Bạch Tinh đã sớm chú ý đến động tác của cô ta, vẻ mặt không thay đổi, cũng không tránh,cô kêu Quý Nghiên tránh ra, bay lên một cước, viên đá theo đường cũ bị đá trở về.
Ngay giữa trán Quý Nhu .
"A. . . . . ." Quý Nhu che trán của mình kêu thảm một tiếng, lần này ngay cả khuôn mặt cũng bị thương.
Quý Nghiên mấp máy môi, không nói nữa. Bạch Tinh biết chừng mực, sẽ không làm tổn thương đến bụng của cô ta, cô ấy cũng chỉ muốn cho Quý Nhu một bài học. Người phụ nữ này thật sự là quá không biết tốt xấu, vừa rồi nhìn cô ta bị đánh thê thảm như vậy, Quý Nghiên còn có chút mềm lòng, lần này cảm giác gì cô cũng không có.
Bạch Tinh nhanh chóng đi lên phía trước, trực tiếp giơ tay bóp cổ của Quý Nhu lại. Quý Nhu kinh hãi, hai tay bắt lấy tay của Bạch Tinh, vừa chụp vừa đánh, làm thế nào cũng không lay động được Bạch Tinh nửa phần. Bạch Tinh vừa thu lực vừa đi về phía trước, Quý Nhu buộc lòng phải lui về phía sau. Mắt thấy sau lưng là một cửa hàng nào đó đã đóng cửa, cơ thể của Quý Nhu đụng vào cánh cửa, cổ còn bị Bạch Tinh bóp, cô ta không thở được. Mặt vốn bị đánh đến nỗi đỏ, lần này càng thêm đỏ bừng, quả thật không đành lòng nhìn thẳng.
Quý Nghiên cũng sợ hết hồn.
Không ngờ Bạch Tinh lại đùa giỡn như vậy, cô vội vàng bước đến lo lắng kêu: "Bạch Tinh. . .. ."
Ánh mắt Bạch Tinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không trả lời cô mà thẳng tắp nhìn Quý Nhu, Quý Nhu khó chịu há to miệng, muốn ho khan cũng ho khan không ra được. Ở trong mắt cô ta, giờ khắc này Bạch Tinh giống như là sứ giả của địa ngục, ngay cả giọng nói của Bạch Tinh cũng khiến cho người ta sợ hãi. Bạch Tinh nói: "Hôm nay chỉ nhắc nhở cô thôi, sau này nếu lại bất kính với chị dâu của tôi, tôi sẽ giết cô!"
Quý Nhu liên tục gật đầu.
Bạch Tinh buông cô ta ra, lại nói: "Trở về nên nói như thế nào không cần tôi phải dạy chứ?"
Quý Nhu vừa được hít thở không khí mới mẻ, lập tức có cảm giác giống như vừa sống lại ho sặc sụa. Cô ta không phải người ngu, tự nhiên cảm giác được, Bạch Tinh không phải là đang nói giỡn. Lúc đó cô ta thật sự có thể giết cô. Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Lại nghĩ tới cô ta là bạn bè của Quý Nghiên, trong lòng càng thêm tức giận không cam lòng, tại sao Quý Nghiên lại luôn may mắn như vậy? Bên cạnh luôn có những người lợi hại bảo vệ chu toàn cho cô ta chứ?
Nhưng mà không cam lòng thì không cam lòng, trong tình huống này Quý Nhu vẫn rất thức thời. Cô ta không dám chống lại Bạch Tinh, vừa rồi bị dạy dỗ cô ta đã chấn động thật sự là quá lớn, đến bây giờ tinh thần của Quý Nhu vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại. Cô ta không nghi ngờ chút nào, nếu như cô ta dám nói một chữ "Không" , Bạch Tinh tuyệt đối sẽ giống như vừa rồi, một lần nữa bóp cổ cô. Quý Nhu chỉ có thể theo ý của Bạch Tinh gật đầu."Biết. . . . . . Biết."
Bạch Tinh vẫy tay ra hiệu.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Rất nhanh trong bóng tối lập tức lao ra vài bóng người, đi tới trước mặt của Bạch Tinh và Quý Nghiên, cung kính kêu: "Nhị tiểu thư, Quý tiểu thư."
Hóa ra là Bạch Thắng âm thầm phái ảnh vệ tới bảo vệ Quý Nghiên .
Chính Quý Nghiên cũng không biết.
Thấy bọn họ biết mình, còn có chút nghi ngờ. Bạch Tinh chỉ vào Quý Nhu nói: "Đưa cô ta trở về."
