Có lẽ là những lời này Cesare rất có lực mê hoặc, vốn dĩ Lý Việt Bạch đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế giám khảo kìm lòng không được mà đứng dậy, đi về phía phòng mô phỏng trung ương.
Chỉ sau chốc lát, thế cục chiến đấu nghịch chuyển.
Đội Richard vốn dĩ đang trốn đông nấp tây vùng vẫy giãy chết, sau khi Cesare tiếp nhận chỉ huy thế nhưng chậm rãi tìm được tiết tấu chiến đấu thích hợp, ổn định trạng thái, máy bay tiêm kích hình thành thành trận hình tự do, như nước chậm rãi lưu động trong vũ trụ tối đen, trong trùng trùng vây kích tìm được một nhược điểm thoáng qua trong chớp mắt, lấy điểm này đột phá, một lần phá ra vòng vây.
Mà đối thủ vốn dĩ đang vây quanh họ, hiện tại ngược lại lâm vào mê mang.
Hai mươi phút sau, Tướng quân Lôi Ares rảo bước tiến đến cửa phòng mô phỏng, phía sau là một đám cấp dưới vội vã đi theo.
"Lôi, cậu phải xem cái này." Lý Việt Bạch thấy y đến, vội vàng trầm giọng hô.
"?" Lôi nhíu mày, bước nhanh đến bên cạnh Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch thuyết minh đại khái tình huống, hơn nữa dùng camera nhanh chóng phát lại cuộc chiến Lôi vừa lỡ mất.
Rất nhanh, thắng bại đã thấy rõ ràng, trên màn hình toàn tức hiện lên một trận nổ liên hoàn.
Ngay sau đó, điểm số nhanh chóng hiện ra.
Thắng, Cesare thắng.
Trong một mảnh vỗ tay, khoang cửa mô phỏng toàn tức được mở ra, thiếu gia Richard lảo đảo bước ra, y đầy mặt phẫn nộ, giận dữ ném mũ giáp lên mặt đất.
"Chúc mừng cậu, Richard August Than, đội của cậu thắng." Lý Việt Bạch nhịn không được trêu chọc.
Thiếu gia Richard không có sủa bậy, chính là hung hăng nhìn chằm chằm Cesare đang đi ra khỏi khoang mô phỏng, hận không thể lập tức ăn y vào bụng.
Vài sợi tóc vàng trên trán Cesare bị mồ hôi làm ướt, y rũ mắt đứng im tại chỗ, không nói gì, không dám nhìn ánh mắt của thiếu gia Richard, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, đánh thắng trận vẫn rất vui vẻ.
"Cậu chính là người chỉ huy trận đấu này? Cesare?" Lôi trầm giọng hỏi.
"Vâng ạ." Cesare thấp giọng trả lời.
Lý Việt Bạch nhịn không được đi lên phía trước, một tay đặt lên vai y vỗ về an ủi.
Trải qua hai sự kiện, Lý Việt Bạch phát hiện bản thân sinh ra cảm giác thưởng thức cùng ý muốn bảo hộ mãnh liệt đối với Cesare.
Nhưng hình như Lôi không nghĩ như vậy.
"Nếu đây là một cuộc chiến chân chính." Lôi lạnh lùng nói: "Hiện tại cậu đã bị nhốt vào ngục giam, chờ giải ra tòa án quân sự, Cesare Persephone."
Bả vai Cesare run rẩy.
"Trung úy Richard August Than là người lãnh đạo đội ngũ, cũng là chiến hữu cậu hẳn nên dùng sinh mệnh để bảo hộ." Lôi cau mày nói: "Mà cậu lại hèn hạ tập kích cũng như giết chết cậu ta, hành vi như vậy, không thể tha thứ."
"Nhưng rõ ràng Trung úy August Than chỉ huy sai lầm." Lý Việt Bạch nhịn không được mở miệng phản bác.
"Trong cuộc chiến, điều một người lính cần làm là phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của cấp trên." Thanh âm của Lôi vững như sắt thép: "Cho dù thượng cấp lệnh cho các cậu tự sát... Cũng phải tuyệt đối phục tùng! Nguyên tắc này một khắc các cậu vừa nhập ngũ cũng phải biết để tuân theo rồi."
Trong phòng mô phỏng một mảnh tĩnh mịch, không khí thấp thỏm lo âu bắt đầu lan tràn.
Sau khi không chút lưu tình cho đội ngũ của Richard một số không tròn trĩnh, Lôi rời khỏi phòng mô phỏng, tiếp tục họp cùng các hạm trưởng khác.
Thiếu gia Richard cũng phụng phịu, ngạo mạn ra lệnh cho toàn đội trở lại phòng nghỉ ngơi hồi sức.
