“Các người là ai?” Giọng nói của Huyết Phách rất nhẹ, lại rơi vào tai mỗi người rất rõ ràng, gió biển gào thét như thể biến thành phông nền mỏng nhẹ.
“Chúng tôi là Cửu Bộ của quốc gia.” Trần Dương trả lời.
“Cửu Bộ của quốc gia?” Trên mặt của Huyết Phách hiện lên một chút nghi hoặc: “Tôi chưa từng nghe thấy ngành này, mấy người là thiên sư à?” Huyết Phách nhìn về phía An Niên, anh ta có thể cảm nhận được áp lực trên người cô bé này.
“Đúng.” An Niên thừa nhận không chút suy nghĩ.
Nguy rồi! Lúc này Trần Dương móc ra bùa đuổi ma, tập trung tinh thần đề phòng. Trước khi đến, trưởng khoa Lưu đã dặn đi dặn lại là Huyết Phách ghét nhất là thiên sư, tuy rằng An Niên không phải thiên tư truyền thống nhưng mà cũng không thể nhắc tới chữ liên quan đến thiên sư trước mặt Huyết Phách, để ngừa chọc giận đối phương.
Quả nhiên, Huyết Phách đối diện nghe An Niên trả lời, khuôn mặt theo bản năng hiện lên vẻ chán ghét rồi sau đó một luồng sát khí ồ ra từ cơ thể Huyết Phách, kích động mắt biển đỏ rộng lớn, từng tầng từng tầng gợn sóng trải rộng ra từ lòng bàn chân của anh ta.
“Ôi, mẹ nó, bà cố nội ơi, Huyết Phách hận thiên sư nhất, cô nhắc tới thiên sư làm cái gì?” Lý Trường Đức không ngờ ngay cả thường thức đó An Niên cũng không có, thấy sắp đánh nhau rồi, ông ta lặng lẽ lùi về sau mấy bước, dự định khi tình huống trở nên tệ hơn thì nhanh chóng nhảy xuống biển chạy trốn.
“Tôi đâu có nói.” An Niên nhỏ giọng cãi lại, cô chỉ không nhịn được trả lời một từ thôi mà.
Nhưng giờ không phải lúc tranh luận những thứ này, Huyết Phách này rất nguy hiểm, cô phải bảo vệ anh Trần Dương. An Niên bước về phía trước một bước, chắn giữa Trần Dương và Huyết Phách, sử dụng toàn bộ linh lực, mèo linh xuất hiện, giằng co cùng Huyết Phách từ xa.
“Linh lực của cô khiến tôi không thoải mái, nhưng cũng không phải là rất ghét.” Giữa cuộc chiến căng thẳng, Huyết Phách ngoài dự đoán của mọi người chợt bình tỉnh lại, anh ta thu hồi sát khí của mình trước.
An Niên thấy đối phương có ý ngưng chiến, nghĩ một chút cũng thu lại linh lực trên người mình, nhưng cô vẫn như cũ đứng chắn trước người Trần Dương không đi.
“Các người tới tìm tôi?” Huyết Phách hỏi.
“Đúng.” Trần Dương vẫn như trước không dám buông lỏng đề phòng.
“Các người biết tôi?” Trong giọng nói của Huyết Phách lộ ra vẻ mong đợi.
“Không biết.” Trần Dương lắc đầu: “Nhưng tôi có biện pháp để biết rõ thân phận của anh.”
Trần Dương nhớ rõ Liêu Trường Kỳ đã từng nói trí nhớ Huyết Phách rất hỗn loạn, cho nên Trần Dương đoán câu nói mới vừa rồi của Huyết Phách có ý là muốn biết thân thế của anh ta.
“…” Huyết Phách im lặng một lát, như là đang tự hỏi, nửa ngày sau anh ta mới mở miệng nói: “Tôi đang muốn tìm một người.”
“Ai?”
“Thiên sư đã tạo ra tôi.” Huyết Phách trả lời.