"Nhưng. . . . . ." Mấy người có chút khó xử.
"Quý tiểu thư có tôi đi cùng, tôi sẽ tự mình đưa cô ấy về nhà."
"Vâng"
Những người kia lúc này mới không còn chần chờ.
Quý Nghiên và Bạch Tinh trở lại trước cửa hàng thịt nướng, món ăn đã được mang lên, chóp mũi đã ngửi thấy được mùi thơm mê người, đoạn nhạc đệm kia trong nháy mắt bị Quý Nghiên quăng ra ngoài chín tầng mây. Cô nhìn những con tôm hùm nhỏ trong nồi màu sắc tươi đẹp , nước miếng đã muốn chảy xuống.
Bạch Tinh cũng có cảm giác thèm ăn.
Hai người ăn uống rất vui vẻ.
"Đúng rồi, chuyện vừa rồi, không cần nói cho Tiểu Bạch biết." Quý Nghiên uống một ngụm nước, nói.
Tôm hùm nhỏ vẫn giống trước kia, vừa cay vừa thơm ngon, Quý Nghiên cảm thấy miệng rất cay, trên trán cũng đổ mồ hôi, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.
Bạch Tinh ăn cay cũng rất tốt, đến bây giờ sắc mặt cũng không thay đổi. Cô ấy gắp một miếng khoai tây, nghe thấy lời của Quý Nghiên, không khỏi nghiêng đầu hỏi "Tại sao?"
"Loại chuyện nhỏ này, cũng không cần phải nói ra khiến anh ấy không vui."
"Chị sợ anh ấy biết sau này sẽ làm gì đó với Quý Nhu?"
"Không có." Quý Nghiên phủ nhận.
Bạch Tinh rũ mắt, cũng không ép cô. Quý Nghiên không phải là người giỏi che giấu, vừa rồi cô ấy đi tìm Quý Nhu, chẳng qua là sợ buổi tối khuya cô ta đi một mình gặp chuyện không may. Nếu không Bạch Tinh cũng sẽ không làm điều thừa phái người đưa Quý Nhu trở về, người chị dâu này đúng là vẫn không đủ tàn nhẫn, quá nặng tình rồi.
Chính vì như vậy, anh trai mới có thể thích chị ấy?
Nếu một người vô tâm vô tình, sẽ không lọt vào được ánh mắt của anh trai mình.
"Người đàn ông kia là người tình của cô ta?" Bạch Tinh nói.
Quý Nghiên lắc đầu."Chắc là không phải ."
"Làm sao chị biết?"
"Tôi cũng không xác định, nhưng mà Quý Nhu sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Quý Nghiên luôn cho rằng người trong lòng Quý Nhu yêu là Dương Hàm Mặc, do điểm này, Quý Nhu cũng không phải là người hai lòng, cô ta đã từng không tiếc dùng hết sức theo đuổi Dương Hàm Mặc vài chục năm. Đối với người khác ngó cũng không thèm ngó một cái, bởi vì như vậy, khoảng thời gian Quý Nghiên và Mạnh Thiếu Tuyền qua lại, mới không nghĩ đến Quý Nhu sẽ thò một chân vào, nếu không cô sẽ không có một chút phòng bị như vậy. Thậm chí cho tới bây giờ, Quý Nghiên vẫn có chút không hiểu ban đầu tại sao Quý Nhu chịu buông tha cho Dương Hàm Mặc mà chuyển qua yêu Mạnh Thiếu Tuyền, nếu quả thật như cô ta đã từng nói, chỉ vì muốn cướp đi đồ thuộc về mình, đạt được vui sướng trong nhất thời đó, cô thật sự không còn lời nào để nói.
Cô đã từng căm ghét Quý Nhu, nhưng khâm phục cô ta đối với tình cảm này vô cùng chung tình và dũng cảm.
Không phải ai trong trường hợp gần như vô vọng cũng có thể liều mạng theo đuổi một người vài chục năm .
Việc đó đòi hỏi rất nhiều sự kiên trì.
Nhưng mà Quý Nhu đã làm được.
Nhưng hôm nay. . . . . .
"Có muốn em phái người đi điều tra một chút không?"
"Không cần." Quý Nghiên nói: "Đó là việc riêng của cô ta, không liên quan gì đến chị."
"Không liên quan gì đến chị vậy sao chị còn sợ người ta gặp chuyện không may?"
Quý Nghiên tức cười.
Một lúc sau, cô mới lẩm bẩm mở miệng."Chị không muốn mẹ chị đau lòng."