Quý Nghiên bị loại ánh mắt này của nah nhin cho thật ngại rồi, quả quyết cúi đầu, im lặng húp cháo.
Bạch thiếu gia đây là đang áy náy sao?
thật ra thì hoàn toàn không cần đâu, mỗi lần cô trải qua đều gì không tốt thì sau khi tỉnh lại cũng có thể nghiệm ra được rất nhiều thứ, nhất là lan này, tuy đau, nhưng mà cũng cảm thấy mình đã giác ngộ ra được một chút gì đó, hơn nữa, cô biết đau khổ đều đã qua rồi, ít nhất mạng vẫn còn đây, nhìn xem cô vẫn sống rất tốt nha.
Quý Nghiên rối rắm một hồi, long không yên uống vài ngụm cháo, cuối cùng vẫn không nhịn được, để cái muỗng xuống, nghiên đầu nhìn Bạch Thắng.
cô mỉm cười, đôi mắt trong suốt khó khi nào ánh lên một tia dí dỏm, “Bạch Thắng, anh có biết lúc đó, thứ em nghĩ đến đầu tiên là gì không?”
Kêu được lần đầu, thì lần hai lần ba cũng liền thuận miệng hơn nhiều.
Bạch Thắng nhíu mày, có nhiều thú vị nhìn lại cô.
Nụ cười Quý Nghiên mở rộng, “Em nghĩ thật may là họ chỉ dùng điện giật, không cho những thứ rắn rết dọa người kia bò lên người em. Em sợ nhất là rắn, anh nghĩ xem, hiện trường kkhi đó có ít nhất mười con rắn, chỉ nhìn thôi mà em cảm thấy rợn tóc gáy rồi. nếu như chúng nó đều bò qua bò lại trên người anh, còn khạc lưỡi với anh… nếu là em thì đã bị hù chết rồi. uy hiếp khủng khiếp như vậy, em thật sự không biết chuyện cơ mật gì của anh nếu mà biết, hơn nữa bọn họ lại dùng rắn đối phó với em thì khẳng định em sẽ không chống cự nổi mà liền thú nhận rồi.”
Rắn, thật sự chính là sát tinh trong đời cô mà.
Quý Nghiên vừa vạn là người thích mơ mộng, chỉ là nói thôi, nhưng trong đầu cũng không tự giác mà ảo tưởng ra một ít hình ảnh, trong nháy mắt toàn thân đều nổi cả da gà.
Bạch Thắng nhìn nụ cười trên mặt cô, làm sao mà không hiểu Quý Nghiên là đang an ủi anh, cô sợ anh tự trách bản thân mình. Anh làm sao lại quên mất, thỏ trắng nhỏ này, là một người vô cùng nhạy cảm. Hơn nữa, còn rất khéo hiểu long người.
Bạch Thắng tự tin nói: “sẽ không.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Vẫn là âm thanh mát lạnh này, nhưng bây giờ lại không giống với nước chảy mây trôi trong quá khứ, mà ẩn sâu trong từng câu chữ, lại để lộ ra một loại kiên định. Là vô cùng kiên định.
Lần này, Quý Nghiên thật sự là ngây ngẩn cả người, thì ra cô nói nhiều như vậy, lực chú ý của Bạch Thắng cũng chỉ nhắm vào một câu cuối cùng. Hơn nữa, tại sao anh lại xác định như vậy, tại sao lại tin chắc mình sẽ không nói ra chứ? Chính cô cũng không dám bảo đảm.
Bạch Thắng liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của cô, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Nghiên Nghiên chịu nhìn anh rơi vào trong tay người xấu sao?”
Quý Nghiên theo phản xạ định lắc đầu. nhưng mà nghĩ lại, không đúng, lắc đầu thì quá mức mập mờ, mà gật đầu thì lại hơi quá mức vô tình, chính cô cũng sẽ cảm thấy tội lỗi.
Đây thật sự là một vấn đề khó khăn mà. Cho nên nói, cái gì gọi là nói chuyện nghệ thật, cú nhìn Bạch thiếu gia một chút liền biết.