Mọi người liếc nhau, Trần Dương nói với Huyết Phách: “Anh biết thiên sư chế tạo mình là ai?”
“Không biết.” Huyết Phách lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ là hình như tôi đã ngủ một giấc rất dài, trong thời gian này có một người cứ luôn gọi tôi. Nhưng khi tôi tỉnh lại, bên cạnh lại không có ai.”
“Trực giác của tôi nói cho tôi biết, người này sẽ tới nơi này tìm tôi, nhưng đã hai mươi ngày rồi, trừ mấy người ra thì không có ai đến. Nếu như mấy người có thể giúp tôi tìm được người đó, tôi sẽ đi cùng mấy người.”
“Chờ đã, chúng tôi muốn thương lượng một chút.” Trần Dương không ngờ Huyết Phách lại đồng ý đi cùng bọn họ, cái này không có trong kế hoạch ban đầu của anh.
Theo như kế hoạch ban đầu của anh, anh đến đây chỉ có hai mục đích, một là xác định tâm tình Huyết Phách ổn định thì sẽ tạm thời không có nguy hại, hai là có được khuôn mặt của Huyết Phách để xác nhận thân phận Huyết Phách khi còn sống, rồi tìm hiểu thiên sư đã chế tạo ra anh ta.
Bây giờ sự việc chuyển biến, Huyết Phách muốn đi theo bọn họ trở về, Trần Dương phải bảo đảm mang Huyết Phách đi sẽ không đem đến bất kỳ nguy hại gì không lường trước được.
Trần Dương dẫn An Niên tiến vào khoang thuyền, định gọi điện thoại hỏi các đồng nghiệp Cửu Bộ, anh và An Niên đều không biết thông tin về Huyết Phách nhiều cho lắm.
“An Niên, em gọi cho Bộ trưởng đi.” Trần Dương ý bảo An Niên gọi điện thoại.
“Vâng.” An Niên nghe lời lấy điện thoại của mình ra, nhìn thoáng qua điện thoại rồi kinh ngạc nói: “Anh Trần Dương, hình như điện thoại không có sóng.”
“Mất sóng ư?” Trần Dương theo bản năng lấy điện thoại của mình ra xác nhận, phát hiện khu vực biển này đúng thật không có tín hiệu.
Không có tín hiệu tức không thể gọi điện thoại xin chỉ thị, nhưng… Nhìn qua cửa kính khoang thuyền, Trần Dương nhìn Huyết Phách trong biển máu, trực giác nói cho anh biết đặt Huyết Phách dưới mí mắt so với bỏ mặc không quan tâm còn an toàn hơn rất nhiều.
“An Niên.” Trần Dương nhìn An Niên.
“Dạ?”
“Em có thể đối phó với Huyết Phách không?” Trần Dương giải thích: “Ý anh là, nếu chúng ta mang Huyết Phách đi thì em có thể đảm bảo là anh ta sẽ không làm tổn hại đến người xung quanh không?”
“Được ạ.” An Niên nói không chút nghĩ ngợi.
“Em chắc chắn chứ?” An Niên trả lời quá dễ dàng, gần như là không thèm nghĩ. Nhưng đây là Huyết Phách mà đến Bộ trưởng An nghe còn lo lắng, An Niên lại trả lời đơn giản như thế làm Trần Dương không chắc chắn.
“Chắc chắn.” Dường như An Niên hơi giận anh Trần Dương vì anh nghi ngờ năng lực của mình, lập tức tức giận nói: “Lúc em nghiêm túc cực kỳ lợi hại luôn.”
“Phụt, khụ khụ…” Không khí căng thẳng như này không thích hợp để cười cợt, nhưng bộ dáng tức giận của An Niên thật sự rất đáng yêu, Trần Dương không nhịn được.
