"Ký chủ, một lần nữa chúc mừng ngài hoàn thành viên mãn nhiệm vụ thứ ba: <Đánh lui Ma giáo>." Thanh âm hệ thống âm mơ mơ hồ hồ, giống như vọng lại từ một nơi rất xa: "Hiện tại, cốt truyện nguyên bản của thế giới này mở ra cho ngài."
Lý Việt Bạch theo bản năng nhíu mày, động tác này hao hết sức lực vốn có của hắn.
Đầu thực vựng, mí mắt thật nặng, ngực nóng bỏng đau rát, trong cổ họng còn có hương vị rỉ sắt, hẳn là mình vừa mới hộc máu.
Thân thể giống như phiêu phù trong biển sao vô tận, có cảm giác không thật.
"Xin ký chủ yên tâm, hiện tại ngài được chăm sóc rất tốt, không cần lo lắng đã chết, chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ khôi phục." Hệ thống an ủi.
Lý Việt Bạch muốn mở to mắt hoặc di chuyển cánh tay, lại thất bại.
"Ngài không cần mở miệng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, muốn tôi nói cái gì cũng được, có thể giao lưu bằng ngôn ngữ ý thức giống như những lần trước." Hệ thống nói.
"Côn Luân như thế nào? Ngọc Thiên Cơ như thế nào?" Lý Việt Bạch nỗ lực điều chỉnh một chút suy nghĩ lộn xộn, hỏi.
"Côn Luân có thương vong nhất định, nhưng số lượng so với dự tính ít hơn rất nhiều, có thể nói là đại hoạch toàn thắng." Hệ thống nói: "Đến nỗi Ngọc Thiên Cơ... Hiện tại ngài đang gối lên đùi y... Địa điểm là giường trong Cát Tường điện."
"..." Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lý Việt Bạch đã thành thói quen xem nhẹ hành vi thân mật quá phận của Ngọc Thiên Cơ, truy vấn: "Ma giáo còn sẽ xâm chiếm sao?"
"Những năm gần đây sẽ không, lần này Ma giáo đại thương nguyên khí, đương nhiên sẽ không đến trêu chọc Côn Luân nữa." Hệ thống nói.
Thật tốt quá.
Lý Việt Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy nghĩ dần dần mông lung.
Nhưng mà trước đó, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.
Trước kia, hệ thống đã từng nói qua: "Trước tiên ngài cứu vớt Côn Luân, sau đó tôi sẽ nói cho ngài biết tự cứu như thế nào."
Vừa rồi, hệ thống lại nói: "Cốt truyện của thế giới này đã mở ra toàn bộ cho ngài."
Xác thật, trước khi đánh lui Ma giáo, những thứ hệ thống nói cho chính mình không nhiều lắm, hiện tại nếu mở ra toàn bộ, cần phải hiểu biết một chút.
"Hệ thống." Lý Việt Bạch nói: "Cốt truyện kế tiếp liên quan đến chuyện tao tự cứu sao?"
"Đúng vậy, tiếp theo sẽ là nguyên nhân nguyên chủ tử vong." Hệ thống đáp.
"Nói toàn bộ cho tao."
"Vâng, ký chủ." Hệ thống đáp: "Suy xét đến trạng huống của ngài, tôi sẽ lấy cảnh thật để biểu thị, giới thiệu cốt truyện tiếp theo cho ngài."
"Ừ." Hiện tại đầu còn thực vựng, nếu nghe hệ thống kể thao thao bất tuyệt, hoặc trực tiếp gõ chữ ra, đều tương đối mệt, vẫn là biểu thị cảnh thật trực quan nhất.
"Mời ngài lựa chọn thị giác, là thị giác ngôi thứ nhất hay là ngôi thứ ba?" Hệ thống hỏi.
"Ngôi thứ ba."
"Vâng, xin chờ một chút." Hệ thống bắt đầu vận hành chậm rãi.
Không biết qua bao lâu, hắc ám trước mặt biến mất, thay vào đó là một vùng đất rộng lớn —— Côn Luân tiên sơn.
