Chương 4
Chi Hoa và Minh Thư muốn ở lại chăm sóc cho Hạ Vy nhưng cô từ chối, khuyên nhủ mãi hai người mới chịu về công ty.
Trước khi đi chị Hoa luôn miệng dặn dò: “Em cứ nghỉ ngơi, hôm nay nghỉ làm một buổi nhé! Chị đã xin nghỉ phép giúp em rồi đấy! “Vâng, Em biết rồi. Em cảm ơn chị.” Hạ Vy khịt khịt mũi cảm động.
Minh Thư cũng xen vào: “Đúng đó chị, nếu chị không khỏe thì điện thoại báo cho em ngay đó.
Hạ Vy gật đầu lia lịa: “Được, em yên tâm chị không khỏe sẽ gọi cho em đầu tiên.
Hai người vẫn không yên tâm khuyên nhủ, căng dặn thêm câu nữa mới chịu đứng dậy ra về.
Lúc Hạ Vy tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều. Cô thấy bản thân đã khỏe, không còn đáng lo ngại nữa liền xuất viện ngay.
Sáng hôm sau, Hạ Vy lên công ty nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, quan tâm của đồng nghiệp, cô vui vẻ cảm ơn mọi người.
Sau khi nghỉ trưa xong, Minh Thư vào phòng nhắc nhở: “Chị đừng quên cuộc họp Th chiều nay
Hạ Vy gật đầu: “Chị nhớ rồi “Chị thấy trong người còn khó chịu không?” Minh Thư quan sát khắp người Hạ Vy một lượt.
Hạ Vy búng trán cô trợ lý nhỏ: “Em hỏi lần thứ mười trong ngày rồi đấy! Em yên tâm chị khỏe rồi. Thật đó.”
Cô vô thức mở điện thoại lên xem, lần nữa thất vọng rồi tự mằng mình đã quyết định buông tay, quyết định bắt đầu cuộc sống mới vậy mà còn mong chờ anh quan tâm? Phụ nữ chính là sinh vật mâu thuẫn thế đấy. “Vy à? Mày thật sự làm tao thất vọng. Hạ
Vy tự mắng nhiếc,
Cô chán nản đặt điện thoại lên bàn, cắm tập tài liệu Minh Thư chuẩn bị đi họp.
Buổi họp kéo dài đến hơn ba tiếng đồng hồ, nội dung cuộc họp chủ yếu liên quan đến đợt ra mắt sản phẩm mới trong mùa xuân này, nên chọn minh tinh nổi tiếng nào làm người đại diện, cách marketing thương hiệu, đẩy mạnh vào việc tiêu thụ hàng bằng online, đồng thời tiến hành các phương thức khuyến mãi đánh mạnh vào tâm lý người tiêu dùng.
Lúc bước ra khỏi phòng họp, giám đốc Thành gọi Hạ Vy. “Anh Thành còn chuyện gì sao?” Hạ Vy nhanh chóng xốc lại tinh thần nghiêm túc lång nghe.
Giám đốc Thành năm nay hơn bốn mươi tuổi, cả người toát ra loại uy nghiêm, từng trải, cặp mắt sắc bén lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng. “Làm việc như vậy là tốt nhưng phải chú ý đến sức khỏe”
Hạ Vy vỡ lẽ vội vàng cảm ơn, khẳng định sẽ không để ảnh hưởng đến công việc. Lúc này giám đốc Thành mới hài lòng rời đi,
Minh Thư thập thò ở đằng xa, thấy giảm đốc đã đi xa, vội vàng chạy đến đưa điện thoại cho Hạ Vy, “Trong lúc họp có cô gái tên Vân Thi cứ gọi điện liên tục cho chị.
Hạ Vy nhận lấy điện thoại, “Cảm ơn em, em đi làm việc đi.”
Hơn mười cuộc gọi nhỡ, Hạ Vy lưỡng lự, một lúc sau cô thở dài bấm nút gọi lại. Đầu dây bên kia rất nhanh có người bắt máy, “Ơn trời! Cuối cùng mày cũng bắt máy.
