Quý Nghiên: ". . . . . ."
Quả Nghiên, trông cậy vào Mộc Tây có thể dịu dàng săn sóc cái gì, cũng chì là Phù Vân.
Trừ thường xuyên tới studio thăm dò một chút, cùng Ôn Ninh Lạc thân quen ở ngoài, cuộc sống cũng không có biến hóa gì đó. Mẫn Luyến Y vẫn không có trở lại, giữa Mộc Tây với Mẫn Lão Đại vẫn là dạng ấy, không ai biết Mẫn lão đại đang suy nghĩ gì. Từ đề tài tính nhạy cảm, Quý Nghiên cũng không còn cùng Bạch Thắng nói qua vấn đề giữa bọn họ nữa, không khí giữa bọn họ từ sau đêm đó vẫn bất ôn bất hỏa. Nói chiến trang lạnh, cũng không có. Gây gổ hơn chưa nói tới, nhưng luôn cách một chút gì.
Mỗi khi không có người Quý Nghiên nghĩ đến Mộc Tây thì đột nhiên ánh mắt ảm đạm, mà Mẫn Luyến Y vẫn mỉm cười xuất hiện ở bên cạnh Mẫn Lão Đại, cô cảm thấy rất không thoải mái. Ngay tiếp theo cũng không biết làm sao đối mặt với Bạch Thắng , dù sao từ tình huống lần trước, anh vẫn hơn nghiêng về Luyến Y.
Lần này Bạch Thắng cũng không tỏ thái độ rõ ràng với cô, hoặc tốn tâm tư dụ dỗ cô. Quý Nghiên không cùng anh nói chuyện này, anh cũng xem như chuyện gì cũng không xảy ra, như thường ngày. Thái độ như vậy, càng làm cho trong lòng Quý Nghiên buồn phiền có mà không nói ra được.
Studio.
Mọi người thu dọn đồ, trên miệng Y Nhân ngậm miếng thịt heo khô, vừa ăn vừa đi về phía Ôn Ninh Lạc. Thuận theo tự nhiên nói với hắn: "Ôn Ninh Lạc, chúng tôi hôm nay muốn đi quán rượu, anh cũng cùng đi nhé."
"Quán rượu?" Ôn Ninh Lạc xoay người, nhìn Y Nhân, hỏi: "Nhất định phải đi sao?"
"Ừ." Y Nhân rất trịnh trọng gật đầu."Tất cả mọi người đi, anh cự tuyệt, quá không nể tình rồi."
Ôn Ninh Lạc rất dễ nói chuyện đồng ý. "Vậy cũng được, đợi lát nữa, tôi nói một tiếng với người đại diện."
"Ừ, nhanh lên một chút!" Y Nhân kết thúc, có chuyện cần đi nói.
Bên kia, Quý Nghiên nghi ngờ hỏi Mộc Tây. "Em ấy lúc nào thì nói qua muốn đi quán rượu? Chúng ta lại lúc nào thì đồng ý?"
Còn tất cả mọi người đi!
Mộc Tây rất hiểu giá thị trường nói: "Cái này gọi là chiến lược, có hiểu không? Muốn theo đuổi Nam Thần, không tốn chút tâm tư sao được? Hơn nữa Ôn Ninh Lạc vừa nhìn thì không phải là người hay đi ra ngoài ."
"Còn có thể như vậy?" Quý Nghiên bày tỏ thêm kiến thức, cô lại hỏi Mộc Tây. "Làm sao cậu không có học một chút?"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nếu không nói không chừng sớm câu được Mẫn lão đại vào trong chén rồi!
"Phốc, lão tử là người rụt rè, đương nhiên muốn giữ vững một chút hình tượng!"
". . . . . ." Quý Nghiên im lặng. "Cậu lúc nào thì có hình tượng, mình thế nào không biết?"
"Đó là cậu không có mắt." Mộc Tây giọng điệu nặng nề. "Kêu cậu sớm sắm một cặp mắt kính đi, cậu còn không nghe! Hình tượng lão tử chói lọi thanh khiết cư nhiên không nhìn ra."
