Bạch Thắng chờ Quý Nghiên ngủ say mới rời khỏi phòng bệnh.
Anh còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Sương phái người trông chừng bên ngoài, trong phòng bệnh cũng giữ lại các nữ đặc công của Cục Quốc An để chăm sóc Quý Nghiên, bên ngoài tầng bệnh viện cũng có không ít người của Cục Quốc An.
Bạch Thắng vừa ra khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Mẫn Y Hàm.
Mẫn Y Hàm nhận được tin Bạch Thắng bị tập kích nên liền gọi điện thoại hỏi anh ra sao rồi? Bạch Thắng nói không có việc gì, Mẫn Y Hàm cũng yên tâm.
Tình báo của Liên Hợp Hội luôn lớn mạnh, Mẫn Y Hàm biết chuyện, Bạch Thắng cũng không có gì bất ngờ. Mặc dù sau đó, anh đã xử lý toàn bộ những người có liên quan, bao gồm cả đoạn phim theo dõi Quý Nghiên đua xe.
Mọi người cũng chỉ nghĩ khi nãy là một sự kiện tập kích bình thường thôi!
Dù sao ở nước Mĩ, chuyện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
Bạch Thắng ngồi ở trong xe, đôi mắt sâu thẳm híp lại, hôm nay những người đó cũng chỉ mặc thường phục, hơn nữa trên người cũng có dấu hiệu ngầm. Nhưng mà, chiến đấu tinh chuẩn có phương pháp trật tự như vậy, rõ ràng chỉ có quân đội. Mặc dù bọn chúng không dùng súng lục quân dụng, nhưng chỉ cần nghĩ kĩ, cũng không khó để đoán ra ngọn nguồn của vấn đề.
Lần này chính phủ Mĩ hành động rất bí mật, tất cả tư liệu về các thành viên chấp hành chắc đã đưa vào hồ sơ bí mật. Bọn họ muốn đẩy anh vào chỗ chết, lại đẩy người của tổ chức ngầm chết thay. Hừ, chính phủ Mĩ cũng đã quá coi thường anh rồi.
Nhất định bọn họ đã nghĩ, chỉ cần anh vừa chết, Cục Quốc An sẽ lộn xộn, cho dù sẽ lập tức có người thay anh lên nắm quyền, nhưng đối với NSAmà nói cũng là một thiệt hại nghiêm trọng.
Ba đời lãnh đạo của NSA đều là người Bạch gia, tất cả bọn họ không những thông minh mà còn có tài lãnh đạo cực tốt, cách làm việc quả quyết, người có quan hệ với Bạch gia, ai mà không sợ họ? Chính phủ Mĩ đã sớm kiêng kỵ họ, chúng mong đợi NSAthay đổi người lãnh đạo, Bạch Trì chỉ có một đứa con trai là Bạch Thắng, nếu Bạch Thắng chết, NSA sớm muộn gì cũng phải đổi chủ.
Hơn nữa nghe nói, Bạch Trì sớm muộn gì cũng không quản lý sự nghiệp nữa, Bạch Thắng lại càng trở thành cái đinh trong mắt của bọn họ.
Thử hỏi, trên đời có thể tìm đâu ra người mạnh mẽ đến biến thái như người của Bạch gia chứ?
một khi NSA đổi chủ, thực lực nhất định sẽ giảm xuống.
Bạch Thắng cười lạnh, chúng thật sự coi cha anh đã chết sao? Lại nói, nếu anh chết, mẹ anh sẽ lập tức có thể từ Liên Hợp Hội chỉ huy một loạt máy bay chiến đấu trực tiếp tấn công vào Lầu Ngũ Giác. Chính phủ Mĩ thật sự cho rằng bọn họ sẽ tốt hơn sao?
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ban đêm Bạch Thắng đang xử lý công việc thì không ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi tới.
Sau khi anh nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.
trên khuôn mặt trắng muốt như ngọc hiện lên một tầng lạnh lẽo, đôi mắt lại càng thêm tĩnh mịch sâu thẳm, u ám không thấy được bên trong.
Sương ý thức được có cái gì đó không đúng, vội hỏi: “Thủ lĩnh, thế nào rồi?”
Đôi mắt Bạch Thắng rét lạnh, trầm giọng nói: “không thấy Quý Nghiên nữa.”
“Sao?” Sương kinh ngạc há to mồm, “Làm sao có thể? Bệnh viện nhiều người như vậy mà…”
“đi thôi.”
cô còn chưa nói hết thì đã bị Bạch Thắng cắt ngang.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn, rắn rỏi dẫn đầu biến mất khỏi phòng, Sương chỉ còn lại giường bệnh trống rỗng và nữ đặc công được an bài ở chỗ này để chăm sóc Quý Nghiên.
Điện thoại chính là cô ta gọi, Bạch Thắng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi thấy trong bình thủy không còn nước, sợ tiểu thư Quý tỉnh lại sẽ khát nước, cho nên tôi đi nấu nước. Nhưng lúc trở lại thì không còn nhìn thấy cô ấy nữa, người của chúng ta cũng ngất đi trên mặt đất.” Nữ đặc ông ngoan ngoãn giải thích.
Vừa đúng lúc này Sương từ bên ngoài đi vào, sắc mặt khó coi mang theo một tia nghiêm túc, nói: “Là thuốc gây ngủ, tất cả mọi người đều hôn mê.”
“Phong đang ở đâu?”
Dưới Bạch Thắng có bốn người trợ thủ thân cận, Phong Sương Tuyết Vũ. Tất cả họ đều là những cánh tay đắc lực của anh.
