do để tha thứ cho bạn học sinh đó.
Tại sao hai em lại đến muộn? Chắc là vì hôm qua chơi vui quá nên mệt rồi phải không?
Tại sao ngày nào hai em cũng đến trường cùng với nhau? À, đúng rồi, thầy quên mất, hai đứa là thanh mai trúc mã sống gần nhà nhau mà.
Nhanh lên, tranh thủ thời gian kiếm chỗ ngồi đi nào.
“Lời thoại” mà Thư Điềm đã chuẩn bị sẵn “không có đất diễn”, cô sửng sốt cả một lúc, cuối cùng cô chỉ nói được một câu “Cảm ơn thầy” rồi đi theo Giang Dịch xuống khán đài.
Vì đến quá muộn nên chỉ còn ghế trống ở phía trên cùng thôi, Thư Điềm tìm được hai chỗ trống cạnh nhau, rồi cô kéo tay áo Giang Dịch và hai người cùng ngồi vào.
Hạng mục đầu tiên là chạy cự ly ngắn, trận chung kết chạy cự ly ngắn cũng đã sắp bắt đầu rồi. Thư Điềm nhìn thấy thầy Mã Đông Lập đứng dậy vẫy vẫy lá cờ mà thầy ấy đã mua cùng với người bạn tốt của mình – là giáo viên chủ nhiệm lớp 10/9, thầy ấy bảo học sinh của mình rằng: “Các em ơi, các em ơi! Các em im lặng đi nào!”
Cả lớp cũng “biết cách giữ thể diện” cho thầy mình lắm, họ im lặng ngay.
“Lớp chúng ta sắp có một vài bạn phải tham gia vòng chung kết. Cũng như ngày hôm qua thôi, các em nhanh chóng viết vài lời để cổ vũ cho các bạn nhé, nếu không biết viết gì thì cứ “thăm hỏi” lẫn nhau cũng được…” Mã Đông Lập dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Không có “chất lượng” thì cũng chẳng sao! Nhưng mà chắc chắn là chúng ta phải có “số lượng”! Các em cố lên nào!”
Sau đó, thầy ấy vẫy tay về một hướng nào đó, và rồi, thầy ấy cầm trên tay một đống giấy bút mà chẳng biết là thầy đã lấy từ đâu ra: “Nào, Lý Vệ, em là rảnh rỗi nhất rồi đấy, nên hôm nay thầy sẽ giao việc này cho em, em đi phát cho các bạn đi.”
Hôm qua, Lý Vệ phụ trách việc thu gom những mẩu giấy nhỏ trong lớp.
Chỉ cần người đó có ở lại trong lớp, thì chắc chắn là người đó sẽ không thể thoát khỏi được sự thúc giục của cậu ta… Và tất nhiên là vẫn phải có ngoại lệ rồi, “ngoại lệ” đó chính là Giang Dịch – Giang đại ca.
Mặc dù, sau một tháng nghỉ trưa trong ký túc xá cùng anh, cậu ta cảm thấy anh Dịch cũng không đáng sợ như truyền thuyết đã kể lại, nhưng, “quyền uy” của anh thì vẫn ở ngay đó thôi. Có đôi khi Lý Vệ phải “chạy vặt”, làm vài chuyện cho lớp, và mỗi khi cần phải nói chuyện với Giang Dịch, thì cậu ta sẽ chọn lúc nào mà Thư Điềm – em gái của đại ca đang ở đó để “trao đổi” với anh.
… Bởi vì, theo như những gì mà cậu ta quan sát được, thì Giang Dịch không bao giờ giở tính xấu với cô em gái này cả, đến cả nổi giận cũng không có luôn. Đã vậy thì chớ, anh còn để mặc cho em gái mình tuỳ ý “uốn nắn”, để cô muốn làm gì anh thì làm.
Hôm qua Thư Điềm không có mặt ở trong lớp, vậy nên Giang Dịch đành phải ngồi một mình. Suốt cả buổi, anh không nói một lời nào cả, “khí thế” cũng cực kỳ mạnh mẽ. Thấy thế, đến cả việc đến gần anh mà Lý Vệ còn chẳng dám nữa kìa, chứ nói chi là đến nói với anh mấy câu như là: “Anh Dịch, anh có thể viết vài dòng để cổ vũ cho các bạn trong lớp giúp em không?”.