Hạ Vy giải thích, “Tao bận họp, không mang theo điện thoại. “Đúng là đại diện khu vực ABC có khác, bận rộn thật đó. Vân Thi cười. Hạ Vy quay lại chủ đề chính hỏi: “Mày gọi tạo có việc gì à?”
Vân Thi nói ngay: “Tao muốn đến thăm công ty mày sẵn tiện mua hai đôi giày.” Hạ Vy liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Khi nào mày đến?” “Giờ tạo qua.”
Cúp điện thoại, Hạ Vy phân phó công việc cho cấp dưới sau đó xuống cổng dành cho khách hàng chờ Vân Thi.
Trụ sở ABC, năm tầng trên cùng dành cho nhân viên công ty, còn năm tầng dưới là nơi trưng bày các sản phẩm của thương hiệu. Công ty có hai cổng, một cổng dành cho nội bộ, một cổng dành cho khách hàng đến mua sắm như mô hình trung tâm thương mại thu nhỏ.
Vân Thi rất nhanh xuất hiện. Hôm nay, Vân Thi mặc chiếc đầm đỏ bó sát người, lộ ra ba vòng bốc lửa. Mái tóc dài cột cao càng làm tăng thêm khí chất quyến rũ, kiêu kì.
Hạ Vy cười: “Đi thôi, tạo dẫn mày đi tham quan.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. “Nghe nói ABC mới cho ra mắt ba mẫu giày mới, tao phải sở hữu hai đội mới được. “Tao nghĩ hợp với nhày đấy. “Chúng ta đi nhanh, tạo không chờ được nữa rồi.”
Khu vực trưng bày các mẫu giày nằm ở tầng năm, Hạ Vy dẫn Vân Thi đến thang máy phía Đông – thang máy dành riêng cho nhân viên. Bởi vì bây giờ là thời gian cao điểm, lượng khách hàng đến ABC rất đông, nếu trực tiếp dùng thang máy dành cho khách hàng sẽ rất bất tiện.
Chợt có giọng nam ở phía sau gọi Hạ Vy. “Vy.”
Hạ Vy cứng người, hít thở không thông, máy móc xoay đầu. Trông thấy người đàn ông bận âu phục, dáng vẻ cao ngạo, hai tay nhét túi đứng cách mình mấy bước chân, cô chợt thấy mũi cay cay, hơi ấm ức, tủi thân.
Hơn một tuần không gặp, giờ phút này trông thấy Gia Khánh, Hạ Vy mới chợt vỡ lẽ, bản thân nhớ anh đến điên đại. Trông anh gầy đi không ít, vầng mắt có vết thâm nhàn nhạt, khuôn mặt ẩn hiện nét mệt mỏi. Hạ Vy thấy mà đau lòng.
Xuống máy bay là anh đến tìm cô ngay? Nghĩ đến khả năng này, trái tim Hạ Vy nhảy loạn. Cô đang định tiến lên thì có bóng người màu đỏ đã nhanh hơn.
Vân Thi chạy đến ôm chầm lấy Gia Khánh, kích động: “Lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh.
Hạ Vy sững sờ trước một màn trước mặt. Cảm thấy như đang quay về bốn năm về trước, cô chỉ có thể đứng từ xa đau khổ, bất lực, tuyệt vọng dõi theo hai người thân mật, âu yếm.
Gia Khánh có hơi kinh ngạc khi thấy Vân Thi ở đây nhưng nhớ đến Hạ Vy từng báo cho mình việc cô ta sắp về nước. Thời còn đi học anh đã biết hai người là bạn thân, nên anh rất nhanh khôi phục, thấy sắc mặt Hạ Vy trắng bệch, ngây ra nhìn anh, anh chợt đau lòng, lại nhìn Vân Thi đang ôm chầm lấy mình, trong lòng chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, anh bình tĩnh đẩy Vân Thi đang quá khích ra, kéo dài khoảng cách của hai người, không mặn không nhạt chào hỏi: “Lâu rồi không gặp
Vân Thi bị Gia Khánh đẩy ra thì vô cùng bất ngờ, mở to mắt không thể tin nhìn Gia Khánh.