". . . . . ."
Được rồi, cô thua.
"Đi nha."
"Cô không phải nói tất cả mọi người đi sao?" Ôn Ninh Lạc nhìn Mộc Tây cùng Quý Nghiên ở bên cạnh, có hai người, vậy cũng là mọi người?
Y Nhân rất thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi, Mộc Tây, chị Tư, ba người, còn chưa đủ? Vậy để tôi gọi cả lão đại bọn họ đến."
Ôn Ninh Lạc. "Tôi cho là tổ diễn kịch tụ tập."
"Tôi cũng không nói, tôi chỉ nói mọi người, mọi người lại không có nghĩa là tổ diễn kịch, gia đình tụ tập cũng có thể nói mọi người, chính anh hiểu nhầm rồi." Y Nhân tựa như sói xám lớn lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, nói năng hùng hồn.
Ôn Ninh Lạc: "Nếu là gia đình tụ tập, người trong nhà các cô tham gia là được rồi, tại sao còn mời tôi?"
"Nói rõ để mắt anh chứ, đi là được, so đo nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng không bán anh." Y Nhân nhìn một chút phía trước nói: "Xe tới rồi, đi thôi."
"Chờ một chút."
Mọi người đang chuẩn bị lên xe, Ôn Ninh Lạc đột nhiên nói. Y Nhân dừng bước lại, nghi ngờ nhìn hắn, Mộc Tây cùng Quý Nghiên cũng nhìn về phía Ôn Ninh Lạc. Chỉ thấy hắn đi tới mấy nữ sinh trước mặt cách đó không xa, cùng các cô nói cái gì. Ôn Ninh Lạc đưa lưng về phía họ, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng sau kết thúc công việc ở studio, giọng nói hắn đặc biệt mềm mại rất rõ ràng truyền đến trong tai đám người Quý Nghiên. "Sắc trời khuya lắm rồi, các em không cần nữa đi theo, về sớm một chút thôi. Muộn không an toàn, bọn tôi muốn đi quầy rượu, sau đó liền trực tiếp về nhà, các em cũng trở về nhà học tập tốt, đừng đi cùng nữa."
Mấy nữ sinh có chút trù trừ đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ rực, hình như là xấu hổ.
Họ không ngờ sẽ bị phát hiện, càng không có nghĩ tới Ôn Ninh Lạc sẽ chủ động tới nói với các cô.
Một lòng đã sớm khẩn trương, ngay cả mặt của hắn cũng không dám nhìn thẳng.
Cách thật lâu, mới có một người nữ sinh nói: "Anh cũng phải chăm sóc mình thật tốt, chúng em đi."
"Biết, mau trở về đi." Mấy nữ sinh kia lưu luyến không rời xoay người, còn cẩn thận mỗi bước đi lui về phía sau nhìn, Ôn Ninh Lạc đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn họ, lại tăng thêm một câu: "Chú ý an toàn."
Quán rượu không khí vạn năm như một ngày càng náo nhiệt, mới vừa vào cửa, là có thể nghe được âm thanh nhạc đinh tai nhức óc. Đám người đông đảo, chơi được vô cùng high!
Họ đi tới vị trí một góc nhỏ, cách một khoảng cách, Quý Nghiên chợt dừng bước.
Y Nhân quay đầu lại hỏi: "Thế nào?"
Quý Nghiên nhìn ba người ngồi trên sofa kia, không nói gì.
"Hai người đi trước đi." Mộc Tây nói với Y Nhân.
Y Nhân gật đầu, lôi kéo Ôn Ninh Lạc đi về phía trước.
"Các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mộc Tây đến bên cạnh Quý Nghiên, rất nghiêm túc nói.
Quý Nghiên mím môi, ánh mắt lóe lên. "Không có gì."
"Đã như vậy, còn không có gì, cậu cho mình ngu à?" Mộc Tây tức giận trừng cô. "Cái người này mấy ngày vẫn trốn tránh anh ta, ngày đó không phải nói chỉ sinh ra một chút bất đồng sao? Thế nào, còn chưa có làm hòa?"
