Không quá mấy phút sau, Triệu Nhất Dương lại nhắn tin, “Mẹ kiếp, Hứa Duệ có tin tức mới, Trình Tiểu Ninh vừa vào phòng làm việc tìm lão Hứa, hỏi thăm chuyện cậu bị ốm có nghiêm trọng không, có cần chủ nhiệm lớp đến nhà thăm không!”
Văn Tiêu: “…”
Triệu Nhất Dương: “Thái độ ân cần này của Trình Tiểu Ninh cũng chỉ có thời gian khai giảng năm lớp 10 của Trì ca mới có. Tôi nhớ lúc đó mới đi học, Trình Tiểu Ninh còn đích thân mua cho Trì ca sữa đậu phộng và sữa óc chó, nói rằng uống vào bổ não. Chỉ có điều sau này Trì ca bắt đầu vui vẻ sa ngã, Trình Tiểu Ninh cũng không mua gì nữa. Bây giờ cậu xuất hiện lại là lý do để ông ấy có cơ hội phát huy!”
Văn Tiêu chần chừ vài giây, cuối cùng đánh chữ: “Buổi chiều tôi hạ sốt sẽ đến trường.”
Không biết có phải do sức miễn dịch tốt cộng thêm ý chí muốn khỏi bệnh nhanh hay không, lúc bà ngoại giám sát cậu đo nhiệt độ cơ thể nhận ra cơn sốt thật sự đã hạ nhiệt.
Bà ngoại nhìn kỹ vạch nhiệt độ trên nhiệt kế, “37 độ, Tiêu Tiêu, cháu thật sự muốn đến trường sao?”
Văn Tiêu cảm thấy trạng thái của mình khá ổn, trừ việc cổ họng vẫn còn đau rát ra thì không có vấn đề gì lớn. Cậu gật đầu, “Vâng, bà ngoại không cần lo lắng, cháu không sao.”
Bà ngoại không ngăn cản nữa, “Vậy cháu nhớ mang theo thuốc trị cảm mạo, ăn cơm xong nhớ phải uống, ngàn vạn lần không được quên.”
Lúc đến trường học, giờ nghỉ trưa vừa hết. Văn Tiêu vào lớp, Triệu Nhất Dương đang học thuộc lòng ngẩng mặt lên nhìn thấy, “Văn Tiêu? Sao cậu lại đến rồi?”
Đặt cặp sách đen lên mặt bàn học, Văn Tiêu ngồi xuống: “Đến học.”
Quả nhiên thế giới của học thần mình không thể hiểu được, được nghỉ ốm một cách chính đáng thế này không phải nên cố gắng nghỉ càng lâu càng tốt, tranh thủ thời gian chơi đùa sao?
Đang muốn quay lại hỏi thêm thì chuông dự bị vang lên, Hứa Quang Khải nghe tiếng chuông vào lớp học, trên tay cầm bài thi nhẹ bẫng: “Như các em mong đợi, hôm nay chúng ta sẽ nhận xét bài thi!” Ông đảo mắt, tầm mắt rơi xuống hàng cuối cùng, “Văn Tiêu? Bệnh đã khá hơn chút nào chưa?”
Văn Tiêu khàn giọng, âm thanh không lớn: “Khá hơn một chút.”
Nhìn học sinh khiến ông tự hào nhất với vẻ mặt đắc ý, Hứa Quang Khải cười híp mắt dặn dò: “Nếu không thoải mái nhất định phải nói, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hoặc có thể đi xuống phòng y tế nằm một lúc, ngàn vạn lần không nên cố gắng chịu đựng!”
Triệu Nhất Dương nhìn trước mặt, lại dựa ra sau lưng phỉ nhổ với Văn Tiêu, “Tôi đã nhìn thấu rồi, đúng là tiêu chuẩn kép! Đãi ngộ quá khác nhau! Học kỳ trước tôi sốt cao 40 độ nên xin nghỉ một ngày! Lão Hứa gọi điện thoại tới bảo tôi cần vượt quá khó khăn, nằm trên giường bệnh cũng không được quên nhiệm vụ học tập, cố gắng hết sức quay về lớp nhanh một chút! Bây giờ đến lượt cậu, lập tức biến thành không cần cố gắng chịu đựng…”
Trên bục giảng, lão Hứa đang lật xem bài thi mình mang vào, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Nếu Văn Tiêu đã tới, vậy cho thầy mượn bài của em một lúc nhé?”