Gia Khánh chẳng buồn quan tâm đến phản ứng Vân Thi, anh sải bước đến chỗ Hạ Vy thấp giọng: “Hai em muốn đi đâu?”
Bây giờ anh thật muốn nhào đến ôm cô vào lòng, hung hãng cắn mút đôi môi mềm mại, ngọt ngào mình ngày nhớ đêm mông nhưng anh biết bây giờ không phải lúc.
Gia Khánh trưng ra dáng vẻ ngạo mạn, tự cao như ngày thương, chỉ có anh biết trong lòng hiện tại đang cuộn trào dậy sóng. Vừa xuống sân bay chưa kịp nghỉ ngơi anh đã chạy đến công ty Hạ Vy với ý định đón cô, ngờ đâu giữa chừng lòi ra kẻ ngán chân Vân Thi. Càng nghĩ anh càng tức giận lại không thể biểu hiện ra mặt. Hiện tại chưa đến lúc xé rách mặt nhau.
Anh tin Hạ Vy sẽ hiểu cho mình.
Hạ Vy cố gắng cười nói tự nhiên, thuật lại ý định của cô và Vân Thi.
Ba người vào thang máy, Vân Thi giống như kẹo dính chuột bám lấy Gia Khánh bắt chuyện, mặc kệ thái độ, lạnh lùng, không tình nguyện của anh. Vân Thi tin chắc Gia Khánh chỉ đang giận dỗi vì năm ấy chia tay anh, không từ mà biệt biến mất suốt bốn năm. Anh sẽ sớm tha thứ thôi.
Hạ Vy cố gắng khiến mình tàng hình, im lặng, cúi đầu đứng ở một góc thang máy. Gia Khanh trông thấy lại đau lòng, muốn tiến đến ôm người yêu vào lòng an ủi, lại vì Vân Thi mà không thể làm, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng.
Thang máy đến tầng năm, Vân Thi vui vẻ kéo Gia Khánh đi chọn giày, Hạ Vy lủi thủi theo sau hai người.
Bây giờ, Vân Thi mới nhớ đến sự tồn tại của Hạ Vy: “Ba mẫu giày mới ở đâu vậy Vy?”
Hạ Vy bị gọi tên điểm mặt tiến lên trước dẫn đường. Cô nhân viên thấy Hạ Vy liền niềm nở chào hỏi, dẫn ba người vào xem. Khi trông thấy ba mẫu giày mới, Vẫn Thi liền yêu thích không buông tay, vui vẻ thử giày và trò chuyện với nhân viên đang nhiệt tình tư vấn.
Hạ Vy đứng lặng một bên.
Gia Khánh bước đến, cúi đầu vào sát tại Hạ Vy thì thầm: “Em thích đôi nào?”
Hành động thân mật của anh làm Hạ Vy chột dạ, đưa mắt về phía kia, thấy Vân Thi không chú ý bên này, cô mới yên tâm, thở phào một hơi. Hạ Vy thoảng nhìn lướt qua từng kệ để giày, ánh mắt dừng lại ở một đội giày đặt trong góc. Đôi giày màu trắng đơn giản trông không bắt mắt lại khiến Hạ Vy yêu thích. Cô chỉ tay về phía đôi giày: “Đôi này.”
Gia Khánh liếc mắt sang, lạnh nhạt “Ừm một tiếng, sau đó không có bất kì hành động gì thêm giống như chỉ hỏi cho vui.
Hạ Vy cắn môi, cúi đầu, thoáng thất vọng.
Vân Thi cười tươi lại quầy tính tiền. Hạ Vy tò mò: “Mua luôn ba đôi?” Vân Thi cười rạng rỡ: “Ba đôi đều rất đẹp. Gia Khánh bảo có việc bận nên rời đi trước.