Chưa bàn đến việc, không biết là với trình độ “chữ nghĩa” như thế, Giang Dịch có thể viết ra được lời nào hay ho không; mà cậu ta chỉ cảm thấy, chắc chắn là đại ca sẽ không thèm làm mấy chuyện cỏn con, trông có vẻ vô nghĩa này rồi.
Hỏi thì cũng như không hỏi mà thôi, vậy nên, đâu cần phải lại gần rồi làm cho người ta bực mình làm gì.
Vậy là, hôm nay Lý Vệ cũng không tính đi qua chỗ Giang Dịch.
Cậu ta đi từ dưới lên trên, cuối cùng, khi đến chỗ ngồi của Giang Dịch và Thư Điềm, cậu chào hỏi anh bằng hai tiếng “anh Dịch”, rồi sau đó cậu ta ngồi xuống bên cạnh Thư Điềm và nói chuyện với cô: “Này, cậu giỏi Ngữ văn nên viết nhiều thêm một tờ nhé.”
Thư Điềm cũng không để ý, cô gật đầu: “Được rồi, có phải là sẽ viết giống như là “Kim thu tống sảng, thập lý phiêu hương” [*]; hãy xem tư thế oai hùng của xxx ở vạch xuất phát như thế nào rồi như thế nào; cậu ấy là niềm tự hào của lớp 10/7, là niềm kiêu hãnh của lớp 10/7; xxx, giải nhất sẽ thuộc về cậu đấy… phải không?”
[*]
Kim thu tống sảng, thập lý phiêu hương: hình dung thời tiết mùa thu mát lạnh, hương thơm của hoa bay xa mười dặm, ngụ ý chỉ một việc gì đó rất có tiếng tăm, ai ai cũng biết.
Lý Vệ há to miệng: “…”
Không đùa được đâu, đây quả là một “cao thủ võ lâm” ngoài đời thực mà!
Lý Vệ vô cùng bội phục: “Đúng thế đó, học sinh xuất sắc Thư Điềm ạ! Trời ơi, nếu hôm qua cậu mà có mặt ở đây, thì chắc chắn là lớp của chúng ta đã chọn ra được nhiều bản để viết hơn rồi đó! “Trâu bò” quá đi mất!”
Thư Điềm cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, cứ để mình.”
Lý Vệ lấy danh sách có ghi tên của các bạn tham gia trong ngày hôm nay ra, bên cạnh đó, cậu ta còn lấy năm tờ giấy và một cây bút ra nữa, khi đang định đưa cho cô thì…
“Cậu chờ chút.”
Lý Vệ sững người ra ngay.
Cậu ta nhận ra giọng nói đó là của ai nên quay đầu lại ngay: “Vâng, anh Dịch có gì cần dặn dò em ạ?”
Giang Dịch đang ngồi trên ghế, đôi chân dài của anh hơi gập lại, cánh tay anh đang đặt trên ghế của Thư Điềm, tư thế này trông vô cùng “oai phong”.
Anh đứng lên, chất vấn cậu ta bằng một giọng điệu vô cùng hờ hững: “Sao cậu không đưa cho tôi?”
Lý Vệ: “…?”
“Đưa anh cái gì cơ ạ?” Lý Vệ ngập ngừng hỏi: “Đưa anh… giấy để viết mấy cái này à?”
Đại ca gật đầu: “Ừ.”
Thư Điềm đã viết xong một dòng, nghe vậy thì cô ngẩng đầu lên và hỏi anh ngay: “Anh cũng muốn viết à?”
Giang Dịch chuyển ánh mắt từ Lý Vệ sang cô: “Chẳng phải đây là thứ sẽ được đọc to trên bục à?”
“Đúng vậy…” Thư Điềm thấy tò mò lắm: “Anh muốn viết cái này thật à?”
“…”
Giang Dịch không trả lời cô mà anh quay sang nhìn Lý Vệ.
Lý Vệ hiểu ý, cậu ta nhanh tay lấy giấy bút ra rồi đưa cho anh, Giang Dịch nhận. Anh cầm tờ giấy mỏng đó lên, rồi nhướng mày: “Cậu thiếu giấy lắm à?”
Lý Vệ: “… Vậy anh cần mấy tờ ạ?”
“Cho tôi thêm ba tờ nữa.” Giang Dịch nói.