“Em nói thật mà, không tin bây giờ em đi chứng minh cho anh xem.” An Niên thấy Trần Dương không tin, xắn tay áo lên muốn ra cửa tìm Huyết Phách chứng minh cho anh thấy.
“Anh tin mà, anh tin mà.” Trần Dương vội vàng kéo người lại. Đùa à, nếu hai người này đánh nhau còn mang đi thế nào nữa: “Vậy chúng ta mang Huyết Phách đi, em chịu trách nhiệm trông anh ta.”
“Cứ tin ở em.” An Niên vỗ ngực bảo đảm.
Thương lượng xong, Trần Dương đi ra, ra ba quy ước với Huyết Phách rồi mang Huyết Phách rời khỏi vùng biển quốc tế.
Vì có thêm một con ma, tuy ma không chiếm chút diện tích nào nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy phòng hướng biển hơi nhỏ, cho nên sau khi trở về khách sạn, Trần Dương đến bàn tiếp tân đổi thành phòng tổng thống. Một là vì chỗ lớn một chút sẽ tiện cho hoạt động hơn, hai là vì phòng tổng thống ở tầng cao nhất, bên cạnh không có khách đặt nào khác.
Về đến phòng, An Niên đột nhiên muốn ăn đồ nướng nên gọi đồ, chỉ chốc lát sau chuông cửa vang lên.
“Đồ nướng đến rồi.” An Niên tung tăng chạy đi mở cửa: “Chỗ anh tới nhanh thật… tiền bối?”
“Đúng, là chú.” Liêu Trường Kỳ mặc chiếc áo sơ mi hoa xanh đặc biệt của ông ấy, chống nạnh đứng ở cửa.
“Sao tiền bối lại tới đây?”
“Cháu còn không biết xấu hổ hỏi chú, các cháu muốn ở phòng tổng thống cũng không nên hủy phòng của chú đi chứ, không phải các cháu có hai thẻ sao? Có phải ý của Trần Dương không, nó đâu rồi?” Liêu Trường Kỳ vừa nói vừa đi vào phòng.
“Chú còn mời các cháu đi chợ Quỷ, trả tiền cho mấy đứa mua vỏ sò, còn xin cho mấy đứa du thuyền, mấy đứa lại cứ thế… má ơi, Huyết Phách!!”
Liêu Trường Kỳ đến khởi binh vấn tội, khí thế hung hãn, khi đi vào phòng khách, lúc nhìn thấy Huyết Phách đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha xem tivi thì bị dọa phải hít một ngụm khí lạnh, cái khí thế hùng hổ dọa người lập tức héo ngúm.
“Xin chào.” Huyết Phách hơi gật đầu với Liêu Trường Kỳ, sau đó tiếp tục xem thời sự.
“Xin… chào.” Hơn nửa ngày sau Liêu Trường Kỳ mới hoàn hồn, ông ấy run rẩy lùi về sau mấy bước hỏi An Niên: “Đây là… Huyết Phách?”
“Đúng ạ.” An Niên gật đầu.
“Ở đâu ra?”
“Mang về từ biển ạ.”
“Ôi má ơi.” Liêu Trường Kỳ kéo An Niên đi vào trong góc phòng khách, nhỏ giọng hỏi: “Mấy đứa làm cái gì vậy, thứ sát tinh này mà cũng dám mang về.”
“Là tự Huyết Phách bảo muốn đi cùng chúng cháu.” An Niên giải thích.
“Cậu ta nói muốn đi với mấy đứa là mấy đứa mang về luôn? Mấy đứa có não hay không thế, thứ này rất nguy hiểm. Còn có, đây chính là khách sạn, một tòa này có biết bao nhiêu người, nếu cậu ta mà phát điên thì hậu quả khó mà lường được.”
Lúc này Liêu Trường Kỳ cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy thì tối nay đã đi cùng: “Trần Dương đâu rồi, Trần Dương không ngăn cháu sao?”
“Chính anh Trần Dương đồng ý mang về ạ.”