Quý Nghiên và Bạch Thắng biết nhau không bao lâu, nhưng cũng đã lĩnh ngộ được đầy đủ trình độ của học vấn cao thâm này. Dù cô luyện them vài năm nữa cungxkhoong phải là đối thủ của anh, cho nên vẫn là nên ngoan ngoãn ngậm miệng là vàng.
Quý cô nương vẫn tiếp tục cúi đầu húp cháo, thật ra thì nếu cô nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, lúc Bạch Thắng nói ra câu kia tuy rằng có vẻ xảo trá nhưng thực chất dưới đáy mắt lại chợt lóe ánh sang nghiêm túc.
“Nghiên Nghiên.” Bạch Thắng đột nhiên gọi cô một tiếng.
Quý Nghiên lần nữa nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc: “Hửm?”
Bạch Thắng ngồi ngược sáng nên ánh mặt trời màu vàng phủ trên người anh, như mực đen cũng được nhuộm vào một tầng quang minh. Dung mạo trắng trẻo tuấn nhã, làn da tốt như vậy, ngay cả một cô gái nhhuw cô cũng không nhịn được mà ghen tỵ.. đôi mắt sâu thẳm vẫn như một cái đầm sâu, thâm thúy lại mị hoặc mười phần. khi cặp mắt kia chuyên chú nhìn cô thì cô không biết phải phản ứng thế nào, giọng điệu của anh đột nhiên thấp xuống, trầm trầm rất là nghiêm túc.
“Đồng ý anh, về sau đừng làm chuyện như vậy nữa.” anh không nói rõ, nhưng Quý Nghiên lại rõ rang biết anh là đang nói tới chuyện gì.
Tựa như ở trong kho hang, cô biết quan hệ của cô và Bạch Thắng không tính là rất thân, nhưng lại không khỏi tin tưởng anh nhất định sẽ tới.
Đây là một loại tâm tình không cách nào nói rõ, nó tự nhiên xảy ra mà cô, lại không thể khống chế nó.
Bạch Thắng: “ anh không biết tâm trạng của em như thế nào khi quyết định liều chết, nhưng anh lại nhất định có bản lĩnh hơn trong tưởng tượng của em nhiều. Anh sẽ bảo vệ em, cho nên, em tuyệt đối không được dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình, ngay cả nghĩ đến cũng không được. Biết không?
Sinh mạng một khi đã mất đi, thì sẽ không thể lấy lại được nữa. anh không cần biết ở trong mắt người khác em là cái gì, nhưng ít ra ở trong mắt anh, em là tồn tại vô cùng trân quý. Mất đi, anh sẽ không khổ sở, sẽ khó chịu. vậy thì em hãy ở lại bên cạnh anh, làm Nghiên Nghiên duy nhất của anh.
Đầu óc Quý Nghiên đã lâm vào trạng thái trống rỗng, chỉ có một câu kia là không ngừng lặp đi lặp lại: Anh sẽ bảo vệ em.
Lữ Mỹ và Mạnh Thiếu Tuyền cũng đã từng nói câu này với cô, nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng không làm được, trong cuộc đời này cô đã từng quan tâm hai người nhất, cuối cùng đều không hẹn mà cùng lấy sự bảo vệ cô tặng cho Quý Nhu. Quý Nghiên đã nghĩ, cả đời này cũng chỉ có mình mới có thể tự bảo vệ mình thôi.
Từ đó, năm chữ này, đã sớm bị cô đá vào trong lãnh cung.
cô cho là, nếu có người lại nói câu này với cô lần nữa, cô cũng sẽ không có bất kì cảm giác gì. Nhưng mà tại sao, khi Bạch Thắng nghiêm túc đến thế nói “Anh sẽ bảo vệ em” như vậy thì long của cô vẫn không tự chủ mà khẽ rung động.