Giang Dịch, người đã có được bốn tờ giấy như ý nguyện, cũng “noi theo gương” Thư Điềm – anh quay người lại, kê giấy lên lưng ghế và bắt đầu viết.
Thư Điềm thấy chuyện này khá thú vị, nhưng cô cũng không cố nhìn lén xem anh đang viết gì, mà cô chỉ tập trung viết phần của mình thôi.
Một phút sau.
Cô còn chưa viết xong một tờ nữa, mà bên cạnh cô đã vang lên tiếng của anh rồi: “Viết xong rồi thì đưa cho ai?”
“…?” Cô quay phắt người sang: “Anh viết xong rồi à?”
“Ừ.” Giang Dịch đóng bút lại, quay qua nhìn cô, chỉ là, ánh nhìn này…
Khiến Thư Điềm cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
“Lâm Tử Phong là nam.”
Thư Điềm không hiểu tại sao giọng điệu của anh đã trở nên khá lạnh lùng, cô chỉ biết ngơ ngác đáp: “Vâng, đúng rồi.”
Ánh mắt của Giang Dịch sâu như không thấy đáy, trong giọng nói như đã có thêm vài phần trách cứ: “Em đã viết cái này cho một bạn nam khác.”
Thư Điềm: “…”
Tính “chiếm hữu” của anh mạnh đến vậy thật à?
“Không có bạn nữ nào tham gia cuộc thi này à?”
“Để em xem… có thì cũng có, nhưng em chỉ viết theo thứ tự tên thôi, Lâm Tử Phong là người đầu tiên, nên em…”
“Đổi người khác đi.”
“Hả?”
“Người khác sẽ viết cho cậu ta, còn em đổi người khác đi.”
“…”
Thư Điềm ngẩn ra mất mấy giây, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nói tiếp rồi.
Giọng điệu của Giang Dịch khi anh nói câu này không còn cứng rắn như ban nãy nữa, mà trở nên nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn hẳn: “Đổi sang viết cho một cô gái em nhé.”
“…”
Việc thêm chữ “nhé” vào cuối câu sẽ khiến cho ngữ điệu của một câu thay đổi rất nhiều – từ câu mệnh lệnh chuyển thành câu cầu xin và thương lượng, “nhé” là một con chữ chứa đựng vô vàn “tinh hoa”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Điềm cũng bị “xiêu lòng” bởi câu nói này, ngay lúc cô đang chuẩn bị viết lại, thì anh đã tiến lại gần cô, suýt chút nữa là đã chạm vào mặt cô rồi. Anh nhướng mày mà bật ra một âm: “Hửm?”
“…”
Có gì muốn nói thì cứ nói ra đi! Còn hửm cái gì mà hửm!
Tiếng “hửm” này của anh khiến cho da đầu của Thư Điềm tê rần rần.
Cô đưa tay đẩy khuôn mặt vô cùng quyến rũ của cái con người hay ghen này ra, rồi cúi đầu thay cái tên “Lâm Tử Phong“ thành “Dương Thúy Thúy”.
“Em đổi lại rồi…” Thư Điềm không nhìn anh, cô cúi đầu rồi nói bằng giọng điệu vô cùng cứng ngắc: “… Em sẽ viết cho các bạn nữ khác.”
“Ồ.” Giọng của anh nghe có vẻ khá là hài lòng.
Ngay sau đó, bên tai cô lại vang lên một thanh âm khác nữa, có vẻ như người nói đang rất vui vẻ: “Ngoan.”
Chữ này không chỉ khiến cho tai cô có cảm giác nhột nhột ngưa ngứa, mà còn khiến cả trái tim cô cũng ngứa ngáy lên theo.
“…”
Chắc là tai cô có vấn đề rồi.
Hết chữa được thật rồi.
Chưa đến mười phút thì Thư Điềm đã viết xong, cô quay sang nói với Giang Dịch rằng: “Em cầm theo phần của hai chúng ta qua cho Lý Vệ nhé, chắc là lát nữa cậu ấy sẽ đem hết lên bục đó.”
Giang Dịch gật đầu và đưa hết giấy bút cho cô.
Lý Vệ đang ngồi bên cạnh Mã Đông Lập, không biết là thầy trò hai người đang nói gì nữa, mà trông hai người như thể là hai anh em tốt vậy.