Lý Việt Bạch phát hiện mình đang trôi nổi giữa không trung, có thể tùy ý phiêu động, quan sát hết thảy chung quanh, nhưng mà lúc nhìn mình, lại chỉ thấy một mảnh trong suốt, giống như u linh, không có thân thể, cũng không thể ảnh hưởng tới mọi thứ xung quanh, chỉ thuần túy là một người quan sát.
"Ký chủ, thời gian ngài đang xem là sau khi đánh lui Ma giáo hai mươi ngày, Côn Luân đang ở trong thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức." Hệ thống nói: "Thuận tiến nói cho ngài, nguyên chủ giống ngài bây giờ, trong quá trình chỉ huy đại thương nguyên khí, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng."
"Hiểu rồi." Lý Việt Bạch nói.
Hắn nhìn vị trí của mình một chút, gần nhất là Cát Tường điện, bởi vậy đi Cát Tường điện đầu tiên.
Trong Cát Tường điện quả nhiên thấy được nhân vật chủ yếu --- Ngọc Thiên Cơ ngồi trên vị trí Tiên Chủ, Mục Thanh Ninh đứng ở trong điện.
Thân thể Mục Thanh Ninh vẫn rất suy yếu, thần sắc lại cực kỳ trầm ổn, hắn thỉnh cầu Ngọc Thiên Cơ: "... Thỉnh Tiên Chỉ cho phép bỉ nhân từ chức tế tửu."
"Trăm triệu lần không thể!" Ngọc Thiên Cơ lập tức ngồi dậy, thần sắc kinh hoàng bước xuống đài: "Mục tiên sư, Côn Luân không thể một ngày không có ngài..."
"Tiên Chủ nhân hậu, tất nhiên có thể thống trị Côn Luân đâu ra đấy, không cần bỉ nhân phụ tá." Mục Thanh Ninh nói.
"Nếu không có ngài phụ tá, Tiên Chủ như ta chẳng qua cũng chỉ là giấy mà thôi." Trên mặt Ngọc Thiên Cơ hiện ra thần sắc nôn nóng cùng sợ hãi, y biết rõ, căn cơ của mình không xong, năng lực lại không đủ, căn bản không thể độc diễn.
Đang ở lúc giằng co, ngoài điện có vài tu sĩ vội vã đi vào, hành lễ: "Tiên Chủ, Thiên Lưu quân đã trở lại!"
Không khí trong điện lập tức khẩn trương.
Ngọc Thiên Cơ lập tức hỏi: "Huynh trưởng hắn... Hiện tại ở nơi nào?"
"Ở bên ngoài sơn môn." Tu sĩ đáp: "Chúng ta dựa theo bố trí của tế tửu đại nhân, không cho bất luận kẻ nào đi vào, bởi vậy, Thiên Lưu quân chỉ dẫn người đóng quân ở ngoài sơn môn. Hiện tại muốn xin chỉ thị của Tiên Chủ, nên nghênh đón Thiên Lưu quân trở về núi như thế nào?"
Một tu sĩ khác lại trình lên một phong thư, nói: "Thiên Lưu quân phái người dùng pháp thuật gửi cho ngài một phong thư."
Ngọc Thiên Cơ nhận tin, mở ra.
Lý Việt Bạch tiến lên nhìn kỹ, chỉ thấy câu chữ trong bức thư kia thập phần thành khẩn, ý tứ đại khái là: Ta thân là trưởng huynh, chinh chiến bên ngoài, vì Côn Luân lập nên bao công lao hiển hách, không ngờ thế sự thay đổi bất ngờ, đã muộn mới biết tin Ma giáo bao vây Côn Luân, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng liều chết chạy về, không ngờ vẫn muộn, khi về đến nhà Ma giáo đã sớm bị đánh bại... Trong thư lặp lại câu hỏi vì sao Ngọc Thiên Cơ không phái người tới cầu viện, khiến mình không thể tham dự vào việc chống lại Ma giáo, trong lòng cực kỳ áy náy, hiện tại chỉ muốn thủ túc đoàn tụ
(anh em đoàn tụ), trùng kiến Côn Luân.