Giáo viên bộ môn cũng đều nói như vậy, trước đây thường chọn bài thi của học ủy hoặc cán bộ lớp, bây giờ gần như đều nhắm ngay dùng bài của Văn Tiêu.
Văn Tiêu tìm bài thi từ chồng sách chất cao của mình, đưa cho Hứa Quang Khải.
Hứa Quang Khải đã kìm nén vô số lời muốn nói.
“Bài thi lần này rất đơn giản, vô cùng đơn giản! Những câu như câu đầu tiên, câu thứ hai, thậm chí câu thứ ba vẫn còn bạn học chọn sai, tôi rất nghi ngờ liệu có phải các em đều để trống ba câu này không! Câu thứ nhất lẫn câu thứ hai vẫn còn làm sai được sao? Sao có thể làm sai được? Các em không thấy uổng công tôi chiếm giờ học của giáo viên khác trước ngày thi một ngày để luyện đề cho các em sao? Nguyên cả một cái đề đó!”
Bốn chữ cuối cùng còn kèm theo nắm đấm đập “bịch bịch” lên mặt bàn.
Trong phòng học yên ắng không ai dám lên tiếng.
Hứa Quang Khải hít một hơi thật sâu, “Đúng lúc đầu óc các em vẫn còn tỉnh táo, còn chưa rối loạn mất tập trung, nào, lật bài thi đến trang cuối cùng, chúng ta sẽ xem lại câu khó nhất trong đề thi lần này, không ít người còn chẳng thể hạ bút viết, viết được một chữ “giải” rồi để đó, sau đó…không có sau đó.”
Âm thanh lật trang loạt xoạt vang lên.
Hứa Quang Khải cầm bài thi của Văn Tiêu, cũng lật đến trang cuối cùng, “Chúng ta xem câu này một chút, hàm số f(x)=… Câu thứ nhất, khi a=8, tìm khoảng đơn điệu của hàm số,” nói đến đây, Hứa Quang Khải đột nhiên dừng lại, nhìn kỹ đáp án trong tay mình, nhìn xong lại lật lên trang đầu tiên, xem lại lần lượt theo thứ tự.
Trong phòng học vang lên tiếng rì rầm, có người hỏi Hứa Quang Khải, “Lão Hứa, giáo viên Toán lớp bên cạnh nói một nửa câu này rất khó, thực tế cho thấy lúc làm lại từ đầu vẫn khó, cho nên không thể trách bọn em được, chỉ trách đề quá khó!”
“Đừng làm ồn.” Hứa Quang Khải tay đè lên viên phấn, ông cầm bài thi lật qua lật lại xem mấy lần, “Văn Tiêu, sau khi phát bài thi xuống em đã xem lại chưa?”
Ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp cùng tập trung xuống hàng cuối cùng.
Sắc mặt Văn Tiêu hơi tái, đồng phục học sinh vẫn mặc chỉnh tề, cậu đáp: “Em chưa xem lại.”
Hứa Quang Khải cau mày, “Điểm số của em có vấn đề. Lần này em thi Toán học được 140 điểm, nhưng thầy vừa xem qua một chút, đáp án của em đều đúng, câu cuối cùng cũng đúng, trình tự giải không thiếu bước nào.”
Trong lớp yên tĩnh lại.
Giữa bầu không khí yên lặng kỳ lạ, Hứa Duệ mở miệng: “Vậy…Văn Tiêu chính xác được bao nhiêu điểm?”
Hứa Quang Khải xem kỹ lại lần nữa, chân mày giãn ra, chắc chắn nói: “Có vẻ như giáo viên chấm thiếu, câu cuối cùng trong đề không tính điểm cho em. Môn Toán học của em phải là 150 điểm mới đúng!”