"Hệ thống, tại sao tao càng ngày càng cảm thấy... Kiểu người của tao chả dùng để làm gì, rất dư thừa." Lý Việt Bạch ngày càng không rõ cốt truyện này phát triển như thế nào.
"Ký chủ, ngài có khát vọng trở thành nhân vật trung tâm sao?" Hệ thống trêu ghẹo.
"Có thể là thói quen đi?" Lý Việt Bạch nghĩ lại một chút: "Mấy lần xuyên trước, tất cả mọi người chung quanh tao liên tiếp gây chuyện, nhưng đến thế giới này, cốt truyện phát triển nhiều ngày như vậy, tại sao không có một lần rắc rối tập trung lên người tao?"
"Vậy kí chủ cho rằng hiện tại mâu thuẫn đang tập trung trên người ai?" Hệ thống hỏi.
"Đương nhiên là Cesare, còn có Lôi." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười: "Tao càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp... Tại sao so sánh, Cesare càng giống nhân vật chính của thế giới này hơn vậy?"
"A? Ký chủ cho rằng Cessare có đầy đủ phẩm chất để làm nhân vật chính sao?"
"Đương nhiên rồi." Lý Việt Bạch không chút do dự nói: "Y xuất thân huyền bí, tuổi còn rất trẻ, thiên phú cực cao, năng lực rất mạnh, làm việc quyết đoán, dám làm dám chịu, bị một nhân vật phản diện áp bách... Nhìn đi nhìn lại đều là thiết lập của nhân vật chính đi! Càng chưa kể đến --"
"... Cái gì?"
"-- bộ dáng xinh đẹp." Lý Việt Bạch nói.
"Ký chủ, ngài phân tích thật có lý." Hệ thống nói: "Nhưng nếu y là nhân vật chính, tuyến cảm tình cũng không thể thiếu đi."
"Trọng điểm chính ở chỗ này!" Lý Việt Bạch nói: "Lúc Cesare ở cùng Lôi..."
"Ký chủ, xin đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy." Hệ thống nghiêm túc: "Nếu Tướng quân Ares biết ngài nghĩ như vậy, chỉ sợ sẽ giận dữ."
"Không phải y đã giận dữ với Cesare rồi sao?" Lý Việt Bạch bất đắc dĩ: "Xung đột của bọn họ đã rất kịch liệt rồi."
Màn trình diễn của Lôi cùng Cesare lúc đó, quả thực là phim thần tượng tiêu chuẩn.
Thân phận hai người khác nhau một trời một vực, giá trị nhan sắc đều cao, tính cách cực kỳ rõ ràng, lúc đầu Lôi xem thường Cesare, Cesare mạc danh kỳ diệu thay Lôi cản một lần công kích, nhìn thế nào cũng là thiết định cực kỳ hấp dẫn, nếu lại thêm một ít nguyên tố cẩu huyết, đủ để diễn mấy trăm tập triền triền miên miên.
"Cực kỳ khiến cho tao ghen tị." Lý Việt Bạch nghĩ nghĩ, bỏ thêm một câu.
"Đến cùng là ngài ghen tị với bên nào?"
"..." Lý Việt Bạch bị vấn đề này làm khó rồi.
Hắn đứng trong phòng mô phỏng trống rỗng suy xét một lát, vẫn không ra kết quả, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Cesare đã trở lại.
"Đại tế ti." Một mình Cesare một lần nữa trở về phòng mô phỏng, lễ phép cúi người thi lễ: "Ti chức đến để lấy lại đồ vật bị rơi mất."
Trên sàn có một cái huy chương sáng lấp lánh, là của thiếu gia Richard đánh rơi lúc tức giận đi ra khỏi khoang mô phỏng.
Cesare nhặt huân chương lên, lễ phép từ biệt.
"Đợt một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Thanh âm Lý Việt Bạch ôn hòa: "Cesare, cậu vào hạm đội đã bao lâu rồi?"
Cesare nghe được câu hỏi của Đại tế ti, vội vàng dừng bước chân đang dời đi, im lặng đứng lại, đối diện với Lý Việt Bạch, trả lời: "Hai năm."
"Căn cứ theo cách nói của Tướng quân Ares, trong hai năm qua, cậu vẫn luôn đảm nhiệm vị trí hộ vệ thân binh của Trung úy Richard, chưa từng diễn luyện thực chiến chính quy." Lý Việt Bạch nói: "Cho nên, tại sao cậu lại có được năng lực chỉ huy ưu tú như vậy?"
Trong ánh mắt Cesare có quang mang kỳ dị lóe lên, như một đứa trẻ thèm ăn nghe thấy kẹo.