Lý Việt Bạch không khỏi âm thầm phỉ nhổ Ngọc Thiên Lưu vô sỉ âm hiểm.
Hệ thống đã sớm nói qua, Ngọc Thiên Lưu đã sớm nhận được tin cầu cứu của Côn Luân, chỉ là hắn giết người truyền tin, làm bộ không biết chuyện, án binh bất động, bảo tồn thực lực của mình, hiện tại thấy Côn Luân thắng, mới gấp gáp trở về ý đồ đoạt lại vị trí Tiên Chủ.
Chỉ tiếc, gương mặt thật của Ngọc Thiên Lưu Lý Việt Bạch biết, nhưng Mục Thanh Ninh lại không biết.
Ma giáo vây quanh toàn bộ Côn Luân, tin cầu cứu vốn rất khó truyền ra ngoài, người truyền tin rất có thể bị Ma giáo chặn giết trên đường, bởi vậy, mặc dù Mục Thanh Ninh có tài kinh thiên vĩ địa, cũng không biết Ngọc Thiên Lưu nhận được cầu cứu, giết chết người truyền tin.
Lý Việt Bạch chỉ có thể kỳ vọng Mục Thanh Ninh có thể nhìn thấu mục đích của Ngọc Thiên Lưu, cho dù không biết chỗ tàn nhẫn ti tiện của hắn, cũng có thể cự tuyệt hắn ở ngoài.
"Huynh trưởng đã trở lại." Thần sắc Ngọc Thiên Cơ có chút hoảng loạn, ném ánh mắt cầu cứu về phía Mục Thanh Ninh: "Tế tửu đại nhân, ngài cho rằng nên làm thế nào cho phải?"
Mục Thanh Ninh thở dài, sau khi trầm mặc thật lâu, mới nói: "Tiên Chủ, chức tế tửu của bỉ nhân, chỉ sợ là trong chốc lát không thể từ đi."
"Đó không thể tốt hơn." Ngọc Thiên Cơ vui vẻ nói.
Sự vụ bình thường, Ngọc Thiên Cơ còn có thể xử lý, nhưng hiện tại, Ngọc Thiên Lưu đã trở lại, tình thế chuyển biến bất ngờ, Ngọc Thiên Cơ đương nhiên không thể ứng đối với tình thế phức tạp, cho nên, Mục Thanh Ninh không thể không làm tiếp cái trò tế tửu này.
Ngọc Thiên Lưu mới là trưởng tử của lão Tiên Chủ, hẳn là phải kế thừa chức vị Tiên Chủ, hiện tại, hắn nhìn chính đệ đệ của mình chiếm lấy vị trí Tiên Chủ, tất nhiên không thể thiện bãi cam hưu
(từ bỏ ý đồ). Cho tu sĩ lui xuống, Ngọc Thiên Cơ cùng Mục Thanh Ninh ở trong điện thương nghị.
"Không bằng... Không bằng ta đem chức vị Tiên Chủ này cho huynh trưởng?" Hai hàng lông mày Ngọc Thên Cơ nhíu chặt, mặt đầy u sầu, không có chút tin tưởng nào.
"Không thể." Mục Thanh Ninh nói: "Nếu giao ra vị trí Tiên Chủ, tính mạng của ngài liền không thể bảo toàn, chỉ có thể hy vọng Thiên Lưu quân nhân từ."
"Huynh trưởng vừa có danh vọng, sẽ không làm ra lại chuyện như sát hại anh em đi..."
"Trước vị trí Tiên Chủ, cái gọi là anh em, cũng sẽ biến thành cừu địch." Mục Thanh Ninh thở dài: "Tiên Chủ nhân hậu, nhớ tới tình anh em, nhưng Thiên Lưu quân chưa chắc đã nhớ."