Quý Nghiên không biết làm sao nói với cô ấy, lại không thể nói thật với Mộc Tây, cô ấy gần đây vốn tâm tình đã không tốt, để cho cô ấy biết mình vì cô ấy mới cùng Tiểu Bạch giận dỗi, chỉ ảnh hưởng đến tâm tình Mộc Tây hơn.
"Thật không có việc gì, mình cũng không có tránh anh ấy, chỉ không ngờ anh ấy cũng sẽ ở đây mà thôi." Lấy cớ như vậy có chút gượng ép, nhưng không có biện pháp, Quý Nghiên nói: "Là cậu gọi bọn họ tới sao?"
"Ừ." Mộc Tây gật đầu, không nhịn được liếc Quý Nghiên một cái."Cậu cho rằng nhìn các cậu náo như vậy trong lòng lão tử dễ chịu hơn sao? Ói chết mất, chỉ sợ cậu lúc nào thì động kinh lại thật sự cùng Bạch thiếu gia ầm ĩ, đến lúc đó lão tử bị ngủ ngoài đường chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Biết biết, vì để cho cậu ăn tốt uống tốt mình có chết cũng phải nương nhờ nhà họ Bạch được chưa?"
"Này còn tạm được." Mộc Tây hài lòng."Đi thôi, chuyện quá khứ đã qua nếu có việc gì thì cũng đã thay đổi rồi."
Quý Nghiên ngồi vào bên cạnh Bạch Thắng, người sau bưng ly rượu, rất thanh thản uống rượu, hai bên cũng không nói gì. Mộc Tây liều mạng nháy mắt với Quý Nghiên, Quý Nghiên cũng không có phản ứng gì, Mộc cô nương ở một bên thiếu chút nữa hộc máu. Chết tiệt, mới vừa còn nói hay lắm, đảo mắt lại đã chui trong vỏ rồi, cô ấy chủ động một chút sẽ chết sao?
"Giới thiệu một chút, đây là Ôn Ninh Lạc." Y Nhân chỉ vào Ôn Ninh lạc nói.
Bạch Thắng cùng Mẫn Lão Đại ngước mắt, hướng tới hắn báo cho biết một cái, Ôn Ninh lạc lễ phép chào hỏi. "Chào các anh."
"Hoan nghênh."
"Vậy, các anh từ từ chơi. Ôn Ninh Lạc, chúng ta đi khiêu vũ thôi." Trước nói một câu với bọn Bạch Thắng, một câu sau mới nói với Ôn Ninh Lạc.
Ôn Ninh Lạc cũng là người thông minh, thấy không khí bên này không đúng, không hề cự tuyệt. Cùng Y Nhân bước đến sàn nhảy.
Quý Nghiên đang lo không biết làm sao, thấy bọn Y Nhân đi tới sàn nhảy, không khỏi đưa mắt nhìn trên người Ôn Ninh Lạc. Tay chân hắn dài, vóc người tỷ lệ rất tốt, khiêu vũ hết sức đẹp mắt. Đã sớm nghe Mộc Tây nói qua, Ôn Ninh Lạc khiêu vũ hạng nhất, được xưng là Vũ Vương. Hôm nay vừa thấy, đúng thực với danh xưng.
Lúc hắn khiêu vũ rất tập trung, cũng rất hưởng thụ, không giống với cảm giác yêu nghiệt bình thường. Giống như bẩm sinh, quanh người đều mang một cỗ hơi thở yêu nghiệt không cách nào sao lãng. Thân thể mềm mại thế này, kỹ thuật nhảy đẹp mắt như vậy, dù đối với người vũ điệu không tinh thông của mà nói, trên thị giác cũng là một đại hưởng thụ. Chung quanh quán đã sớm có vô số tiếng than thở cùng tiếng huýt sáo, cho đến Y Nhân tham gia, cùng hắn khiêu vũ, trai tài gái sắc, đều là cao thủ khiêu vũ, quả nhiên là một phong cảnh xinh đẹp.
Quý Nghiên nghiêm túc nhìn thẳng, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, tầm mắt bị người chặn lại.