"Bởi vì tôi rất sùng bái Tướng quân Ares." Cesare trả lời: "Tôi liên tiếp nghiên cứu và luyện tập tất cả các chiến dịch ngài ấy tham dự --"
"Cậu có đủ thời gian?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
Lông mi Cesare run rẩy, lấy hết dũng khí nói: "Cho dù là lúc ngủ, tôi cũng mơ về chiến cuộc."
"-- Cesare!" Bỗng nhiên, một đội viên vội vã chạy tới: "Vì sao còn chưa quay lại? Trung úy August Than đã nổi giận rồi..."
Cesare cúi người chào Lý Việt Bạch, lập tức rời đi.
Lý Việt Bạch một mình ngây người ba phút.
Cesare chỉ là một binh lính tầm thường không đáng nhắc tới, nhưng tất cả về y khiến người khác không thể ức chế được mà mê muội, vết thương đáng sợ xuất hiện trên cổ cùng mu bàn tay y luôn đập vào mắt Lý Việt Bạch.
Nếu mặc kệ đứa trẻ này để thiếu gia Richard hủy diệt, đó là sai lầm to lớn cỡ nào?
Lý Việt Bạch không tiếp tục do dự, lập tức đi về phía phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ người không nhiều lắm, vài đội viên hoặc ngồi hoặc đứng, biểu cảm ít nhiều đều có chút sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy Đại tế ti, bọn họ càng thêm nơm nớp lo sợ.
"Đừng sợ." Lý Việt Bạch cười cười, sử dụng ngữ khí nhu hòa như bình thường: "Thiếu gia Richard đang ở đâu?"
"..." Các đội viên liếc mắt nhìn nhau, lúc đầu cũng không ai dám nói, thật lâu sau mới có người run rẩy chỉ tay về phía cánh cửa nhỏ nhất.
Lý Việt Bạch không chút do dự lập tức lợi dụng quyền hạn cao cấp của bản thân mở cửa đi vào.
Giáo hội Tinh Hoàn dù sao cũng là lấy giáo lập quốc, trên mỗi chiến hạm Giáo hoàng cùng Đại tế ti đều có quyền hạn nhất định, cho dù Đại tế ti không có khả năng đoạt được quyền khống chế phòng máy tính trung tâm, quyền khống chế vũ khí, nhưng vẫn có thể vào bất kì gian phòng nghỉ nào.
Cảnh tượng trước mắt, tuy là trong dự kiến, nhưng vẫn khiến trái tim Lý Việt Bạch huy hăng nhói lên một cái.
Thiếu gia Richard hung tợn bóp lấy cổ Cesare, áp y xuống giường, tay kia thì xé rách quần áo Cesare -- đã xé được một nửa.
"Cesare, mày cho mày là ai?" Thiếu gia Richard đưa lưng về phía cửa, giống như dã thú đắm chìm trong phẫn nộ, căn bản không hề ý thức được sự tồn tại của Đại tế ti: "Mày chẳng qua chỉ là một con chó dị giáo ti tiện mà thôi, tất cả của mày, bao gồm cả tính mạng đều nằm trong tay tao... Cho dù tao có ném mày ra khỏi tàu, mày sẽ giống rác rưởi vĩnh viễn trôi dạt vô tận trong hư không mà thôi, sẽ chẳng có người nào nhìn mày một cái..."
Tâm tình của thiếu gia Richard hiện giờ, đúng là cực kỳ cáu kỉnh.
Y mê luyến vẻ đẹp của Cesare, lại không thể chịu đựng việc y liên tiếp phản bội mình.
Quần áo Cesare chậm rãi rơi ra khỏi thân thể, trên da thịt trắng nõn là vết roi mới xuất hiện giăng kín tầm mắt, chính xác mà nói, đây không phải là vết roi, mà là vết đánh từ thắt lưng quân phục.
Thiếu gia Richard thuần thục cầm thắt lưng trong tay, giơ tay lên, thắt lưng mang theo móc đồng vung lên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, mắt thấy sắp hạ xuống.
"Dừng tay." Lý Việt Bạch lạnh lùng nói.
"..." Thiếu gia Richard cứng đờ, ném thắt lưng, xoay người lại.
"Trung úy Richard August Than." Lý Việt Bạch nói: "Xin hãy chú ý hành vi của cậu."
"Ha, hóa ra là Đại tế ti." Khóe miệng Richard gợi lên một nụ cười khinh thường, cố ý kéo dài giọng, nói một cách kỳ dị: "Sau khi chứng kiến buổi diễn tập thất bại ngài còn chưa rời đi sao?"
"Không, nếu tôi vội vàng rời đi, liền không thể ngăn cản sai lầm của cậu được."
"Ha ha, thực sự có lỗi, cho dù ngài là Đại tế ti, cũng không có quyền ngăn cản tôi." Richard âm trầm cười cười: "Thân là Trung úy, tôi quản giáo cấp dưới của mình như vậy, hoàn toàn không hề vi phạm quân pháp."