"Vậy, tế tửu đại nhân cho rằng nên làm thế nào cho phải?" Ngọc Thiên Cơ bất đắc dĩ.
Mục Thanh Ninh lấy ra một tấm bản đồ trong tay áo, mở ra.
"Thiên Lưu quân suất lĩnh năm ngàn tu sĩ trở về, hiện tại đóng quân ngoài sơn môn." Mục Thanh Ninh nói: "Tu sĩ Côn Luân tiên sơn ba vạn có thừa, lại vừa đánh lui Ma giáo, sĩ khí tràn đầy, nếu khai chiến, chắc chắn chúng ta sẽ thắng."
"Tế tửu đại nhân muốn ta khai chiến cùng huynh trưởng?" Sắc mặt Ngọc Thiên Cơ trắng bệch.
"Khai chiến là thượng sách." Mục Thanh Ninh nói: "Nếu Tiên Chủ ngài nguyện ý kiêu hùng, đương nhiên sẽ lựa chọn khai chiến, nhất định có thể đánh tan năm ngàn tu sĩ của Thiên Lưu quân, trăm lợi mà không hại."
Lý Việt Bạch không khỏi âm thầm bội phục.
Mục Thanh Ninh nói không sai, một hơi giết sạch mới là lợi nhất, mọi chuyện kết thúc, chặn lại phiền toái sau này, đây cũng là lí do tại sao trong lịch sử cỏ nhiều tướng lĩnh đồ thành sát phu
(giết hàng loạt dân trong thành).
Là cách làm hợp lý, nhưng nếu lấy tư cách người hiện đại để xem, cũng là hành vi phạm tội phản nhân loại.
"Xin thứ cho ta không thể tiếp thu thượng sách của Mục tiên sư." Ngọc Thiên Cơ đột nhiên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Tàn sát anh em, tàn sát năm ngàn tu sĩ Côn Luân vô tội, cách làm này, chẳng khác nào cầm thú."
"..." Mục Thanh Ninh yên lặng không nói gì.
"Mục tiên sư, ngài từ trước đến nay đều thương xót chúng sinh, vì sao... Vì sao lại đưa ra loại kế sách này?" Ngọc Thiên Cơ khó hiểu.
"Thôi." Mục Thanh Ninh thở dài: "Thương sách có lợi nhất đối với Tiên Chủ là kế hổ lang
(ý chỉ kế sách hung ác tàn bạo), Tiên Chủ không muốn tiếp thu, bỉ nhân này cũng không muốn thấy thượng sách này được thực thi."
Lý Việt Bạch cảm thấy trong lòng nhói một cái.
Năm ngàn người Ngọc Thiên Lưu suất lĩnh, cùng mấy vạn người trong Côn Luân, vốn dĩ đều là đồng môn thủ túc, có tình cảm sâu nặng với nhau.
Nếu có thể mắt cũng không chớp mà ra lệnh tu sĩ Côn Luân giết chính anh em của mình... Vậy cũng không phải Mục Thanh Ninh.
"Trung sách, chính là lấy Cửu Lê làm đất phong, phong cho Thiên Lưu quân." Mục Thanh Ninh nói: "Mệnh lệnh này tức khắc phải được thực thi, không được chống lại Côn Luân."
Vùng Cửu Lê hẻo lánh, lại nhiều dược thảo, mấy tháng trước, có kẻ cắp tác loạn ở vùng này, bởi vậy Ngọc Thiên Lưu mới dẫn người viễn chinh đến đây.
Nếu khiến Ngọc Thiên Lưu quay trở lại Cửu Lê, tại mảnh đất kia phát triển thế lực của mình, cũng có thể xem thành một sự lựa chọn.
Hơn nữa, nơi đó hoang vắng, Ngọc Thiên Lưu rất khó chiêu mộ nhân mã, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo thành uy hiếp với Côn Luân.
"Tốt." Đôi mày nhíu chặt của Ngọc Thiên Cơ rốt cuộc cũng giãn ra: "Làm theo trung sách đi."
