"Quản gia, có người gửi thư đến, nói là gửi cho Du Du."
Bạch Hàn Phong rời nhà chưa được bao lâu, vệ sĩ đã cầm vào một phong thư, đưa cho lão quản gia.
Đang làm việc nhà, nghe vệ sĩ nhắc đến tên, cô liền hiếu kỳ ngước lên, nhìn phong thư đã nằm trong tay của lão quản gia, bà ta không khỏi nhíu mày: "Thư sao? Thời buổi này rồi ai còn gửi thư nữa."
Vừa nói, bà ta vừa tiện tay bóc phong thư ra, lấy ra một tờ giấy, trên đó viết có vài chữ, nhưng nhăn mặt nhíu mày hồi lâu, bà ta cũng không hiểu trên đó viết gì.
"Quản...quản gia, là thư gửi cho tôi sao?"
Cô đến trước mặt lão quản gia, rụt rè hỏi. Bà ta liền cho cô một cái nhìn khinh khỉnh, sau đó tiếp tục nhíu mày nhìn chữ viết bên ngoài phong thư.
Người gửi: Mẹ
Người nhận: Gửi Du Du
Ở giữa còn viết một dòng chữ, nhưng nét chữ này xấu quá thể, khiến bà ta đặt ngang đặt dọc, nhíu mày lên xuống đều không nhìn ra đó là chữ gì, chỉ có thể đọc được mỗi chữ viết nơi người gửi, người nhận.
Chu Thiên Như làm bộ sốt sắng: "Quản gia, trên đó viết gì vậy?"
Lão quản gia khó chịu nhìn cô, rồi miễn cưỡng nói: "Là thư của mẹ cô gửi cho cô, nhưng đây là chữ bác sĩ, người bình thường như tôi vốn dĩ không thể nào dịch được."
"Chữ bác sĩ sao?" Cô ngẫm nghĩ một giây, liền giật lấy phong thư từ tay lão quản gia: "Vậy chắc chắn bác sĩ Chart dịch được, tôi phải đến bệnh viện tìm bác sĩ Chart."
Lão quản gia ngơ ngác vài giây, rồi nhanh chóng kéo cô lại: "Du Du, cô định làm cái gì đấy hả?"
"Đây là thư của mẹ tôi, tôi muốn biết trên đó viết gì, tôi phải đi hỏi bác sĩ Chart."
Nhìn bộ dạng của cô như muốn lao ra khỏi nhà, khiến bà ta không khỏi tức tối, ra lệnh cho vệ sĩ: "Chặn Du Du lại cho tôi."
Bước chân cô khựng lại, bàn tay cầm chặt phong thư, khẩn khoản nhìn hai vệ sĩ đang chặn trước mặt: "Là mẹ tôi, là mẹ tôi gửi thư cho tôi, tôi muốn gặp bác sĩ Chart để biết trên đó viết gì, xin các người hãy cho tôi đi gặp bác sĩ Chart."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, lão quản gia không khỏi cảm thấy chướng mắt, ra hiệu cho vệ sĩ: "Được, mau lấy xe đi, tôi cùng cô đi đến đó."
Mắt cô bỗng sáng rực lên, quay lại nhìn lão quản gia: "Được, được...cảm ơn bà, cảm ơn bà."
Cô thầm cười khinh bỉ trong lòng, bà ta đang muốn đi theo để trông chừng cô đó sao? Nhưng cũng không sao, ngày hôm nay, dù có xuất hiện thêm người nào đi chăng nữa, cũng đều không cản được cô rời khỏi nơi này.
Hôm qua Vu Dịch Dương không hề nói sẽ đưa cô rời khỏi nhà của Bạch Hàn Phong như thế nào, chỉ nói rằng anh sẽ đợi cô ngoài cổng bệnh viện, có lẽ đây chính là bức thư anh cố tình gửi đến, để cô có cớ đi đến bệnh viện.
Vốn dĩ, tối qua cô lo sợ, vì tám giờ sáng vẫn phải giúp Bạch Hàn Phong trị liệu, nào ngờ, sáng nay hắn không đến bệnh viện, mà rời nhà từ rất sớm, chẳng lẽ Vu Dịch Dương sớm biết hôm nay hắn sẽ không đến bệnh viện, nên mới sắp xếp người đưa thư.
"Bác sĩ Chart!"
Chart Lee vừa ra khỏi phòng làm việc được vài bước, liền có tiếng gọi ở phía sau. Anh ta đang trong bộ dạng vô cùng gấp gáp, nhưng bước chân vẫn phải miễn cưỡng dừng khựng lại.
"Du Du, sao cô lại đến đây?"
Hôm qua Bạch Hàn Phong đã nói trước với anh ta, hôm nay hắn có việc nên sẽ không đến bệnh viện trị liệu được.
Chu Thiên Như vội vàng đưa bức thư đến trước mặt Chart Lee: "Phiền anh xem giúp tôi, trên này viết chữ gì."
Chart Lee theo bản năng nhận lấy bức thư, mắt nhìn ra phía sau lưng cô, hơi gật đầu chào lão quản gia, rồi mới nhìn vào dòng chữ nghệch ngoạc ngoài phong bao, rồi nhìn dòng chữ, đọc lên thành tiếng: "Xin hãy đọc cho Du Du, con bé không biết chữ."
Chart Lee nhìn cô: "Là thư của mẹ cô."
Cô gật đầu lia lịa, mắt không rời bức thư, mong ngóng Chart Lee đọc đến nội dung bên trong lá thư.
Chart Lee lấy ra một mảnh giấy, trên đó có vỏn vẹn vài chữ, anh ta nhìn thoáng qua, nét mặt liền biến sắc, lập tức ngước lên nhìn cô.
Cô càng gấp gáp hơn: "Bác sĩ, trên đó viết gì vậy?"
Do dự một chút, Chart Lee mới đọc lên thành tiếng: "Ba con sắp không trụ được nữa rồi...con mau về nhà đi!"
Lời vừa dứt, mắt cô liền tròn lên, chân vô thức loạng choạng lùi ra sau, vệ sĩ thấy thế liền đỡ lấy cô. Lúc này cô trở nên chậm chạm vô cùng, môi run rẩy, mặt đờ đẫn. Rồi đột nhiên lao tới nắm lấy cánh tay của Chart Lee: "Có phải anh nhầm rồi không, có phải anh đọc nhầm rồi không, sao có thể như thế được, trước đó họ đã nói, có thể chữa khỏi được cho ba tôi cơ mà, sao bây giờ lại thành ra thế này, có phải anh đã đọc nhầm rồi không."
"Du Du, cô bình tĩnh lại đã." Chart Lee bám vào hai cánh tay của cô, giúp cô trấn tĩnh lại.