Lần này tới Washington, anh chỉ dẫn theo Phong và Sương, còn Tuyết và Vũ thì ở lại trong nước. Phong phụ trách tình báo, bởi vì bây giờ còn chưa có tin tức của Thôi Đại Sơn, cho nên Phong đang phải điều tra tung tích của hắn.
Sương nói: “đang ở căn cứ, mấy ngày nay anh đều ở đó, thông qua vệ tinh để tìm chỗ náu của Thôi Đại Sơn.”
Bạch Thắng: “Kêu cậu ấy tạm thời ngừng việc đó lại, trước mắt phải tìm được Quý Nghiên.”
NSA ở Washington có bố trí căn cứ bí mật với đầy đủ các loại thiết bị công nghệ cao, nhân viên nghiêm cứu và nhân viên kỹ thuật.
Sương há miệng, mặt đầy kinh ngạc. thủ lĩnh đối tốt với Quý Ngiên, cô đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi. Bạch Thắng và Mẫn lão đại là cùng có một loại người, chính là không gần phụ nữ, cuộc sống vây quanh cũng chỉ là có người nhà và công việc. Trước kia có bao nhiêu cô gái quyến rũ anh, anh đều chẳng thèm ngó tớ. Ở trước mặt anh trần trụi không một mảnh vải, Bạch Thắng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Vậy mà hôm nay, vì Quý Nghiên, anh lại tình nguyện quăng công việc ra phía sau.
Mẹ nó, cái thế giới này thật là ‘biến hóa khôn lường’ mà!
Bạch Thắng lại gọi điệm cho Mẫn Y Hàm, Washington là địa bàn của Liên Hợp Hội, việc tìm người giao cho Mẫn Y Hàm tốt hơn so với nơi khác.
Mẫn Y Hàm hỏi: “Quý Nghiên làm thês nào lại bị bắt?”
Bạch Thắng: “……”
nói nhảm, anh không phải là bọn bắt cóc thì làm sai anh biết?
Chỉ là theo anh suy đoán thì đó là người của chính phủ Mỹ, có lẽ nọn joj giết anh không thành nên định dung Quý Nghiên để uy hiếp anh.
Mẫn Y Hàm lạnh giọng nói: “Nếu là bọn bắt thì nhất định bọn họ sẽ gọi điện tới đây, cậu gấp cái gì chứ?”
Sương đứng rất gần Bạch Thắng, lời nói của Mẫn Y Hàm cô cũng nghe được, khóe miệng không nhịn được cong lên, người này nhất định là cố ý.
Tình hình của lão đại mình, cô rõ ràng nhất, Bạch Thắng chính là loại người ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn bề ngoài tác phong nhanh nhẹn, đứng đắn ưu nhã, kì thự là rất âm hiểm xảo trá, lời nói đọc ác vô cùng. Đoàn người của Mẫn Y Hàm đã ăn không ít khổ.
thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, không trả thù thì quả thực là có lỗi với bản thân!
Bạch Thắng hip mặt lại, giọng nói mát lạnh khẽ vang lên. “Câu tra hay không tra?”
Ơ, giọng điệu này là uy hiếp trắng trợn mà!
Mẫn Y Hàm nhíu mày, rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào, mà lại làm cho cậu ấy biến thành như vậy! Quá hiếm! Anh đây thật hiếu kỳ!
“Tôi sẽ phái người kiểm tra một ít khu vực mà chiếc xe đi qua, bọn joj đã đi bao lâu rồi?”
Mẫn Y Hàm chịu ngược đủ rồi, bộ dạng Bạch Thắng thay dổi cảm xúc thật sự khó gặp, anh thật hạnh phúc! Đương nhiên, bắt đầu là chính sự.
Bạch Thắng nói: “Hơn 20 phút”
“Cậu có đặt thiết bị truy tìm trên người Quý Nghiên không?”
“không!” Bạch Thắng không suy nghĩ trả lời, anh chưa từng nghĩ sẽ làm cho Quý Nghiên dính vào những chuyện này.
Mẫn Y Hàm nhíu chặt mày: “Việc này tương đối phiền phức, thời gian đã lâu như vậy lại khoing có thiết bị truy tìm, vậy thì chỉ có thể lục soát thôi.”
Dù sao cũng còn biết thân phận của người bắt cóc, điều tra theo hướng này sẽ dễ hơn rất nhiều.
Bạch Thắng im lăng, gương mặt tuấn nhã hiện lên một tia lo lắng.
Mặc dù anh không có tận mắt chứng kiến thủ đoạn của chính phủ Mỹ, nhưng nghĩ một chút cũng biết, Quý Nghiên rơi vào trong tay bọn chúng, tuyệt đối sẽ không được đối xử tốt. Hơn nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hiểu lầm quan hệ giữa anh và Quý Nghiên, Bạch Thắng không gần ohuj nữ, đột nhiên lại thân thiết với cô ấy như vậy không nghi ngờ mới là lạ. nếu như bịn họ hỏi Quý Nghiên chuyện của anh, Quý Nghiên khẳng định không trả lời được. Hơn nữa, anh tin tưởng nếu như cô ây có biết cũng tuyệt không có khả năng nói ra, người của chính phủ Mỹ từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, vì đạt được mục đích, hình phạt tàn khốc nào cũng có, cũng không bận tâm đến việc là nam hay nữ.
Lần này, đoán chừng Quý Nghiên sẽ phải chịu khổ rồi