Mệnh lệnh Ngọc Thiên Cơ nhanh chóng được tuyên bố, Ngọc Thiên Lưu tự biết giằng co cũng không có lợi gì với mình, rất nhanh liền rút lui.
Tiếp theo, Lý Việt Bạch giật giật trục thời gian.
Có thể nhìn thấy, một đoạn thời gian sau, Mục Thanh Ninh vẫn luôn hiệp trợ xử lý phần lớn sự vụ của Côn Luân, hắn làm việc theo lẽ phải, nhận được sự kính trọng khắp trên dưới Côn Luân.
Thủ hạ của Mục Thanh phần lớn là đệ tử, bao gồm cả Tiểu Ngải, đều đã chết trong trận chiến chống Ma giáo, nguyên bản sân viện u tĩnh, nay càng thêm quạnh quẽ.
Lý Việt Bạch có thể nhìn được, trong thư phòng Mục Thanh Ninh có linh vị các đệ tử đã bỏ mình, lúc không người, chính mình thở dài một phen, nhìn ra được tình cảm sâu đậm với các đệ tử.
"Sư tôn." Khương Thiếu Anh nói: "Đệ tử vẫn rất thắc mắc, Tiểu Ngải chết, liệu có phải do Vạn phong chủ chỉ huy sai hay không..."
"Về sau không được nói như vậy." Mục Thanh Ninh nói: "Nguyên nhân chết của Tiểu Ngải ta đã cẩn thận điều tra, không liên quan đến Vạn phong chủ, không thể đổ oan cho người vô tội."
"Vâng..." Khương Thiếu Anh cũng chỉ có thể đồng ý.
Nhưng bên Vạn phong chủ đương nhiên không nghĩ như vậy, trải qua mấy phen xúi giục của đệ tử, rất nhanh Vạn phong chủ nổi lên cảnh giác với Mục Thanh Ninh, gã lo lắng Mục Thanh Ninh sẽ trả thù.
Bên này Vạn Quảng Lưu lo lắng Mục Thanh Ninh trả thù, Tô Hủ lại muốn lợi dụng quyền thế của Mục Thanh Ninh để trả thù người khác.
Tô Hủ tai mắt linh hoạt, khéo léo đưa đẩy, lúc trước cũng dựa vào chiếc lưỡi ba tấc không xương nên sau khi đánh lui Ma giáo, hắn cũng được thăng chức, quyền thế rất mạnh.
Ngày ấy, Tô Hủ đến bái phỏng Mục Thanh Ninh, nói: "Tế tửu đại nhân, vì sao hôm trước ngài bác bỏ đề nghị của ta?"
"Tô các chủ, đề nghị của ngươi, chính là quan báo tư thù." Mục Thanh Ninh liếc Tô Hủ một cái, ánh mắt ôn hòa, lại bức Tô Hủ không thể không thay đổi sắc mặt.
"Mục tiên sư, tại hạ có một câu, không thể không hỏi." Tô Hủ thở dài: "Mục tiên sư có tài kinh thiên vĩ địa, tại sao chỉ muốn làm mấy việc mệt người mà không lấy lòng được ai, lại không muốn đứng trên đỉnh cao? Nếu có thể hô mưa gọi gió..."
"..." Mục Thanh Ninh không muốn nói tiếp, trong lòng đã xem thấu tâm tư Tô Hủ.
Tô Hủ trước nay có khát vọng cực lớn đối với quyền thế, nhưng hắn xuất thân thấp hèn, không có khả năng tự mình bước lên vị trí Tiên Chủ, bởi vậy, hắn tận lực đảm đương nhân vật mưu sĩ, hy vọng có thể tìm được một cây đại thụ, mượn cơ hội làm loạn, làm mưa làm gió.
Hiện tại, hắn biết mình không có khả năng vượt qua Mục Thanh Ninh, mới một lòng nịnh bợ Mục Thanh Ninh, hy vọng có thể trở thành tâm phúc của Mục Thanh Ninh.
