"Nghiên Nghiên, nhanh lên một chút đi người đẹp, giang hồ đang cần cứu gấp đây. . . . . ."
Buổi chiều, Quý Nghiên đang ở chỗ của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của đồng nghiệp Tiểu Thiện, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Thiện đang gấp gáp chạy tới, vẻ mặt vội vàng.
"Cậu bị người ta đòi nợ sao?" Quý Nghiên buồn cười hỏi.
Tiểu Thiên không có tâm trạng nói đùa với cô, nắm cánh tay cô liền kéo đến chỗ ngồi của mình, vừa nhanh chóng nói: "Nhanh nhanh. . . . . . Tới đây một chút. . . . . ."
Quý Nghiên bị cô ấy đè ngồi xuống.
Tràn đầy mờ mịt ngước mắt nhìn cô ấy. "Làm gì vậy?"
"Còn hỏi nữa... Số đặc biệt của lễ Noel năm nay mình phụ trách viết bài, thế nhưng hai ngày nay cả đầu óc mình cứ mô hồ thành một mảnh, không viết ra được cái gì. Tối hôm nay phải in ra rồi, chị Nhạc còn đang chờ mình nộp bản thảo, mình xin cậu, nếu cậu không giúp mình, mình liền xong đời!" Tiểu Thiên làm một bộ vẻ mặt như trời cũng sắp sụp không bằng.
Quý Nghiên nói: "Cậu muốn mình viết giúp cậu?"
"Bingo! Cậu xem cậu xinh đẹp mê người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu biết bao nhiêu, vừa tốt bụng lại lương thiện, nên sẽ không đành lòng từ chối mình nha." Lần nào Tiểu Thiên yêu cầu người khác cũng đều luôn đặc biệt ngọt miệng như vậy.
Sẽ khen người ta thẳng lên trời.
Quý Nghiên xoa xoa da gà nổi trên hai cánh tay, hỏi: "Cậu cần viết bao nhiêu nữa?"
"Còn 5 trang nữa." Tiểu Thiên nói.
Quý Nghiên cầm chuột, kéo lên xem những gì cô ấy đã viết, Tiểu Thiên thấy vậy, chợt cảm thấy có hy vọng. Bèn rèn sắt khi còn nóng nói: "Thế nào? Nhìn mình đáng thương như vậy, cậu hãy giúp mình một chút đi, làm ơn làm ơn. . . . . ."
"Được." Quý Nghiên dứt khoát nói.
"A~ mình yêu cậu như thế, mình sẽ mời cậu ăn thịt bò khô mà, cậu. . . . . . A? . . . . . ." Tiểu Thiên nói xong mới phát hiện có cái gì đó không đúng, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái nữa, cô ấy vừa mới nói cái gì?
Quý Nghiên đứng dậy, nói: "Đưa hình ảnh và những tờ cậu đã viết cho mình đi."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lần này Tiểu Thiên ngược lại phản ứng rất nhanh, nhất thời hoan hô một tiếng, kích động ôm lấy Quý Nghiên. "A a a. . . . . . Quý cô nương mình yêu cậu chết mất thôi. . . . . . Cậu quả nhiên là người tốt."
Quý Nghiên: "Mình biết mình là người tốt, nhưng cô nương cậu đừng ôm chặt như vậy nữa được không, người tốt cũng sắp bị cậu ôm cho tắt thở rồi."
"Haha, mình thật là vui mừng quá mà." Tiểu Thiên cười híp mắt buông lỏng tay, để biểu đạt thành ý, cô ấy còn tự mình đưa Quý Nghiên trở về chỗ ngồi. Tiếp đó lại là đưa nước, còn đưa đồ ăn vặt cho cô, vô cùng ân cần.
Thỉnh thoảng còn đi tới nhìn lén.
Quý Nghiên lạch cạch gõ chữ, mãi cho đến khi bên cạnh lại ló ra một cái đầu, kèm theo một tiếng than sợ hãi. "Oa, nhanh như vậy đã viết được hai tờ rồi, thật là tuyệt mà! Khâm phục cậu. . . . . ."
Trên trán Quý Nghiên hiện ra ba vạch đen. Động tác gõ chữ cũng nhất thời dừng lại, nghiêng đầu, mím môi nhìn Tiểu Thiên. "Nếu cậu không quấy rầy mình thì mình sẽ viết nhanh hơn."
Tiểu Thiên lộ vẻ tức giận giơ tay, làm ra dấu tay chào. "Sor¬ry, mình lập tức đi ngay."
Sau khi cô ấy đi.
Quý Nghiên đeo ống nghe lên, mở nhạc lớn hơn rồi tiếp tục gõ chữ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên trên tai chợt nhẹ, ống nghe bị người rút đi.
Cô im lặng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Thiên đang cười đến giang manh đứng ở phía sau.
"Lại có chuyện gì nữa đây?" Quý Nghiên hỏi.
Trên mặt Tiểu Thiên lộ ra vẻ bà tám, chậm rãi nói: "Mình vừa thấy một anh đẹp trai đang đứng dưới lầu."