“…” Không ngờ thằng nhãi này trông mặt thì thông minh hóa ra lại là thằng ngốc.
“Tiền bối yên tâm, anh Trần Dương đã ra ba quy ước với Huyết Phách rồi, anh ta sẽ không tùy tiện hại người đâu, chú xem, sát khí trên người anh ta đều đã biến mất rồi.” An Niên nói.
“Đúng thật, vừa nãy chú đứng ở cửa cũng không cảm giác được sát khí. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lời nói của cái tên này mà mấy đứa cũng dám…” Đột nhiên, Liêu Trường Kỳ cảm giác sau lưng mình lạnh toát, cái cảm giác này nói cho ông ấy biết, Huyết Phách đang ở ngay sau lưng ông ấy.
“Vị… tiền bối này?” Âm thanh lạnh như băng vang lên theo đó.
“Không… không dám nhận…” Liêu Trường Kỳ run rẩy xoay người.
“An Niên và Trần Dương gọi ông là tiền bối, tôi cũng theo đó gọi ông như vậy, dù sao tôi cũng không muốn biết tên của ông.” Huyết Phách nói.
“Không sao, cậu… cậu vui là được rồi.”
“Tiền bối à, có hai điều tôi cần thanh minh chút.” Huyết Phách nói.
“Cậu… cậu cứ nói.”
“Đầu tiên, tuy tôi không phải người nhưng cũng không thích người khác gọi tôi là thứ này thứ nọ, ông không biết tên tôi có thể là do đang gấp, cứ gọi thẳng tôi là Huyết Phách. Thứ hai, dù là ma thì cũng sẽ coi trọng chữ tín.”
“…” Có không giữ chữ tín hay không Liêu Trường Kỳ không biết, nhưng ông ấy có thể nhìn ra cái tính xấu của anh ta, hơn nữa còn rất thù dai.
“Reng reng.” Lúc này chuông cửa lần nữa vang lên.
“Tôi… tôi đi mở cửa.” Liêu Trường Kỳ phản ứng còn nhanh hơn An Niên, cực kỳ tích cực chạy tới mở cửa.
Lần này cuối cùng đồ hải sản nướng mà An Niên mong nhớ đã được giao tới, vì vậy khi Trần Dương tắm xong bước từ phòng ngủ ra thấy một cảnh như này.
Huyết Phách ngồi giữa ghế sô pha xem tivi, An Niên ngồi trên thảm ăn đồ nướng, mà tiền bối Liêu, Liêu Trường Kỳ thì mặt mày tái mét trốn trên ghế sô pha cách xa Huyết Phách nhất, cầm điện thoại gửi tin, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn trộm Huyết Phách.
“Anh Trần Dương, anh có muốn ăn cùng không?” An Niên vẫy móng vuốt bóng nhẫy nhiệt tình.
“Có.” Trần Dương đi qua, cầm một xiên mực nướng ở đống đồ nướng trên bàn lên, sau đó ngồi cạnh Huyết Phách.
Huyết Phách quay đầu lại nhìn Trần Dương, Trần Dương theo bản năng lịch sự nói: “Anh có muốn thử một xiên không?”
“…” Huyết Phách.
“…” Trần Dương chảy mồ hôi lạnh, quên mất ma không thể ăn gì được.
“Đây là xiên mực nước của Trương Ký?” Huyết Phách im lặng một chốc rồi hỏi.
“An Niên?” Đồ nướng là An Niên đặt, Trần Dương không rõ lắm: “Cái này là đồ nướng của nhà hàng nào?”
“Nhà hàng Trương Ký.” An Niên trả lời.
“Trước kia anh từng ăn rồi?” Trần Dương kinh ngạc nhìn Huyết Phách, thế mà là Trương Ký thật.
“Chắc thế, tôi ngửi mùi thì đầu đột nhiên hiện ra hai chữ này.” Huyết Phách trả lời.