Cho tới bây giờ Quý Nghiên đã không còn nghĩ tới đoạn cảm tình trước kia nữa, ngay cả bây giờ tối đa cô cũng cảm thấy, Bạch Thắng là bởi vì chuyện lần này nên muốn bồi thường cho cô mà thôi. Trải qua mấy lần bị tổn thương, cô đã sớm khóa kín trái tim của mình, cất vào trong kho có tầng tầng tường thành bảo vệ rồi, cho dù có mềm long thì cô cũng không dám lại dễ dàng nếm thử lần nữa.
cô sợ bản thân, sẽ không chịu đựng được nếu bị tổn thương một lần nữa. chỉ là giờ phút này, bên trong phòng bệnh phủ đầy ánh mặt trời, người đàn ông tuấn nhã vô song, cùng với cô gái tinh khiết như nước, cả hai đều không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, trong không khí nhàn nhạt ấm áp, đã thắng được thiên ngôn vạn ngữ.
Nhưng phần an tĩnh này cũng không có là bao lâu, Quý Nghiên liền nhận được điện thoại của Mộc Tây. Nghe tiếng oán trách ở đầu bên kia mới hoảng hốt nhớ tới, đã mấy ngày rồi mình chưa gọi điện thoại cho Mộc Tây.
Mộc Tây vội vàng hỏi Quý Nghiên có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tại sao Giản Ninh đã về còn cô lại một chút tin tức cũng không có?
Chuyện này Bạch Thắng cũng đã nói với Quý Nghiên, đáng lẽ lần này thwoif gian họ ở Washington là một tháng, nhưng bởi vì cô xảy ra chuyện, ảnh cũng chưa có chụp xong nên Mân Y Thần đặc biệt cho cô ở lại them nửa tháng. Đến khi thân thể khá hơn một chút rồi mới về nước cũng không muộn, mà lần này Cục Quốc An là vì tìm Quý Nghiên nên tinh lực cũng bị dời đi. Bạch Thắng đã nhận được tin tức, Thôi Đại Sơn đã thuận lợi trở về nước.
Anh chuẩn bị đến lúc đó sẽ cùng Quý Nghiên trở về.
Quý Nghiên chưa quen cuộc sống ở đây, đương nhiên sẽ không từ chối.
Vừa trải qua một phen sống chết nên được nghe thấy giọng Mộc Tây lần nửa, cô có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời rồi vậy. Quý Nghiên nhịn nổi chua xót nơi chop mũi xuống, lung tung viện lý do để Mộc Tây bớt lo lắng.
Khi Mộc Tây nghe nói còn nửa tháng nữa cô mới có thể về thì trong nháy mắt liền gào khóc kêu to. Còn nói không có Quý Nghiên làm thức ăn ngon cho cô ăn, cô đều bị dày vò cho gầy đi mấy vòng, nên rất là nhớ Quý Nghiên.
Quý Nghiên cười khẽ: “ Mình cũng nhớ cậu.”
Ai ngờ Mộc Tây đột nhiên hỏi: “Bây giờ cậu đang ở chung với ai vậy hả?”
Quý Nghiên chậc lưỡi, theo bản năng nhìn về phía Bạch Thắng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Bạch Thắng ngược lại không nói gì, vẫn như cũ cười như không cười nhìn cô. Quý Nghiên càng cảm thấy Mộc Tây cũng không phải là người dễ cho qua mọi chuyện, sau một phen bức cung, Quý Nghiên đành bất đắt dĩ, không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Mộc Tây hắc hắc cuwoif gian hai tiếng, rõ rang đánh hơi được tư vị gian tình. Quý Nghiên hết sức im lặng.
“Đúng rồi, Nghiên Nghiên, mặc dù chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, nhưng mình cũng phải nói cho cậu biết một tin vô cùng đáng ghét. Hai người cha mẹ kì hoa tuyệt thế kia của cậu bao gồm chú của cậu cũng tới HongKong rồi, sẽ ở lại khu biệt thự Vịnh Thiên Thủy, đoán chừng trong một thời gian ngắn hẳn sẽ không rời đi, cậu nên chuẩn bị tâm lí cho tốt.”