Quý Nghiên cả kinh, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên là chưa kịp chuẩn bị để đối mặt với anh. Lúc trước tuy là nói quyết tuyệt như vậy nhưng bây giờ gặp mặt lại chẳng qua là tăng thêm lúng túng thôi.
Quý Nghiên nhấc chân muốn đi, sau lưng lại truyền đến tiếng gọi quen thuộc: “Nghiên Nghiên.”
Cả người Quý Nghiên cứng đờ.
Nhắm mắt kêu rên, cô phải đối mặt thế nào đây? !
cô còn chưa kịp chuẩn bị mà!
Vốn là Mộc Tây nói cho cô biết Quý Anh Bình chuyển nhà đến Hongkong cũng đã đủ làm cô chịu ảnh hưởng, thầm nghĩ trở về mà còn phải chịu đựng nữa thì khẳng định sẽ lại có một cuộc chiến cứng chọi cứng rồi. Quý Nghiên định là thừa dịp cuối tuần này quên hết những thứ tạp nham phiền lòng kia để cho bản thân thả lỏng tinh thần một chút. Ai ngờ, ông trời lại cố tình muốn đối nghịch với cô.
Trong sân trường, ở một chỗ cây xanh khá yên tĩnh vắng vẻ, Quý Nghiên và Dương Hàm Mặc đứng đối mặt nhau, mày kiếm của người đàn ông nhíu chặt, khuôn mặt cương nghị lộ ra một tia lạnh lẽo. “Tại sao vừa nhìn thấy anh đã chạy?”
“không có.” Quý Nghiên mở to mắt nói dối.
Dương Hàm Mặc làm sao không hiểu cô, nhăn mày hừ nói: “Em nói dối, đừng cho là anh không thấy.”
Thấy rồi còn hỏi làm gì?
Quý Nghiên lùi một bước nói: “Được rồi, em thừa nhận.”
Đúng là cô cố tình trốn anh!
Trốn thì coi như xong đi, lại còn thật sự thừa nhận! Dương Hàm Mặc giận.
“Quý Nghiên, em là một cô gái nhẫn tâm.”
Nhớ ngày đó anh bảo cô đi ra nước ngoài với anh thì cô gái này đã nói gì nhỉ?
“Em sẽ không đi, Hàm Mặc, em cũng có cuộc sống của mình, không thể chuyện gì cũng theo ý anh được. Hơn nữa bây giờ em đã có bạn trai, tại sao anh không thể bỏ qua cho mình, đi tìm hạnh phúc thuộc về anh chứ? Cứ tiếp tục dây dưa như vậy, giữa chúng ta vẫn không có kết quả, mà chỉ càng làm cho hai bên tăng thêm chuyện phiền phức mà thôi.” cô tỉnh táo nói.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Dương Hàm Mặc rất muốn nhìn ra chút gì đó từ vẻ mặt của Quý Nghiên, nhưng không có, Quý Nghiên trừ nghiêm túc ra, còn lại không có gì cả.
cô là thật muốn giữ khoảng cách với anh.
Dương Hàm Mặc lạnh nhạt nói: “Ý của em là anh ở bên cạnh làm em cảm thấy phiền sao?”
cô dám gật đầu thử xem!
Dương Hàm Mặc không dám bảo đảm mình có thể nhịn được mà không xông lên bóp chết cô không nữa!
Vậy mà, Quý Nghiên lại không chút do dự. “Đúng vậy.”
Nghe xem, đây là lời mà một người Thanh Mai (Trúc Mã) nên nói sao? Lúc ấy Dương Hàm Mặc giận đến thiếu chút nữa muốn sặc nước miếng.
Bây giờ nhớ tới, trái tim lại đau nhói.
Trước kia Quý Nghiên cũng không phải là chưa từng từ chối anh, nhưng chỉ có một lần đó, Dương Hàm Mặc là thật sự cảm nhận được cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.