“Vậy rất có thể lúc còn sống anh hay đi ăn ở đây, hoặc là anh chính là người ở đây.” Trần Dương suy đoán.
“Hy vọng vậy.” Cảm giác đầu óc trống rỗng thật sự quá tệ, Huyết Phách hơi khó chịu cau mày, quay đầu tiếp tục xem tivi.
“Anh còn có thể nhớ gì nữa không? Ký ức lẻ tẻ cũng được.” Trần Dương truy hỏi.
“Không nhớ rõ.” Huyết Phách mờ mịt suy nghĩ một lát, trả lời: “Tên, tôi là người ở đâu, thậm chí chết như thế nào tôi cũng không nhớ được.”
“Không sao, ngày mai tôi sẽ đến cục cảnh sát một chuyến, chẳng mấy chốc mà thân phận của anh sẽ rõ.” Trần Dương an ủi.
“Cảm ơn.” Huyết Phách cầm điều khiển từ xa (đúng vậy, lệ quỷ cường đại có thể tiếp xúc với đồ vật thật), chuyển một kênh bỗng nói: “Còn nữa, có thể bảo bạn anh đừng nhìn trộm tôi nữa được không, tôi không quen.”
“Khục! Khụ khụ.” Liêu Trường Kỳ bị phát hiện vội vàng cúi đầu, vờ như mình chưa làm gì.
“Đây là tiền bối ở Cửu Bộ chúng tôi, chuyện về Huyết Phách chú ấy còn rõ hơn cả An Niên.” Trần Dương giới thiệu.
“Ồ?” Hình như Huyết Phách đã có thêm vài phần hứng thú, anh ta nhìn Liêu Trường Kỳ: “Vậy có thể làm phiền tiền bối một chút, nói cho tôi nghe một chút không?”
“Cậu muốn biết cái gì?” Liêu Trường Kỳ khó khăn hỏi.
“Tôi và những Huyết Phách khác có điểm nào khác nhau?” Huyết Phách suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tôi chưa gặp Huyết Phách khác bao giờ.” Liêu Trường Kỳ lắc đầu.
Huyết Phách hơi thất vọng xoay người.
“Nhưng mà…” Âm thanh của Liêu Trường Kỳ lại một lần nữa thành công hấp dẫn lực chú ý của Huyết Phách: “Cậu và Huyết Phách được ghi chép trên sách có chút không giống nhau.”
“Không giống ở đâu?” Huyết Phách hỏi, Trần Dương cũng nghe rất nghiêm túc.
“Cậu thức tỉnh đến giờ tính ra cũng đã hai tháng rồi đúng không?” Sau khi Huyết Phách gật đầu, Liêu Trường Kỳ tiếp tục nói.
“Giai đoạn đầu Huyết Phách thành hình, vì linh hồn từng bị đánh nát nên trí nhớ sẽ vừa hỗn loạn vừa thiếu thốn. Nhưng khi linh hồn được ngưng tụ lại lần nữa, trí nhớ sẽ từ từ quay lại, tuy cũng không nhớ lại hoàn toàn. Mà hơi phân nửa là vẫn có thể lấy lại trí nhớ, mà cậu thì đến một ký ức khi còn sống cũng không có, cái này rất không bình thường.”
“Vậy dưới tình huống nào mới phải xuất hiện triệu chứng này?” Trần Dương hỏi.
“Có người dồn hết sức xóa hết trí nhớ của cậu ta.” Liêu Trường Kỳ trả lời.
“Là thiên sư đã biến tôi thành Huyết Phách ư?” Huyết Phách hỏi.
“Chắc chắn là người đó.” Liêu Trường Kỳ khẳng định: “Ký ức của linh hồn và ký ức trong não người không giống nhau, khi con người còn sống là đại não chứa đựng ký ức, cho nên nếu đại não bị thương hoặc theo thời gian trôi qua sẽ có nhiều người quên đi một số sự vật.”