"Hả?"
Quý Nghiên thầm nghĩ, vậy thì có liên quan gì tới cô?
Tiểu Thiên nói: "Sau đó mình nhẫn nhịn không được tâm hồn mê trai đẹp của mình, nên liền to gan đi đến gần anh ta, kết quả cậu biết sao không?"
Quý Nghiên: ". . . . . ."
"Anh ta thế nhưng lại nói chuyện với mình đó." Tiểu Thiên diễn lại bộ dạng như trúng số lúc ấy của mình.
Quý Nghiên vẫn bình tĩnh gõ chữ như cũ, hỏi: "Nói gì?"
"Anh ấy hỏi mình. . . . . ." Tiểu Thiên nói từng chữ từng chự một, giống như rất sợ Quý Nghiên không nghe thấy rõ vậy. "Nghiên Nghiên còn ở trong công ty hay không?"
"Cái gì?" Quý Nghiên ngẩn người, tay dừng ở trên bàn phím.
"Từ lúc nào mà cậu hốt được một bạn trai cực phẩm như vậy, cũng không nói cho mình biết, thật không có nghĩa khí mà à à à!" Tiểu Thiên làm một bộ vẻ mặt như bị phản bội vậy.
Quý Nghiên nhìn thời gian phía dưới góc phải của màn hình vi tính một chút, đã qua giờ tan tầm, bình thường cô đều là đúng giờ tan sở.
Cô nghĩ đến người nọ trước tiên.
Chắc là anh không thấy cô đi xuống nên mới hỏi.
Nhưng sao không gọi điện thoại cho cô chứ? Ngay cả tin nhắn cũng không có.
Quý Nghiên chợt đứng dậy, không để ý Tiểu Thiên đang ríu rít gào thét ở bên tai, nhanh chóng nói với cô ấy: "Còn lại một đoạn cuối cùng mình chưa viết xong, cậu viết tiếp đi nhé, mình có chút chuyện, mình đi trước nha. Xin lỗi!"
Nói xong cô liền lướt như bay đi ra ngoài, Tiểu Thiên sững sờ gọi: "A này, Nghiên Nghiên. . . . . ."
Người đã biến mất ở cửa.
Tiểu Thiên thất bại ở tại chỗ dậm chân. "Cái người trọng sắc khinh bạn này. . . . . ."
Quý Nghiên vừa ra cửa chính liền thấy Bạch Thắng vẫn như mỗi lần đợi cô, lẳng lặng tựa bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn nhã giản ra, tư thái yên tĩnh. Quý Nghiên bước nhanh đi tới, Bạch Thắng cũng nhìn thấy cô, đuôi lông mày giương lên, khóe miệng không tự chủ nâng lên một nụ cười, tiến lên vài bước.
"Sao anh lại tới đây?" Quý Nghiên đứng ở trước mặt anh, mỉm cười hỏi.
Bạch Thắng nói: "Tối nay là đêm Giáng sinh."
Quý Nghiên: "Hả?"
"Chúng ta đi hẹn hò đi." Giọng nói thanh nhã từ từ truyền tới bên tai.
Quý Nghiên sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười mở rộng hơn. "Đây coi như là làm cho em bất ngờ sao? Cho nên mới không gọi điện thoại cho em."
Bạch Thắng nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Đúng rồi, làm sao anh biết cô gái kia là người của tòa soạn bọn em?" Quý Nghiên hỏi.
Hình như Bạch Thắng chưa gặp qua Tiểu Thiên mà.
"Hình." Bạch Thắng lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ.
Lúc này Quý Nghiên mới nhớ lại, lần trước Tiểu Thiên đi châu Úc lấy cảnh, còn phát rất nhiều hình cho cô xem, lúc ấy hình như Bạch Thắng đang đứng ở ngay bên cạnh.
Được rồi, gần đây trí nhớ của cô thật là càng ngày càng kém.
Bạch Thắng dẫn cô đến một nhà hàng rất đặc biệt, nhưng nói chính xác hơn, đó cũng không giống một nhà hàng, mà là một lâu đài cổ xưa chọc trời, mang đậm nét cổ điển, thanh tịnh và đẹp đẽ, xung quanh trồng một rừng hoa hồng đỏ. Cách đó không xa, còn có các căn phòng thủy tinh huyền ảo như trong mơ.
Đứng ở cửa chính nhìn lại, cảnh tượng lúc này hoàn toàn giống như những gì mà chỉ trong truyện cổ tích mới có.
Quý Nghiên chỉ vừa nhìn một cái liền thích ngay.
Thiết bị bên trong rất khác với các nhà hàng khác, chỗ ngồi cũng không nhiều, ở giữa còn có một đài phun nước hình tròn, rất nhiều người đều khiêu vũ theo tiết tấu nhạc ở bên đài phun nước. Tiếng đàn dương cầm tuyệt diệu chảy xuôi, cộng thêm ánh đèn càng làm cho vô cùng có không khí, Quý Nghiên chú ý tới, những người đến đây phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi.