Vẫn đang chìm trong suy nghĩ, thì Nhiếp Thần đã tắm xong anh đang tiến lại gần phía cô.
“Suy nghĩ gì mà thất thần vậy”
“Không có gì”
Nhiếp Thần ngồi lên giường mái tóc đỏ ướt rười rượi phũ lên vầng trán cao khiến anh trông thêm quyến rũ
“Không có gì vậy có phải chờ anh tới thị tẩm hay không?”
“Cái đầu này có thể nghĩ gì hay ho hơn không?” Từ Noãn ngồi dậy lau tóc cho Nhiếp Thần
“Nghĩ về em”
“Ngoài chuyện đó thì sao? Còn gì không?”
“Làm tình cùng em”
“Biến thái” Từ Noãn đang ngồi quỳ trên giường bị Nhiếp Thần ôm ngã vào lòng. Anh hôn mổ lên khắp nơi trên mặt cô.
“Chuyện hay ho nhất anh nghĩ chỉ toàn là về em, yêu em ra sao, làm tình cùng em thế nào, bảo vệ em hết mình. Có biến thái thì anh cũng là của em. Cho nên em không được ghét bỏ anh đâu đó”
“Cái miệng này ngày càng dẻo”
Nhiếp Thần cúi xuống hôn một nụ hôn dài, Từ Noãn cũng đáp trả nụ hôn nóng bỏng của anh. Bàn tay hư hỏng đã luồn vào áo phông của cô mà đùa nghịch với núi đôi.
“Ưm….Nhiếp Thần sấy tóc đi đã”
“Bà xã sấy cho anh đi” Nhiếp Thần đưa máy sấy tới cho cô.
Bàn tay thon gọn Từ Noãn nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngọn tóc của Nhiếp Thần. Anh nhắm mắt tận hướng giây phút này. Mẹ nó chứ được sấy tóc thôi mà người của anh đã nóng hừng hực.
Từ Noãn đứng trước mặt anh để sấy ở phía trước, Nhiếp Thần liền ôm chậm lấy cô mặt còn cạ cạ vào bụng.
“Nhiếp Thần đừng làm loạn. Ở đây là nhà chính” Từ Noãn sấy tóc xong Nhiếp Thần vẫn dính chặt lấy cô.
“Em yên tâm. Phòng cách âm rất tốt”
“Ở đây không có bao” Từ Noãn muốn dùng cách này để trốn.
“Trong túi anh có”
“Anh đến mùa động đực sao? Đi đâu cũng chuẩn bị sẵn vậy” Từ Noãn được anh bế lên giường.
“Bà xã anh quyến rũ quá. Chỉ nhìn thôi thằng nhỏ của anh cũng đã muốn ngóc đầu”
“Anh không sợ phóng túng quá độ sẽ chết sao?”
“Vậy em chưa biết rồi. Đàn ông muốn nhất là cái chết dưới hoa mẫu đơn. Nhưng anh chỉ muốn chết dưới tay em”
“Bảo bối. Cho anh nhé?” Giọng của anh đầy gợi cảm và trầm trầm
Từ Noãn không đáp chỉ vướn người dậy hôn anh khiến Nhiếp Thần bất ngờ. Đây là lần đầu cô chủ động như thế. Không để cho Từ Noãn đợi anh liền đáp trả nụ hôn rụt rè kia.
Quần áo vừa mặc vào lại bị thoát ra hết, chỉ còn thân thể trần trụi hoang dã quấn lấy nhau triền miên trên giường.
...*...
Đêm đó Nhiếp Thần nhiệt tình hơn mọi hôm cho nên đến sáng hôm sau Từ Noãn thật sự không dậy sớm nổi.
Khi cô tỉnh cũng đã quá 9h hơn, chỗ bên cạnh cũng đã lạnh từ lâu. Từ Noãn lập tức thay đồ vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu. Bước vào phòng tắm cô phát hiện Nhiếp Thần đã chuẩn bị cho mình nào bàn chải đã có kem đánh răng, quần áo mới để cô thay.
Làm xong cả thẩy Từ Noãn xuống dưới lầu. Nhưng phòng khách không có ai cả
“Dạ con chào thím Xuân. Thím có biết người đi đâu cả rồi không?”
“A Thiếu phu nhân cô dậy rồi. Lão gia và thiếu gia đang ở ngoài vườn. Cô đi theo hướng này là tới” thím Xuân chỉ đường cho Từ Noãn đi.
“Dạ con cảm ơn thím Xuân”
Gần ra tới vườn Từ Noãn lại thấy hình ảnh ấm áp. Cô đứng nép vào một góc để nhìn lâu hơn.
Bạch Nhiếp Thần chỉ mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái đang làm vườn cùng ông nội. Ông nội vẫn mặc bộ đồ kiểu tôn trung sơn nhưng tay áo đã sắn lên cao.