Hứa Duệ hít mạnh một hơi: “Mẹ kiếp, tính thiếu cũng nhiều quá rồi, vậy mà Văn Tiêu vẫn hạng nhất? Tuyển thủ nghịch thiên cái quái gì chứ!”
Cuối lớp, Triệu Nhất Dương chợt quay người xuống, chắp hai tay: “Thí chủ, vừa rồi ta vẫn còn nói ta và ngài giống nhau, ta không xứng! Mẹ nó chứ, đã bị tính thiếu điểm mà vẫn là hạng nhất? Tốt xấu gì cũng phải để cho người ta con đường sống chứ?”
Nửa sau buổi học, tin tức “Điểm Toán của Văn Tiêu bị tính thiếu điểm” lập tức lan truyền khắp khối, bên ngoài hành lang lớp học, số người vây xem lại tăng lên không ít.
Triệu Nhất Dương nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy rất nghi ngờ, “Tiêu ca, tính thiếu điểm là chuyện lớn, sao chính cậu lại không phát hiện ra?”
Cổ họng Văn Tiêu vẫn còn đau, cậu chỉ nói ngắn gọn: “Tôi không xem đáp án.”
Cả đề bài đều có rồi, xem lại bài thi một lần nữa cũng chỉ đơn giản tốn thời gian.
Triệu Nhất Dương: “Vậy cậu cũng phải tự ước lượng điểm số của mình chứ, câu cuối cùng cậu đánh giá mình được bao nhiêu điểm?”
Văn Tiêu: “Tối đa.”
Triệu Nhất Dương ngồi thẳng: “Điểm tối đa là 150, chuyện đó—–”
Văn Tiêu nói nốt câu trả lời cuối cùng, “Dù sao tôi vẫn là hạng nhất khối.”
Triệu Nhất Dương bị thuyết phục, Thượng Quan Dục và Hứa Duệ bên cạnh cũng bị thuyết phục—–dù sao bất kể là tối đa hay không thì vẫn là hạng nhất khối, cho nên điểm tối đa câu cuối, nhìn thì không ít, nhìn lại cũng chẳng được bao nhiêu, cần hay không cần cũng không có ảnh hưởng gì.
Triệu Nhất Dương chắp tay: “Vẫn là Tiêu ca của chúng ta mạnh nhất!”
Trong giờ học tiết thứ hai buổi chiều, có người tới báo, nói Hứa Quang Khải gọi Văn Tiêu đến phòng làm việc một chuyến.
Lúc Văn Tiêu vừa mới ra khỏi cửa lớp, trên đường đi đã có vô số ánh mắt dõi theo, rất có hiệu quả trong việc biến hành lang lớp học trở thành thảm đỏ. Đến phòng làm việc lại đến lượt ánh mắt của tất cả giáo viên nhìn vào.
Văn Tiêu tự động mặc kệ sự quan sát từ xung quanh, cậu đứng trước bàn làm việc của Hứa Quang Khải, “Thầy tìm em?”
Nghe giọng khàn khàn của Văn Tiêu, Hứa Quang Khải rất lo lắng: “Giai đoạn chuyển mùa rất dễ cảm mạo, nhất thiết phải để ý, thân thể em nhìn không khỏe, càng không thể nóng vội, mùa xuân che phủ mùa thu*, rất có đạo lý!” Càm ràm mấy câu, trên gương mặt ông lại hiện lên nụ cười, “Thầy đã mang bài thi của em cho giáo vụ xử lý, điểm số trên hệ thống cũng đã sửa lại. Bài thi Toán khó như vậy mà vẫn được điểm tối đa đúng là không dễ gì!”
*mùa xuân che phủ mùa thu (xuân ủ thu đống): là một câu tục ngữ về bảo vệ sức khỏe và phòng chống bệnh tật, khuyên mọi người không nên cởi áo khoác bông vào mùa xuân và đừng mặc quá nhiều khi trời lạnh để giữ nhiệt độ cơ thể ổn định.
