Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Cố Uyên bị một nhóm bác gái nửa đẩy nửa kéo bước ra khỏi cửa hàng Starbucks.

Trong cửa hàng, Cố Uyên còn lo lắng đây là nơi tương đối chật hẹp, nếu xảy ra xung đột với mấy bác này thì không nên, anh đành phải chịu đựng. Bây giờ ra khỏi tiệm rồi, không cần kiêng dè nữa, Cố Uyên trẻ trung và khỏe mạnh nên nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của các bác gái. Anh vội sải bước thật nhanh, trong nháy mắt, đã có thể cách xa họ bảy, tám mét.

Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn chiếc áo thun xấu xí trên người. Anh thật không dám tưởng tượng, nếu ăn mặc như vậy để đi vào văn phòng được canh gác nghiêm ngặt thì liệu có thể bị bảo vệ coi như một anh chàng quảng cáo sản phẩm và đuổi ra ngoài không. Anh không thể quay về được. Xung quanh đây có rất nhiều công ty đối tác, nếu bị họ nhìn thấy, chắc là trong vòng nửa năm, đề tài được nhắc đến nhiều nhất chính là anh.

Nghĩ đến đây, Cố Uyên lại thấy hối hận vì đã buông tha cho thủ phạm một cách dễ dàng. Cứ nghĩ về việc này, lại thấy buồn bực thế nào, giống như hôm nay anh ra ngoài một chuyến này, đều do tên đầu sỏ nào đó sắp đặt.

Cố Uyên vừa bước vừa gọi cho trợ lý Giang, nhân tiện nhìn xung quanh xem có chỗ nào trú ẩn tạm lúc này không. Anh không biết rằng mình đang đi đến quảng trường nhỏ, mà cách quảng trường không xa chính là chỗ văn phòng công ty của anh.

Trước khi bước vào quảng trường, Cố Uyên phát hiện một đám sinh vật đáng sợ, đám sinh vật đó đều mặc áo thun màu xanh lá cây với nền trắng và quần đen rộng, giống hệt anh.

Khóe mắt Cố Uyên giật giật dữ dội, anh quyết định xoay người, chuẩn bị đi đường vòng. Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy mấy bác lúc nãy ồ ạt đuổi tới.

Trước có sói, sau có hổ, Cố Uyên tiến thoái lưỡng nan.

“Tên tiểu tử nhà ngươi gấp cái gì chứ, cũng không đợi đám người già chúng tôi.”

“Đúng đấy, còn kịp giờ, đã tám giờ hai mươi, vậy tám giờ rưỡi bắt đầu cũng được rồi.”

“Chúng ta mau đến tập hợp đi, Tiểu Châu đang xếp hàng kìa.”

Rõ ràng là Cố Uyên đã xem thường bản lĩnh của họ, cũng đánh giá thấp tinh thần thề không bỏ cuộc nếu không đạt được mục đích của các bác.

Cố Uyên lại bị các bác vây quanh, thật là khó chịu. Dù anh trẻ trung mạnh mẽ thế nào thì ít cũng không thể địch nhiều được, vô tình bị nhóm bác gái nhiệt tình kéo ra giữa sân.

Khi cả người cảm thấy sắp nổ tung, ánh mắt Cố Uyên chợt bắt được một bóng người cách đó không xa, bóng dáng đó rõ ràng là thủ phạm khiến anh xui xẻo và xấu hổ, hơn nữa cô còn mặc bộ quần áo trước đó trên người, tuyệt đối không thể nhầm được. Anh đang định bước đến tìm cô để tranh luận phải trái thì mấy bác gái đã kéo đến.

Đỗ Nhược suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định là thỏa hiệp bằng tiền bạc, ít nhất thì 200 tệ cũng đủ để cô ăn trong mấy ngày.

Người ta nói người nghèo chí ngắn, lời này thật là không lừa cô, đúng là một người nghèo thì khó có chí khí lâu được. Cô thở dài, ảo não chấp nhận đi xuống lầu.

Lúc người đàn ông gọi điện thoại đến, cô đã chạy tới mép ngoài của quảng trường.

“Cô đang ở đâu vậy chứ?”

“Tới ngay đây, tôi đã thấy anh rồi.”



Lúc này, người đàn ông đã thay đổi trang phục, cũng xấu không kém bộ kia, nhưng đứng trong đám đông thì anh ta rất dễ nhìn thấy bởi vì trong sân rộng, chỉ có mỗi anh ta là đàn ông. Anh ta đang giơ gậy bằng một tay để chụp ảnh tự sướng, tay còn lại cầm một cái điện thoại khác gọi điện cho cô.

Sau khi nhìn thấy Đỗ Nhược, người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới, cau mày bất mãn nói: “Tại sao cô vẫn mặc quần áo của mình, bộ đồ tôi đưa cho cô đâu?”

“Có một kẻ xui xẻo không có quần áo mặc nên tôi tiện tay tặng luôn rồi.” Đỗ Nhược cũng không biết mình ra ngoài với tâm trạng âm u cái gì đó, thuận miệng nên bịa chuyện chém gió. “Vậy, nếu thực sự không được thì tôi trả tiền quần áo cho anh.”