“Đắp phân vào đây đi” Bạch Chính Trung đang đắp lại đất cho mấy chậu bông
Bạch Nhiếp Thần phát hiện ra cô anh liền ném chiếc xẻng đang chứa phân bón trong tay xuống mà đi lại phía cô. Bỏ lại mình ông nội đang ngồi chờ anh đắp phân vào.
“Cái thằng này thấy vợ là sáng cả mắt”
“Như ông cả thôi” Nhiếp Thần cũng đã được diện kiến ông nội cưng chiều bà cỡ nào tiếc là bà cũng đã sớm qua đời.
“Bà xã, sao không ngủ thêm chút nữa? Hôm qua em rất vất vả mà” Chỉ cần ở gần Từ Noãn anh sẽ luôn đặt tay lên ôm eo cô.
“Đứng đắn chút coi. Còn ông nội ở đây” Từ Noãn nhéo vào eo anh vài cái
“Bà xã anh, anh ôm ai dám có ý kiến” Nhiếp Thần cố ý nói to lên cho cả ông nội mình nghe.
“Thằng oắt con, láu cá” Bạch Chính Trung lảm nhảm
“Buông em ra”
“Ông nội, buổi sáng vui vẻ. Ông có muốn dùng gì không. Con đi lấy cho ông”
“Chào tiểu Noãn. Cháu pha cho ông một ấm trà nhé” . 𝑁ha𝔫h 𝔫hấ𝒕 𝒕ại == 𝒕𝑟um 𝒕𝑟uye𝔫.𝙫𝔫 ==
“Ông đợi con xíu ạ” Từ Noãn hoàn toàn phớt lờ cái đuôi đang vẫy theo sau mình
“Bà xã sao em không hỏi anh muốn uống gì?”
“Anh muốn uống gì?”
“Anh muốn uống cà phê”
“Đây nè, nước nóng đằng kia” Từ Noãn vùi vào tay anh hai gói cà phê.
“Bà xã em nhẫn tâm với anh như vậy sao? Hai người từ khi nào mà thân thiết nhau như vậy?” Nhiếp Thần giận hờn trách móc.
“Được được rồi. Em pha trà xong sẽ làm cho anh một ly cà phê nhé”
“Không muốn uống nữa”
Quách Từ Noãn thấy Nhiếp Thần hờn dỗi như đứa nhỏ cô liền nghĩ ra cách trị cái bệnh này
“Ông xã, còn muốn uống nữa không?” Từ Noãn nhón gót lên hôn nhẹ vào má anh một cái
“Bên này nữa” Nhiếp Thần vẫn còn điệu bộ làm giá chỉ qua bên còn lại.
‘Chụt’ “Rồi rồi có uống nữa không?”
“Đương nhiên rồi. Bà xã làm gì anh đều thích”
“Anh ra vườn trước với ông nội đi. Em sẽ ra sau”
“Vậy anh chờ em ngoài đó nhé”
Ra bên ngoài vườn Nhiếp Thần thấy ông mình vẫn hì hục xơi lại đất để bón phân cho vài chậu bông. Anh cũng lại giúp ông
“Nếu được hãy mau mau sinh cho ta vài đứa chắt” Bạch Chính Trung phá vỡ bầu không khí im lặng này
“Cơ thể là của cô ấy, phải được cô ấy đồng ý. Con không quyết định được”
“Mấy đứa thật khiến ta lo lắng.”
“Ông kêu thằng Minh Tử đi mà sinh chắt cho ông trước”
Ở Bạch gia Nhiếp Thần chỉ chơi với em họ mình là Minh Tử. Còn con của bác cả và cô út. Anh đều chưa từng nhìn qua mặt từ sau khi ba mẹ mình mất. Có gặp nhau ở ngoài đường chắc anh cũng không biết những người đó con cháu Bạch gia.
“Cái thằng này nó cũng là đàn ông sao có thể sinh chắt cho ta?”
“Con cũng là đàn ông vậy”
“Nhưng mày có vợ”
“Được được con đấu không lại ông”
“Trứng mà đòi khôn hơn vịt à”
“Không biết ai mới là trứng”
“Cái thằng nhãi này. Chỉ giỏi chọc tức ta”
“Ông nội. Nhiếp Thần vào dùng nước đi nào” Từ Noãn đặt khay nước lên bàn trước hiên vườn
Cô đưa ly trà cho ông nội và cà phê cho Nhiếp Thần
“Cảm ơn tiểu Noãn”
“Cảm ơn bà xã”
“Chúc mọi người ngon miệng”
Từ Noãn cô đã được ông nội đặc cấp cho ở đây cứ thoải mái tự nhiên không cần lễ nghĩa.
Một nhà ba người ngồi uống nước cùng ngắm vườn hoa. Thời tiết đầu mùa đông không khí đã lạnh. Nhưng ngày hôm nay có nắng rất đẹp khiến thời tiết được ngày ấm ấp dễ chịu hơn.
Cái không khí ấm áp này hình như đã lâu Bạch Chính Trung ông vẫn chưa cảm giác lại được.