Nhưng mà, thời gian dài, hắn mới phát hiện căn bản Mục Thanh Ninh không quan tâm đến chuyện kết bè kết cánh.
Vốn dĩ không phải người đồng đạo, nói gì thêm cũng chỉ uổng phí miệng lưỡi.
Loại người như Tô Hủ, Mục Thanh Ninh không dám lưu dụng, có lẽ không biết khi nào sẽ đưa tới mầm tai họa.
"Tô các chủ, không cần nhiều lời, mời về." Mục Thanh Ninh thở dài.
Sắc mặt Tô Hủ biến đổi, tự biết không thể thành công, chỉ đành xám xịt lui xuống.
Rất nhanh, hắn liền bị cách chức, không thể tùy ý lộng quyền.
Nhưng mà, chỉ là cách chức thôi cũng chưa đủ, Mục Thanh Ninh vẫn cực kỳ lo lắng Tô Hủ, người này tuy rằng vô đức, lại rất xảo trá... Có lẽ có thể nhấc lên sóng gió lớn hơn nữa.
Không ngờ, không bao lâu sau, Tô Hủ khi tu tập pháp thuật tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử.
"Ký chủ, nơi này ngài phải chú ý một chút." Hệ thống nhắc nhở nói: "Cái gọi là Tô Hủ bỏ mình chết bất đắc kỳ tử, kỳ thật là chết giả."
"Chết giả..." Lý Việt Bạch trong lòng trầm xuống, quả nhiên là họa lưu ngàn năm, loại người khôn khéo như Tô Hủ, quả thật không có khả năng chết dễ dàng như vậy.
"Đúng vậy, Tô Hủ giả vờ chết, thực tế là lén rời khỏi Côn Luân, chạy đến phía nam nhờ cậy Ngọc Thiên Lưu." Hệ thống nói.
"Cái này không xong." Trái tim Lý Việt Bạch lạnh xuống.
Tô Hủ biết rất nhiều nội vụ Côn Luân, hơn nữa dã tâm bừng bừng, có tài ăn nói, Ngọc Thiên Lưu có hắn làm phụ tá, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Xin hãy tiếp tục xem." Hệ thống nhắc nhở nói: "Tiên Chủ sắp sửa thành hôn."
Ngọc Thiên Cơ trong cốt truyện nguyên bản nếu có điểm gì khác với Ngọc Thiên Cơ phong lưu phóng đãng mình gặp được, thì chính là một lòng yêu sâu sắc.
Ngọc Thiên Cơ từ nhỏ đã chung tình với trưởng nữ thế gia Cơ thị ở Côn Luân —— Cơ Dao, Cơ Dao xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ, thiên phú ở phương diện đạo pháp cực cao.
Chỉ tiếc, Cơ Dao lại chung tình với Ngọc Thiên Lưu.
Hiện tại Ngọc Thiên Cơ ngồi chắc trên vị trí Tiên Chủ, mới hướng Cơ gia cầu hôn, Cơ Dao suy xét đến việc Ngọc Thiên Lưu ở Cửu Lê xa xôi, chỉ sợ cả đời đều không trở lại, lại cũng vì quyền thế của gia tộc mà suy xét, vui vẻ gả cho Ngọc Thiên Cơ, nhưng mà, tuy nàng trở thành Tiên Chủ phu nhân được người người tôn kính ở Côn Luân tiên sơn, lại tình cũ chưa dứt với Ngọc Thiên Lưu.
"Tao không muốn xem tiếp." Đáy lòng Lý Việt Bạch phát lạnh từng trận, không khỏi yêu cầu hệ thống.
Nhân vật nguy hiểm một cái nối tiếp một cái, trong tối ngoài sáng, nơi chốn đều ẩn giấu bẫy rập, tiếp theo, Mục Thanh Ninh sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
"Cần phải xem." Hệ thống bất đắc dĩ nói: "Nếu ngài không xem, vậy mới thật sự là không có hy vọng."