Quý Nghiên biết anh có ngụ ý, nhưng cũng không có ý định giải thích. Mỗi lần gặp chuyện, cô quả thật là luôn nghĩ đến việc trốn tránh đầu tiên, nhưng riêng đối với tình cảm của mình, cô lại hết sức quyết tuyệt. Nếu cô đã không thích Dương Hàm Mặc, vậy thì nhất định phải nói rõ ràng với anh, sẽ không dây dưa làm anh đau khổ. Nhưng đây đối với Dương Hàm Mặc mà nói cũng là một loại tổn thương, sớm dứt khoát thì mới có thể quên cô sớm hơn một chút, nếu không sẽ lại càng lún càng sâu. Tựa như cô đối với Mạnh Thiếu Tuyền vậy, sau khi biết hắn ở chung một chỗ với Quý Nhu, cô chưa từng nghĩ tới việc hàn gắn, dù sao nếu không phải tình cảm thuộc về mình thì còn níu kéo làm gì chứ? Còn không bằng quên hắn sớm một chút, đau dài không bằng chọn đau ngắn.
Như vậy cô mới có thể làm cho mình sống vui vẻ hơn.
Dương Hàm Mặc cắn răng nghiến lợi nói: “Tại sao em ở đây? Mạnh Thiếu Tuyền đâu? Hai người chia tay chưa?”
Dương Hàm Mặc đang ở nước ngoài nên đương nhiên không biết chuyện xảy ra giữa cô và Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu. Dương Đình Đình và Quý Nhu cũng không thể nói cho anh biết.
Khóe miệng Quý Nghiên giật giật, trong lòng oán thầm, cô thật là tự vạch áo cho người xem lưng mà. Hơn nữa nào có người vừa mới gặp mặt liền hỏi người ta có chia tay bạn trai chưa chứ? Cái này không phải rõ ràng là muốn hủy nhân duyên của người ta sao? !
Được rồi, mặc dù cô và Mạnh Thiếu Tuyền cũng không có nhân duyên gì để nói.
“Rồi.” Quý Nghiên cũng không có ý định giấu diếm, thành thật nói.
Ánh mắt Dương Hàm Mặc nhất thời sáng lên. “thật?”
Quý Nghiên gật đầu.
Dương Hàm Mặc rốt cuộc lộ ra nụ cười, hả hê nói: “đã sớm nói tên kia không phải là thứ tốt gì, chia tay là tốt, nên sớm chia tay. Đúng rồi, là em đá hắn hả?”
Quý Nghiên không nói, vấn đề này quan trọng sao?
“sẽ không phải là hắn đá em chứ?” Dương Hàm Mặc vừa nhìn vẻ mặt này của cô liền ý thức được không tốt. Nỗi tức giận liền ứa lên tới cổ, cái tên khốn Mạnh Thiếu Tuyền kia, nếu như dám tổn thương Nghiên Nghiên, anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Dương Hàm Mặc là hy vọng Quý Nghiên sẽ chia tay với Mạnh Thiếu Tuyền, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau, nhưng nhất định phải là Quý Nghiên đá Mạnh Thiếu Tuyền. Chứ cái thứ rác rưởi Mạnh Thiếu Tuyền này thì có tư cách gì mà bỏ Nghiên Nghiên của anh hả?
Quý Nghiên không muốn dây dưa đề tài này nữa, cau mày nói: “Anh đừng đoán……”
“Dĩ nhiên không phải.”
Quý Nghiên còn chưa nói hết, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói mát lạnh dễ nghe. Dương Hàm Mặc và Quý Nghiên cùng đồng thời quay đầu, dưới ánh mặt trời, Bạch Thắng vẫn là một thân tây trang thoải mái như cũ, dung nhan tuấn nhã treo nụ cười tự tin ưu nhã, toàn thân toát ra một khí chất tôn quý.
Anh tự nhiên đi đến bên cạnh Quý Nghiên, nhìn thẳng vào Dương Hàm Mặc.
