Chương 10
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, Hạ Vy thở phào một hơi. Cảm thấy còn ở đây thêm giây phút nào nữa cô sẽ bị ánh mắt đầy chất vấn của Gia Khánh làm cho ngóc đầu không nổi.
Hạ Vy chẳng hiểu Gia Khánh có ý gì, rõ ràng đã đồng ý kết thúc, rõ ràng anh đã có bạn gái mới. Bây giờ, cô muốn ở với Duy Nam hay không là quyền của cô, anh không có quyền can thiệp.
Vân Thi kéo Hạ Vy đi vệ sinh. Để lại hai người đàn ông, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Lúc Hạ Vy đang rửa tay, Vân Thi chợt chú ý đến vòng tay Tiffany, không khỏi yêu thích ngắm nghía vài lần. Cô reo lên: “Vòng tay của mày đẹp quá. Có thể cho tao không?” Vân Thi chớp chớp mắt, bộ dạng đáng yêu như đứa trẻ đòi kẹo.
Hạ Vy nhìn vòng tay, không biết nên làm sao. Vòng tay này là quà Gia Khánh tặng nhân lúc đi Hà Nội công tác, ngờ đâu chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi, quan hệ hai người đã kém đến mức gần như là hai người xa lạ.
Nói thật, Hạ Vy không nỡ tặng lại cho Vân Thi. Vì có lẽ đây là món quà cuối cùng người ấy tặng. Dù bây giờ, Vận Thi đã là người yêu chính thức, còn cô có thể xem như người yêu
Hạ Vy có chút không vui, Vân Thi đã có Gia Khánh, nhưng vẫn còn muốn vòng tay. Cô chỉ muốn giữ lại làm kỉ niệm thôi mà.
Hạ Vy từ chối ngay: “Tao không thể tặng mày được.” Cô xòe mặt trái tim ra: “Với lại trên này có khắc tên của tao, mày lấy cũng không dùng được.
Vân Thi nhìn sang, vẻ mặt thoáng thất vọng, thở dài tiếc nuối: “Xem như tạo không có duyên với vòng tay này.
Hạ Vy cười không nói. Trong lòng thở phào, may mà Vân Thi không nhắc tiếp chủ đề này nữa.
Lúc hai người quay lại phòng, Hạ Vy cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ.
Gia Khánh thấy hai cô đã về bèn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Duy Nam bước đến nắm lấy tay Hạ Vy như thể tuyên bố chủ quyền. Hạ Vy theo bản năng muốn né tránh sau đó nhớ ra Duy Nam đã là bạn trai, thân mật cũng là chuyện thường, cô liền nắm lại.
Gia Khánh mím môi. Ánh mắt xẹt qua tia nguy hiểm. Vân Thi đòi đi tăng hai, nhưng ba người còn lại đều từ chối. Vân Thi cực kì thất vọng nhưng sợ Gia Khánh không vui nên không biểu hiện ra mặt.
Vân Thi nắm lấy tay Hạ Vy mời: “Cuối tuần sau mày với Duy Nam đi nông trại vui vẻ nhà bác tạo chơi nhé?”.
Sau đó Vân Thi quay sang, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Duy Nam.
Duy Nam cười: “Anh nghe theo Hạ Vy Vân Thi nháy mắt trêu chọc: “Chưa cưới nhau mà đã nghe lời Hạ Vy rồi.”
Hai người còn lại nghe thế đều có chút không vui.
Sắc mặt Gia Khánh trở nên thâm trầm.
Hạ Vy chỉ cười xòa.
Vân Thi lại quay sang Hạ Vy, vẻ mặt đầy mong đợi: “Đi nha, đi nha.”
Hạ Vy thấy ánh mắt không cho phép của Gia Khánh, chợt muốn chống đối. Anh không còn là bạn trai của cô, còn muốn quản sao? “Tao với anh Nam sẽ đi.
Gia Khánh giận run nhưng không thể phát tiết. Hạ Vy được lắm. Em dám chống đối tôi. Tôi sẽ khiến em hối hận, khiến em phải cầu xin tôi. Gia Khánh âm thầm thề.
Gia Khánh bỗng nhớ đến dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời của Hạ Vy, trong lòng chợt khó chịu. Rồi,lại nghĩ đến cảnh cô bày ra dáng vẻ đó trước mặt Duy Nam, anh càng thêm buồn bực.
Trước giờ Gia Khánh chưa từng nghĩ đến có một ngày Hạ Vy sẽ rời khỏi anh, sẽ bày ra dáng vẻ chống đối, không nghe lời. Anh luôn cho rằng Hạ Vy rất yêu anh, quan tâm anh, luôn nhu thuận, đặt suy nghĩ của anh lên đầu. Anh đã xem đó là điều hiển nhiên. Nhưng lúc này đây khi cô đang trong tay hạnh phúc với người đàn ông khác. Anh chợt thấy sợ hãi, lo sợ sẽ mãi mãi mất đi cô.
Anh hậm hực rời đi. Vân Thi vội vàng chào hai người rồi đuổi theo. ***
Nông trại vui vẻ nằm ở ngoại ô thành phố. Nếu đi bằng xe ô tô thì tầm hai tiếng là đến.
Theo như sắp xếp, Duy Nam đến đón Vân Thi. Ba người từ sáng sớm đã khởi hành.
Hai tiếng sau, Chiếc Land Rover của Duy Nam lái vào bãi để xe chuyên dụng của nông trại.
Vân Thi xuống xe đầu tiên, luôn miệng cảm thán cảnh sắc hữu tình nơi đây, liền lấy điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm.
Hạ Vy xuống xe cũng không khỏi cảm thán, cô cảm nhận được bầu không khí trong lành, mát mẻ, bao tâm sự nặng nề trong lòng phút chốc trở nên thư thái, dễ dịu.
Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, lượn lờ trôi. Từng cơn gió mát mang theo hương cỏ thổi đến khiến tâm hồn thanh thản và bình yên.
Rất nhanh có quản lý chạy ra tiếp đón ba người. Quản lý tên Lâm Hưng, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt luôn treo nụ cười ôn hòa, thân thiện. Ông đi đến chào ba người. “Cô Thị đến rồi, ông chủ cứ mãi nhắc đến cô.” Sau đó quay sang cười nói với Duy Nam và Hạ Vy: “Tôi đã chuẩn bị phòng cho cô, cậu, cô cậu có cần gì thì cứ nói nhé.
Vân Thi cười híp mắt, ngọt ngào nói: “Vậy chút nữa cháu phải đi gặp bác ấy mới được. “Mời các cô, cậu đi theo hướng này.
Dưới sự chỉ dẫn của quản lý Lâm Hưng ba người được phân vào hai phòng. Tất nhiên đó là theo sự sắp xếp từ trước của Vân Thi. Hạ Vy và Duy Nam ở một phòng, Vân Thi ở một phòng. Hạ Vy rất muốn thuê thêm phòng nữa nhưng lại sợ Duy Nam mất mặt với khó xử, cô chỉ đành chấp nhận.
Hạ Vy và Duy Nam về phòng nghỉ ngơi trước, còn Vân Thi thì đi gặp bác của mình.
Một giờ sau, ba người được hướng dẫn viên dẫn đi tham quan.
Nông trại vui vẻ nghĩa đúng như tên. Khi đặt chân đến nơi đây sẽ có cảm giác như đang lạc đến một thôn quê yên tĩnh, thanh bình. Từng dải cỏ xanh mơn mởn trải rộng, mỗi khi có đợt gió thổi qua, từng lớp từng lớp cỏ lay động, ngã rạp xuống tựa như từng lớp sóng biển nhấp nhô, cuồn cuộn.
Trang trại có quy mô rất rộng, ba người tham quan bằng xe du lịch, phải mất hơn ba tiếng mới tham quan gần hết nông trại.
Ba tiếng sau, ba người vào chòi nghỉ. Bao quanh chòi là hồ sen, ngồi ở đây có thể vừa ngắm hoa vừa ngửi được hương thơm thanh mát của hoa sen. Phía trên là bầu trời trong xanh, phía dưới là biển hoa, cảnh sắc thơ mộng, hữu tình, khiến Hạ Vy cảm thán: “Đẹp quá!” “Để anh chụp em một tấm” Duy Nam giờ điện thoại lên.
Hạ Vy vội xua tay, từ chối. “Em không chụp đâu.”
Vân Thi giật lấy điện thoại của Duy Nam, kéo Duy Nam đứng sát vào Hạ Vy, hưng phấn: “Để em chụp giúp hai người.”
Duy Nam nghe vậy vui còn không kịp, hai người đã hẹn hò gần hai tuần nhưng vẫn chưa có chụp chung tấm nào.
Duy Nam vươn tay ôm lấy eo Hạ Vy, cười rạng rỡ. Hạ Vy hơi mất tự nhiên, nhưng sợ bạn trai cụt hứng, liền mỉm cười.
Tiếng “tách” vang lên.
Vân Thi xuýt xoa, cảm thán: “Thật xứng đôi.
Duy Nam nhận lấy điện thoại, cười đến không khép được miệng.
Thức ăn bắt đầu được đem lên. Quản lý Lâm Hưng chuyên nghiệp giới thiệu: “Hi vọng các cô cậu sẽ thích, tất cả thịt, cá, rau củ và hoa quả đều được lấy từ nông trại rất tươi mới, không có hóa chất.
Sau đó ông chỉ vào hơn mười món ăn bày biện trang trí vô cùng đẹp mắt trên bàn: “Đây là bò xào nấm, gà hầm thuốc bắc, sườn nướng mật ong, heo sữa quay bánh bao, canh măng khô nấu mọc, cơm chiên Dương Châu, cá chép nấu riêu, dê nướng ngũ vị, bắp giò hầm hạt sen…
Cuối cùng ông chốt lại: “Mong các cô, cậu ăn ngon miệng. Bây giờ tôi đi trước.
Nói đoạn ông vỗ tay ra hiệu, nhân viên phục vụ lần lượt lui ra, nhường lại bầu không khí cho riêng ba người.
Ba người tham quan gần một ngày đã sớm đói meo, cũng không khách sáo mà bắt đầu nhập tiệc.
Duy Nam gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, hương vị thơm ngon, thịt mềm muốn tan vào trong miệng, anh gật đầu khen: “Ngon lắm! Sau này anh sẽ thường xuyên đến đây.”
Vân Thi cười: “Thế thì bác em sẽ vui lắm đây.
Hạ Vy nghe thế cũng gấp một miếng ăn thử, sau đó cũng gật gù khen ngon.
Vân Thi chợt “à” lên, có vẻ như quên việc quan trọng, vội quay sang Hạ Vy nhờ giúp đỡ. “Chụp giúp tạo một tấm
Hạ Vy gật đầu nhận lấy điện thoại, Vân Thi bưng đĩa sườn nướng mật ong nở nụ cười vô cùng tươi, đuôi mắt cong cong.
Hạ Vy chụp xong trả điện thoại cho bạn. Vân Thi nhanh chóng gửi đi, không quên nói: “Tạo phải báo cáo cho anh Khánh biết tạo đang làm gì nếu không anh ấy sẽ rất lo lắng”
Hạ Vy bỗng cảm thấy thức ăn trong miệng mất hết mùi vị, hơi rủ mi che giấu đi tia đau đớn trong mắt, khẽ nói: “Tình cảm hai người thật tốt.”
Vân Thi cười e thẹn: “Mày với Duy Nam cũng đâu kém”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!