“Nhưng những ký ức này vẫn còn được lưu lại ở linh hồn, khi một người tử vong, linh hồn sẽ lập tức rời khỏi cơ thể, tất cả mọi chuyện đã trải qua khi còn sống đều được linh hồn ghi nhớ rành mạch. Cho nên nếu muốn xóa trí nhớ của linh hồn thì chỉ có thông qua linh lực, cưỡng ép tẩy đi ký ức trong linh hồn cậu thì mới thành công.”
“Tại sao cô ấy phải xóa ký ức của tôi?” Huyết Phách nghi hoặc nói.
“Có thể là muốn điều khiển cậu dễ dàng hơn.”
“Điều khiển?” Là một khắc ấn ẩn sâu trong linh hồn anh ta ư, đó là ấn ký thể hiện đối phương muốn điều khiển mình?
“Ngoại trừ trí nhớ thì còn có mấy thứ khác cậu không giống những Huyết Phách khác.” Liêu Trường Kỳ nói: “Trên người cậu, có quá ít oán khí.”
“Oán khí?”
“Huyết Phách khi còn sống đều chết rất thảm… Xin lỗi, tôi không nên nói điều này trước mặt cậu, nhưng dù sao cậu cũng không nhớ rõ, đừng để trong lòng.” Liêu Trường Kỳ vội vàng nói xin lỗi.
“Không sao.” Huyết Phách không thèm để ý nói.
“Tuy tôi không biết cậu chết như thế nào…”
“Lăng trì.”
“Cái gì?” Liêu Trường Kỳ bị cắt ngang hơi sửng sốt.
“Trên biển có một lệ quỷ năm trăm năm, ông ta nói đã nhìn thấy tôi bị lăng trì mà chết.” Khuôn mặt Huyết Phách bình tĩnh, như là lời nói ra là chuyện của người khác.
“Ấy… lăng… lăng trì sao.” Mẹ nó, thật thê thảm, đôi mắt nhìn Huyết Phách của Liêu Trường Kỳ mang theo chút đồng tình.
“Dù sao thì khi chết phải có oán khí cực lớn mới có thể hình thành Huyết Phách. Cho nên, cậu hiểu chưa, Huyết Phách dựa vào máu tươi và oán khí ngưng tụ thành, cậu lại quá sạch sẽ, hơn nữa lại quá lý trí.”
Cũng không phải là lý trí, sách cổ có ghi, trừ người chế tạo ra mình thì Huyết Phách đều căm thù thiên sư tới tận xương tủy, nếu gặp đều phải giết. Kết quả đại ca Huyết Phách đây thì ngược lại, mình ngồi đây cũng được nửa ngày, lại còn có tâm tình nói chuyện phiếm với mình, đúng là độ lượng. Nhưng mà có vẻ như mình cũng bao dung mà nhỉ?
“Cho nên, Huyết Phách bình thường chắc là có trí nhớ hỗn loạn, người đầy máu tanh và oán khí, là một cỗ máy giết người không có lý trí?” Huyết Phách tổng kết thông tin mình thu thập được.
“Tuy không biết sao lại biến mất, nhưng so ra thì tôi rất hài lòng với trạng thái bây giờ của mình.”
“…” Hầy, lại còn biết hài lòng nữa chứ, cậu thấy vui là được rồi.
“Biến dị là tốt.” An Niên thật tâm nói: “Anh mà là Huyết Phách bình thường thì tôi sẽ nuốt anh đó.”
“Ăn nhiều như thế cô vẫn chưa no ư?” Huyết Phách kinh ngạc nhìn về phía An Niên.
“Lưng lửng.” An Niên quay đầu lại gặm một xiên thịt cuối cùng.
“Nuôi cô ấy, tốn không ít tiền nhỉ.” Huyết Phách bỗng nhiên đồng tình nhìn Trần Dương.
“…” Không sao, tôi có ba triệu, trước mắt thì đủ nuôi.