“Không sao.” Dễ nhận thấy là người đàn ông không đủ kiên nhẫn để nghe, chỉ vào băng ghế gần bồn hoa cách đó không xa, trên đó có một đống quần áo chưa mở. “Cô mau lại đó lấy một bộ, tranh thủ thời gian thay đi.”

Đỗ Nhược còn ôm một tia hi vọng, cò kè mặc cả nói: “Tôi là người múa chính nên tôi không cần mặc bộ đồ đó. Chẳng phải vũ công chính luôn mặc quần áo khác với những người khác sao? Hơn nữa, trang phục của tôi cũng rất phù hợp với múa ở quảng trường, màu sắc cũng rất ăn ảnh.”

“Cô nghĩ gì vậy, tưởng đi thi hoa hậu hả, còn bảo ăn ảnh nữa. Vì cô là múa chính nên càng phải mặc. Cô nói xem, là cô bỏ tiền hay tôi bỏ tiền? Cô tính hay là tôi tính? Rõ ràng là người đàn ông đã đoán chắc một khi Đỗ Nhược đến thì sẽ không thể tùy tiện bỏ giữa chừng không làm, vì vậy giọng điệu cũng tự nhiên kiêu ngạo hẳn lên.

Đỗ Nhược không cam tâm, đang muốn tranh luận nữa thì bỗng nhiên nhìn thấy Cố Uyên đang bị kẹt trong vòng vây của các bác gái cách đó hai mươi mét.

Cô mở to mắt không dám tin. Sao Cố Uyên lại xuất hiện ở đây? Chờ đã, chẳng lẽ lúc anh ta mặc một bộ đồ như vậy đi ngang qua nên bị các bác kéo đến vì tưởng nhầm là thành viên của vũ trường!

Đoán là có lẽ như vậy, Đỗ Nhược không khỏi muốn cười hả hê, dường như quên mất ai là kẻ gây ra thảm họa cho Cố Uyên.

Cố Uyên rõ ràng là giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, Đỗ Nhược cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng khắp quảng trường, nhất là khi Cố Uyên đang " Ra sức vùng vẫy", ánh mắt anh vô tình quét qua cô. Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy miệng núi lửa phun trào có khả năng đang chuyển hướng, khiến cô sợ hãi tranh thủ thời gian nấp phía sau người đàn ông. Cái gì khó coi hay không khó coi, mất mặt hay không mất mặt, đều không quan trọng bằng việc bảo vệ cái mạng nhỏ này.

Đỗ Nhược nhanh chóng thay đổi quyết định, “Được, tôi lập tức đi thay đồ ngay đây.” Muốn kiếm tiền, nhưng cũng muốn tránh Cố Uyên. Vì vậy, chỉ có cách thay bộ đồ này để không thu hút sự chú ý thì mới có thể thực hiện được cả hai mục tiêu.

Nhìn thấy Đỗ Nhược bước nhanh không hề chần chừ, người đàn ông không hiểu vì sao cô đột nhiên thay đổi ý định, nhưng anh ta cũng không quan tâm lắm. Anh ta lắc đầu chậc chậc hai tiếng, quay cán chụp của điện thoại lại: “Cắt! Làm thế này không xong đâu, không biết mà già mồm cái gì! Tôi là người có khả năng thưởng thức siêu phàm như thế mà còn không mặc như vậy, cho nên, tiền không phải là dễ kiếm đâu.”

Trước mặt mọi người, đương nhiên không thể công khai thay y phục. Cũng may, bên trong áo khoác chống nắng của Đỗ Nhược là một chiếc áo thun bó sát. Cô cởi áo khoác ra, mặc cái áo thun quảng cáo vừa to vừa dài bên ngoài. Còn quần thì dễ bàn hơn, vì cô đang mặc quần jean ngắn, nên cô cũng làm y vậy, mặc chiếc quần to bên ngoài quần đùi. Chỉ mất chưa đầy hai mươi giây, cô đã thay xong toàn bộ.

Khi Cố Uyên lại gần, quay đầu tìm kiếm thì không ngờ lại phát hiện mình nhìn nhầm. Làm gì có bóng dáng của cô ấy trên quảng trường chứ, xung quanh toàn là áo xanh và áo trắng quảng cáo, trông mà nhức cả mắt.

Đỗ Nhược thay quần áo xong, đi tới mới phát hiện hồi nãy người đàn ông không phải chụp ảnh tự sướng. Anh ta nói muốn quay một đoạn video múa quảng trường gì chứ, toàn là lừa bịp. Rõ ràng là anh ta đang phát sóng trực tiếp, ngoài ra anh ta còn dự định phát sóng trực tiếp tiết mục múa ở quảng trường.

Đỗ Nhược nhìn điện thoại trên gậy tự sướng, dường như người đàn ông đã khởi động từ nãy giờ, trong phòng phát sóng trực tiếp giờ đang bàn luận sôi nổi.

Đáng tiếc làn mưa đạn phía trên là một loạt nối tiếp cuồn cuộn ‘cút, cút, cút...’