Văn Tiêu cảm thấy đề thi lần này cũng không phải quá khó, đêm trước ngày thi cậu còn thiếu ngủ, lúc làm xong bài còn ngủ được thêm 20 phút. Chỉ có điều Hứa Quang Khải nói vậy, cậu không muốn phản bác.
“Hôm nay gọi em tới chủ yếu là về chuyện này, lần này là do giáo viên mắc lỗi, sau này nhất định sẽ cẩn thận hơn. Đúng rồi,” Hứa Quang Khải nghiêm mặt trở lại, “Tên nhóc Trì Dã kia có phải hai tuần rồi chưa đến trường phải không?”
Văn Tiêu gật đầu: “Vâng.”
Trả lời xong cậu mới nhận ra, hóa ra đã hai tuần rồi sao?
Ban đầu, cậu thỉnh thoảng còn quay đầu gọi tên Trì Dã. Bây giờ cậu đã sắp quen với việc bàn học bên cạnh mình luôn trống không.
“Vậy,” Hứa Quang Khải ho nhẹ vài tiếng, đè thấp giọng xuống, “Có phải gần đây Trì Dã yêu đương không?”
Ngón tay buông xuôi bên người khẽ run, Văn Tiêu nắm chặt tay lại, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, “Hình như vậy.”
Hứa Quang Khải rầu rĩ: “Cuối cùng ai lại để ý tên nhóc này chứ? Thầy biết ngay mà, gương mặt em ấy như vậy rất dễ gây họa cho mấy cô gái trẻ!”
Ánh mắt Văn Tiêu hờ hững nhìn ra chỗ khác, cuối cùng rơi lên chậu tiên nhân chưởng đặt cạnh máy vi tính của Hứa Quang Khải.
Rõ ràng biết thừa kiểu gì cũng sẽ bị Trì Dã lừa gạt qua mắt, vì thế Hứa Quang Khải mới bắt đầu khai thác từ Văn Tiêu, trái lại cũng không phải khi biết được sẽ muốn thế nào, chẳng qua ông chỉ muốn biết người bị Trì Dã gây họa là ai.
“Chuyện đó…Em có biết em ấy đang yêu đương với ai không?”
Văn Tiêu mím môi chặt thành đường thẳng, cuối cùng trả lời: “Em không biết.”
Cũng coi như là một câu trả lời nằm trong dự liệu. Hứa Quang Khải rất hiểu Trì Dã, từ sau sự kiện đánh người trong lớp học kia, sự đề phòng trong lòng Trì Dã rất nặng nề.
Người thiếu niên vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, vây cánh vẫn còn chưa đủ lớn mạnh để có thể bảo vệ cho người mình quan tâm, chỉ có thể dùng mọi cách ngăn cản mọi tổn thương có thể xảy ra.
“Nhưng đã lâu như vậy em ấy vẫn không đến học, chẳng lẽ mải mê yêu đương rồi, phỏng đoán rồi cũng nhanh chia tay….” Hứa Quang Khải an ủi bản thân xong mới nhớ ra Văn Tiêu vẫn còn ở đây, nuốt lời lẩm bẩm chưa nói xong trở lại. Sau khi dặn dò cậu chú ý giữ gìn sức khỏe, nhìn lại thời gian không còn sớm mới để Văn Tiêu trở về lớp.
Trên xe 117 trở về nhà, không biết có phải do tác dụng của thuốc trị cảm mạo không, Văn Tiêu ở trên xe mơ màng buồn ngủ, lúc xe dừng ở đường Cửu Chương cậu cũng không biết. Mỗi ngày cậu đều đi chuyến xe này, tài xế đã quen mặt, thấy người không xuống xe thì nhắc một tiếng, “Bạn học mặc đồng phục kia ơi, đến đường Cửu Chương rồi!”
Văn Tiêu tỉnh lại, đứng dậy nói tiếng cảm ơn.
Bước chân trên phố, Văn Tiêu đứng lại xoa xoa trán, ngẩng đầu lên lần nữa mới để ý thấy có người đang đứng trước biển hiệu quảng cáo phát sáng.
Ống tay áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm, quần túi hộp màu đen, Văn Tiêu chớp mắt mới chắc chắn đây không phải là ảo giác.