Sắc mặt Lý Việt Bạch phát lạnh, đang định hung hăng dạy dỗ tên hoàn khố đáng chết, thanh âm hệ thống lại nhanh chóng kéo hắn trở về hiện thực.
"Ký chủ."
"Hả?" Lý Việt Bạch cảm thấy có chút phiền, nghĩ rằng thế nào hệ thống lại cố tình nhảy ra lúc này quấy rầy.
"Ký chủ, còn nhớ rõ quy tắc tôi nói với ngài không?" Hệ thống chậm rãi nói.
"Cái gì?"
"Trong giai đoạn này, ngài phải tuân theo lựa chọn của nguyên chủ, không được tự tiện thay đổi." Hệ thống nói.
"Vì sao lại đột nhiên cường điệu chuyện này?" Trong lòng Lý Việt Bạch dâng lên dự cảm xấu.
"Bởi vì hệ thống lo lắng lựa chọn tiếp theo của ngài sẽ vi phạm nguyên tắc." Hệ thống nói.
Lửa giận của Lý Việt Bạch bỗng chốc bừng cháy.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn Cesare.
Cổ Cesare vẫn bị thiếu gia Richard bóp, biểu cảm lộ ra một tia không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Cái gọi là vi phạm, chẳng lẽ là chỉ, nguyên chủ lúc này không có cứu Cesare, mà mình định ra tay cứu y... Nói như vậy, thay đổi có lẽ quá lớn.
"Nếu vi phạm thì sao?" Lý Việt Bạch hung tợn hỏi hệ thống.
"Sẽ khởi động trình tự tự hủy, toàn bộ thế giới này bao gồm chính ngài sẽ bị hủy..." Hệ thống nói.
"Vậy hủy đi." Lý Việt Bạch tức giận nói.
"Ký chủ, ngài..." Hệ thống chán nản: "Ngài muốn chọc giận Chủ thần hay sao!"
"Tao nhớ rõ mày cũng không trung thành với Chủ thần đến vậy."
"Tôi là hệ thống, không có loại cảm tình trung thành như nhân loại." Hệ thống nói: "Tôi chỉ có trách nhiệm với ngài mà thôi, ký chủ của tôi, xin ngài hãy làm theo lựa chọn của nguyên chủ."
Một khung thoại quen thuộc hiện lên:
Ký chủ tôn kính, nguyên chủ lúc này cứu Cesare, giúp y thoát khỏi khống chế của Richard, xin ngài hãy làm theo lựa chọn của nguyên chủ, bằng không sẽ khởi động trình tự tự hủy.
Lý Việt Bạch tỉ mỉ đọc ba lần mới tin rằng bản thân không sinh ra ảo giác.
Hắn ngẩn người, thiếu chút nữa thì cười lớn.
Má nó hệ thống mày khiến tao thở mạnh làm gì!
"Thở mạnh là có ý gì?" Hệ thống không hiểu.
(theo mình hiểu thì thở mạnh là hồi hộp í) "Mày khoan hẵng hỏi." Lý Việt Bạch tâm tình tốt nói với hệ thống.
Đã sớm nên biết, tính cách nguyên chủ cùng mình không sai biệt lắm, làm sao có thể không cứu Cesare.
"Cesare." Lý Việt Bạch mở miệng: "Theo tôi đi."
"..." Cesare miễn cưỡng nâng mắt, trong ánh mắt tất cả đều là khó có thể tin.
"Đại tế ti, cho dù là ngài, cũng không có quyền dẫn y đi." Thiếu gia Richard thoáng thu liễm một chút kiêu ngạo, nhưng tay vẫn nắm chặt không buông khỏi cổ Cesare.
"Tôi không có quyền lực, nhưng là quân pháp..." Lý Việt Bạch lộ ra một nụ cười.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn bảo hệ thống tìm cách để có thể đưa Cesare đi.
"Quân pháp?" Richard nhíu mày.
"Quân pháp quy định, nếu binh lính phạm phải tội đánh trưởng quan, sẽ bị cách chức, đưa đến Thần điện làm khổ dịch." Lý Việt Bạch chậm rãi nói.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Richard cười lớn: "Đại tế ti, có phải ngài không hiểu quân pháp hay không, binh lính đánh trưởng quan quả thật có tội, nhưng hiện tại, tôi là trưởng quan..."
"Không sai." Lý Việt Bạch cười đến cực kỳ vui vẻ, còn thuận thế nháy mắt với Cesare.
"..." Cesare sửng sốt trong phút chốc.
"Cơ hội trong chớp mắt, đừng bỏ lỡ." Lý Việt Bạch nói.
Cesare nhắm mắt, sau đó liều mạng giãy dụa, dùng tay phải vừa khôi phục tự do -- hung hăng đánh vào gò má Richard.