“Các anh em, thế này thật vô vị, được rồi, trước hết tôi cho mọi người xem vị tiểu tỷ tỷ dẫn đầu đoàn vũ công nhé.” Nói xong, anh ta chuyển hướng màn hình về phía Đỗ Nhược: “Tỷ tỷ, chào cái nào.”

Thật ra, trong lòng Đỗ Nhược không muốn, cô biết kiếm tiền không dễ, không chỉ cần dẫn vũ công mà còn phải giao lưu với cư dân mạng, bây giờ lỡ phóng lao thì phải theo lao, chỉ có thể cười nhìn màn hình: “Hi.”

Tôi đi! Chủ thớt, tôi đi một chút nhé! Anh tìm thấy cô gái dễ thương này ở đâu thế!



Chủ thớt, anh có xấu hổ không, đây mà là nhặt được tỷ tỷ à, tiểu tỷ tỷ rõ ràng còn là một cô bé học sinh cấp ba dễ thương.

Chủ thớt, tránh ra! Tránh xa màn hình ra, đừng làm ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của tiểu tỷ tỷ chúng tôi.

Tiểu tỷ tỷ để mặt mộc nha, liếm!



Sau đó, một loạt quà tặng đập vào màn hình.

Người đàn ông đưa đầu vào màn hình, tay nắm hình hoa sen: “Các người thật bất công, thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp liền không còn để ý đến tôi nữa.”

Trên màn hình lập tức dậy lên một đợt sóng: “Mắc ói, nóng mắt, đề nghị đập đi xây lại khuôn mặt, cút, cút, cút.”

“Tôi nói này Tiểu Châu, sao con còn chưa bắt đầu, đã 8 giờ 30 rồi, lát nữa phải về nhà xem thị trường chứng khoán!” Một người bác chờ đợi sốt ruột, chạy tới thúc giục.

“Được rồi! Dì à, bắt đầu ngay đây, đảm bảo sẽ khiến mọi người thấy một màn đẹp mắt!” Người đàn ông cũng chính là chủ thớt dẫn chương trình vội vàng trả lời.

Chủ thớt bước đến chiếc ampli đã mang theo, nhấn công tắc, âm nhạc huyền ảo lập tức bao trùm cả quảng trường nhỏ, bảy mươi tám bác gái ngồi rải rác một cách ngẫu hứng trên quảng trường lập tức xếp thành hàng ngũ một cách trật tự khi nghe tiếng kèn lệnh.

Ngay cả Cố Uyên, người đang chuẩn bị nhân cơ hội để trốn thoát, cũng bị một số bác gái bao vây giữa đội ngũ, mắt đang nhìn anh chằm chằm.

“Tiểu tử, hóa ra cậu không phải là người múa đầu.”

“Không phải người múa đầu cũng không sao, vẫn chưa muộn, bất quá là trễ mười phút. Người ta nói một ngày, quan trọng nhất là buổi sáng. Mà chuyện cần làm nhất vào buổi sáng chính là tập thể dục. Cậu múa một lần đi, tôi đảm bảo sự mệt mỏi của cậu sẽ hoàn toàn tan biến.”

Ngay khi Cố Uyên có dấu hiệu định bước, anh đã bị một số bác gái chặn đường.

Vào hàng, các bác tự nhiên thấy trưởng nhóm nhảy là cô gái nhỏ đứng phía trước chứ không phải anh chàng đẹp trai, tuy nhiên không sao cả, lúc này không hẹn mà các bác đều có ý tưởng mới.

Nhìn đi, cậu ấy rất cao lớn, nhìn lỗ tai, còn cả sau gáy nữa, thoạt nhìn có thể thấy ngay người tài đức. Dù bị bọn họ làm khó chịu cả nửa ngày nhưng cũng không phát cáu, coi như cũng biết tôn trọng trưởng bối, chàng trai có nhân phẩm tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ. Nhân tài như vậy, tốt nhất là nên giới thiệu cho con gái của mình, không có con gái thì có cháu gái. Nếu cháu gái không có thì tìm bạn cháu gái. Dù sao nước phù sa không thể để rơi ra ruộng ngoài được!

Bây giờ sự đời đã thay đổi, ở một thành phố lớn như bọn họ, trai xinh gái đẹp cả đống nhưng đều đã kết hôn. Độc thân chất lượng tốt như tiểu tử này quả là hàng hiếm khó tìm, chỉ thể đếm trên đầu ngón tay. Hiện giờ, vất vả lắm mới thấy được một người, nhất định phải bắt lấy, không chừng sẽ thành! Người ta nói, cơ hội chỉ dành cho những người biết nắm bắt. Bây giờ bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, không cơ hội nào có thể thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của họ!

Các bác gái đã có tâm tư riêng, không bàn mà trùng ý muốn giăng bẫy bắt Cố Uyên.

Cố Uyên bị bao vây ở giữa, thực sự anh giận đến phát nổ. Sau khi hàng ngũ đã chỉnh tề, anh đột nhiên phát hiện bóng dáng của thủ phạm ở phía trước đội ngũ.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!