Trực giác đàn ông có lúc cũng rất chuẩn, Dương Hàm Mặc vừa nhìn thấy Bạch Thắng liền biết ngay đây không phải là hàng giảm giá ngoài chợ. Ánh mắt chợt lạnh, cau mày hỏi: “Anh là ai?”
Anh hỏi câu này đương nhiên là nhằm vào quan hệ với Quý Nghiên.
Bạch Thắng nhếch môi, anh ngược lại muốn nói mình là bạn trai của Quý Nghiên. Nhưng mà cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng nhiều hơn nữa˜! Danh phận chưa định thật là khổ não.
Ừ, danh phận rất quan trọng.
Người nào đó từ trước đến nay đầu óc vẫn luôn vận chuyển nhanh chóng, lần này cũng rất mau đã ra quyết định. Đôi mắt sâu thẳm nhàn nhạt liếc nhìn Dương Hàm Mặc đang địch ý khắp người, dùng một loại ung dung ý vị sâu xa làm cho người ta mơ màng mà giọng điệu lại là hết sức đáng đánh đòn nói: “Anh cảm thấy thế nào?”
Dương Hàm Mặc quả nhiên bị làm cho tức giận, đầu óc người này tuy cũng thông minh sáng suốt nhưng một khi gặp phải chuyện liên quan đến Quý Nghiên thì sẽ bắt đầu trật đường ray. Trong nháy mắt tức giận trợn trừng mắt nhìn Bạch Thắng, sau đó lại quay sang xù lông với Quý Nghiên nói: “Quý Nghiên, em có mới nới cũ coi như xong, người em yêu cũng không phải là anh, điều này cũng xem như thôi đi, nhưng không ngờ em lại đi coi trọng cái tên “tiểu bạch kiểm” này. Mắt em là để trang trí sao? Rốt cuộc thẩm mĩ của em là loại gì mà chọn mấy người như thế này chứ? thật là nên đến bệnh viện khám mắt một lần đi.
Quý Nghiên nhức đầu, chính cô cũng không rõ Bạch Thắng là từ đâu chui ra? không phải là anh đi xử lý chuyện sao? Làm sao lại biết cô ở đây?
Bạch Thắng nghiến răng, lại nghe bàn về vấn đề “Tiểu bạch kiểm” này, rất tốt!
Lần trước là một người đỡ đạn nho nhỏ, lần này lại biến thành tình địch hợp cách, xưa nay anh luôn là người có lễ tất báo, không trả lễ thì chẳng phải là phụ phần “Tâm ý” này của đối phương sao?
Dương Hàm Mặc thấy Quý Nghiên không nói lời nào, xem như cô là ngầm thừa nhận. Cả người giống như Bạo Long phun lửa, đáng chết, anh đã bỏ lỡ chuyện gì chứ? Bạch Thắng không nhìn ra giận dữ, chỉ lịch sự cười một tiếng, gật đầu nói: “Đây đúng là một cách tự an ủi mình rất tốt.”
Dứt lời, lại nghiêng đầu tiến tới bên tai Quý Nghiên nói: “không cần phải khám.”
Quý Nghiên: “?”
Bạch Thắng: “Anh không ngại.”
Quý Nghiên: “……”
Dương Hàm Mặc: “……”
Quý Nghiên im lặng nhìn trời, tại sao cô có cảm giác hai người kia gặp nhau thì trong nháy mắt trí não liền thoái hóa nhỉ?
Dương Hàm Mặc: Mẹ nó, đây không phải là trắng trợn coi rẻ anh đây sao? Cọp không phát uy liền khi dễ anh là hello kitty à?
Dương Hàm Mặc là người khoa sinh điển hình, tính tình đáng ghét lại khó trị, bàn về tài ăn nói thì càng nhất định là không bằng Bạch Thắng, hơn nữa suy nghĩ toàn là chuyện toàn cơ bắp. Anh lười phải nói nhảm, trực tiếp kéo Quý Nghiên muốn đi, đôi mắt sắc bén của Bạch Thắng nhất thời trầm xuống.