Thư Điềm vừa đi xuống bậc thang, vừa sắp xếp lại những tờ giấy trong tay.
Nếu Giang Dịch đã đưa cho cô rồi, thì chắc là anh không sợ cô sẽ đọc được nội dung trong đó đâu nhỉ? Mà, những thứ này là để đọc lên cho cả trường cùng nghe cơ mà!
Nghĩ vậy, cô bèn mở hết bốn tờ giấy của anh ra mà lòng chẳng có lấy một chút “gánh nặng tâm lý” nào cả.
Cô chỉ vừa xuống được một nửa số bậc thang thôi, vậy mà bây giờ cô đã sững người ra và đứng im tại chỗ.
Chữ viết trên những tờ giấy dài này trông vô cùng quen thuộc, vừa phóng khoáng mà lại vừa liền nét bút, trông rất đẹp mắt, khác xa so với điểm số của anh.
Tờ giấy thứ nhất: [Ngày nào bạn gái của tôi cũng xinh đẹp cả.]
Tờ giấy thứ hai: [Nhưng hôm nay cô ấy còn đẹp xuất sắc hơn cả mọi ngày.]
Tờ giấy thứ ba: [Bạn gái tôi quá sức dễ thương.]
Tờ giấy thứ tư: [Thư Điềm xinh đẹp nhất thế giới này.]
“????”
“…”
Thư Điềm miết tờ giấy trong tay, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh anh đanh mặt, vô cảm mà ngồi viết viết vẽ vẽ trên giấy lúc ban nãy.
Với cái tốc độ “nhanh như chớp” đó, cô thật sự không ngờ là… là anh lại viết ra những câu này.
Chẳng lẽ là anh đang nghĩ rằng, cứ viết là sẽ được người ta cầm lên bục và đọc trước toàn trường, chứ anh không nghĩ đến chuyện sẽ còn có khâu “chọn lọc” nữa ư?
Thư Điềm cắn môi đọc lại lần nữa.
… Ôi mẹ ơi, dễ thương quá đi mất.
Thế! Này! Thì! Ai! Mà! Chịu! Cho! Nổi!
Thư Điềm nhắm mắt lại, cô bặm chặt môi, gắng sức kiềm chế bản thân để mình không hét to ra ngoài.
Rồi cô cẩn thận nhét hết tất cả những tờ giấy đó vào trong túi đồng phục của mình.
Cô phải mang hết những lời khen này của bạn trai về nhà, giữ thật kỹ để làm của riêng mới được!
…
Thư Điềm đưa giấy cho Lý Vệ xong thì quay lại chỗ ngồi của mình, hai người ngồi cạnh nhau mà im lặng cả một lúc lâu.
Thế là Thư Điềm đã lên tiếng trước: “Em nghĩ là chúng ta không nên…” Cô suy nghĩ một lúc rồi lại chọn dùng một từ có hàm nghĩa tương đối “rộng”: “Lộ liễu quá đâu anh.”
Ví dụ như là hành động muốn “tuyên bố rộng rãi đến mọi người” mà ban nãy anh đã làm.
Mặc dù cô cũng thấy rất là thích, nhưng nếu như cô cứ thẳng tay đưa cho Lý Vệ mà không đọc trước, hoặc nếu như Lý Vệ đưa nó cho Mã Đông Lập và những người khác xem… thế chẳng phải là mối quan hệ này của họ sẽ bị lộ ra ngoài rồi hay sao?
Giang Dịch nhìn sang: “Hả?”
“Có nghĩa là, chúng ta không thể…” Thư Điềm đến gần anh hơn một chút, đưa tay che miệng lại rồi nhỏ giọng nói: “Không thể lộ liễu quá được.”
“…”
Giang Dịch không ngờ là cô sẽ làm thế này. Trong nháy mắt, anh đã ngửi được hương thơm thoang thoảng của cô, đó là hương thơm của hoa và sữa, khiến người người thấy là anh đây cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cổ họng anh hơi khô khốc, anh liếc nhìn mọi người đang ngồi xung quanh mình, thấy không có ai để ý đến phía bên này cả, thế là anh bèn nắm lấy tay cô từ phía dưới: “Có nghĩa là sao?”
“…” Thư Điềm nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, cô “chậc” một tiếng rồi lắc lắc tay anh: “Thì là, là những hành động giống như bây giờ của anh đó.”
“…”
“Chắc anh cũng biết là bây giờ mình đang yêu sớm mà nhỉ?” Thư Điềm dẫn dắt anh từng bước một: “Anh có muốn chúng ta… cái gì nhỉ, bị “bóp chết từ trong trứng nước” như trong sách đã viết không?”
Anh Dịch cau mày: “… Ai bóp cơ?”
“Có thể là “Vương đồ điên” trong trường chúng ta này, bố mẹ của chúng ta này.” Thư Điềm nói: “Không chỉ có vậy thôi đâu, anh nhìn thử trong trường chúng ta đi, có rất rất nhiều ví dụ điển hình từ các anh chị đi trước – những ví dụ đó cho chúng ta thấy rằng, yêu sớm thì không được “làm màu”, không được “làm quá”, nếu không thì sẽ có cái kết rất “thảm” đó.”
“…”
Thư Điềm đã dứt lời rồi mà người ngồi bên cạnh cô vẫn còn im lặng vô cùng.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy Giang Dịch đang nhắm mắt lại, không biết là anh đang suy nghĩ về chuyện gì nữa. Nhưng khi nhìn từ góc độ này, cô có thể thấy lông mi của anh đang rũ xuống, trông vô cùng dài và dày, như thể là anh có dùng lông mi giả vậy.
Trông “cặp mi giả” ấy có vẻ lạc lõng, buồn bã lắm.
Thư Điềm còn tưởng rằng anh cũng ngầm thừa nhận rằng hai người đang bí mật yêu nhau… Chứ chẳng lẽ anh muốn yêu “quang minh chính đại”, yêu công khai trước mặt tất cả giáo viên và toàn thể học sinh trong trường sao…?
Nếu vậy thì chắc chắn là không thể thoát khỏi số kiếp bị mời phụ huynh rồi.
Mặc dù ý nghĩ này của anh nghe có vẻ trẻ con, nhưng khi thấy phản ứng này của anh, và cả những gì mà anh vừa viết cho cô nữa…
Thì bỗng dưng Thư Điềm lại thấy lòng mình như đã “tan chảy” mất rồi.
Nhưng cô vẫn chưa biết nên nói gì.
… Vẫn chưa nghĩ ra được cách làm sao để an ủi anh; và cô cũng không biết phải làm sao để cho tình yêu của họ vừa vui vẻ hạnh phúc, vừa không cần phải lén lén lút lút.
Những suy nghĩ này lướt nhanh qua đầu cô, ngay giây sau…
Giang Dịch chợt cử động bàn tay mình – là bàn tay đang nắm tay cô.
Vừa hay hai bàn tay đang nắm được giấu sau chân anh, nên người khác không nhìn thấy được.
Anh nhướng mắt lên mà nhìn chằm chằm vào cô. Giờ đây, trước mắt cô là hai hàng lông mi dài, dưới hai hàng mi ấy là đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ hơi xếch lên, màu mắt của anh cũng xinh đẹp không kém phần, nhưng vì đang ở ngoài trời nên có vẻ đã nhạt màu đi ít nhiều.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa một tia sáng mờ ảo, như thể là đang chất chứa rất nhiều lời muốn nói.
Thư Điềm ngẩn ngơ trước ánh mắt này.
Sau đó, Giang Dịch bỗng mở miệng, anh nói từng chữ một: “Nhưng anh nhịn không được, phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói của anh vẫn chưa trở lại như bình thường, vẫn còn hơi khàn, và âm mũi vẫn còn nặng lắm.
Giọng điệu nghe “trầm buồn” đến lạ.
Như thể là trên đầu anh có gắn một đôi tai vô hình, và đôi tai ấy đang cụp xuống đầy ủ rũ.
Chẳng hiểu sao mà từ đầu đến chân đều toát lên vẻ ấm ức.
“…”
Hu hu hu hu, cô còn có thể làm được gì nữa đây?
Ôi người đàn ông này muốn mạng của cô thật này.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: … Hu hu hu hu hu hu mẹ ơi, anh ấy nhõng nhẽo với mình kia kìa ôi mẹ ơi QwQ
… Giang Dịch, một học sinh trung học xuất sắc, vừa ngầu, vừa “bá đạo”, vừa dễ thương, vừa ngọt ngào (?)
Anh Dịch không có văn hóa… đã làm mọi người phải cười chê rồi.