Trì Dã đang đứng đó chờ cậu.
“Làm sao lại ngây ngẩn ra rồi?” Trì Dã đến gần, khóa kéo kim loại trên quần như phát sáng. Hắn giơ năm ngón tay huơ huơ trước mắt Văn Tiêu, “Lâu không gặp Trì ca của cậu, không nhận ra người hả?”
Văn Tiêu hoàn hồn: “Hơi ngạc nhiên.”
Nghe Văn Tiêu trả lời, Trì Dã cau mày, trong mắt đầy sự lo lắng, “Giọng cậu sao lại khàn rồi? Bị cảm sao? Tại sao lại bị bệnh?” Vừa nói, hắn vừa đưa tay chạm lên trán Văn Tiêu kiểm tra.
“Bây giờ đã không còn sốt nữa.” Mặc dù chỉ tiếp xúc vài giây nhưng nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương vẫn còn lưu lại không ít trên da khiến Văn Tiêu có ảo giác mình lại lên cơn sốt.
Trì Dã rất nhạy bén: “Có phải hôm qua phát sốt không?”
“Lúc ngủ dậy thì sốt, bà ngoại gọi điện cho lão Hứa xin phép nghỉ nửa ngày. Ăn xong rồi uống thuốc, buổi trưa đã hạ sốt rồi.” Văn Tiêu bỏ qua chuyện dầm mưa tối hôm qua không nói.
Bà ngoại thường xuyên nhắc nhở cậu mang dù, cậu không để ý—-có lẽ là bởi vì lần trước trời mưa có Trì Dã che dù đến đón.
“Cậu nói ít thôi,” Trì Dã duỗi thẳng cánh tay kéo bả vai Văn Tiêu, lúc đi dưới bóng cây, hắn sáp lại gần bên cổ cậu hít một hơi thật sâu, “Thật là thơm.”
Thật ra hắn muốn nói rằng “Rất nhớ cậu”, thế nhưng lời đến khóe miệng rồi, lúc nói ra lại trở thành một câu “Thật là thơm” rất khó hiểu.
Khoảng cách từ trạm xe buýt về đến dưới tầng nhà Văn Tiêu không xa lắm, mặc dù hai người đã cố gắng đi chậm nhưng vẫn chẳng tốn bao lâu đã về đến nơi.
Trì Dã lo lắng Văn Tiêu bị bệnh, nhất là cổ họng của cậu, đứng trong góc nhỏ, “Lúc về nhớ uống nhiều nước, nhớ uống thuốc, nếu mệt rồi thì đừng làm đề, mai là thứ bảy, có thể ngủ nướng mà.”
Văn Tiêu đáp ứng: “Được.”
Trì Dã thả tay ra, đứng thẳng, “Lên đi, lát nữa gọi video nhé.”
Văn Tiêu gật đầu, giọng khàn đặc trả lời, “Tôi đi tắm trước, tắm xong sẽ gọi cho cậu.”
Nói xong, Văn Tiêu rời đi.
Nhưng vừa bước được nửa bước, trên bả vai đột nhiên bị cánh tay gầy quàng qua rất mạnh, một giây kế tiếp, cậu bị Trì Dã đè lên tường.
Nụ hôn hạ xuống, động tác ngang ngược, sức lực rất mạnh mẽ, hô hấp Văn Tiêu lập tức hỗn loạn. Ngón tay vô thức quẹt qua bề mặt tường thô ráp sau lưng, còn chưa kịp cảm nhận được cái đau đã bị Trì Dã siết chặt trong lòng bàn tay.
Mặc dù khoảng thời gian này hai người không phải là không gặp nhau, thế nhưng lần nào cũng đều rất vội vàng.
Cho đến khi bị Trì Dã ngậm môi dưới khẽ cắn, trái tim hai người cùng rung động giữa hơi thở đang dây dưa nóng bỏng, Văn Tiêu mới hoảng hốt nhận ra, cậu nhớ người này đến nhường nào.
Vẫn cứ luôn kiềm chế đến mức lừa dối cả chính bản thân mình.