"Hiện tại ngẫm lại, đêm đó nhất định là tất cả các ngài đều điên rồi." Hệ thống cảm khái: "Đặc biệt là ngài, ký chủ."
"Tao?" Lý Việt Bạch nhàn nhã ngồi trong thư phòng của mình, khẽ lắc chén trà nóng: "Tao không làm chuyện gì kinh thiên động địa đi...?"
"Ngài cứu Lâm Nhiếp."
"Hệ thống, mày là muốn nói móc tao, nói tao phạm vào... chứng Stockholm kia sao?" Lý Việt Bạch cười cười: "Lúc trước quả thật tao đã nói qua, không quản y sống hay chết, cũng không định cứu y, nhưng đó chỉ là nói dỗi mà thôi. Lựa chọn lúc đó liên quan đến vận mệnh của tao, cái nào nặng cái nào nhẹ, tao vẫn phân biệt được."
"Vậy có phải ngài có cảm giác... tình cảm của ngài đối với y đã xảy ra biến hóa?"
"Tình cảm?" Lý Việt Bạch cứng người một chút.
Quả thật, thời điểm những giọt nước mắt nóng bỏng của Lâm Nhiếp rơi trên đầu vai mình, trong nháy mắt kia quả thật mình cảm thấy Lâm Nhiếp thật đáng thương, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt thôi.
"Trước đặt chuyện tình cảm sang một bên, chúng ta nói về sự trưởng thành của ký chủ ngài." Hệ thống nghiêm túc xem xét tư liệu: "Trải qua tính toán, hệ thống tính ra được vào đêm đó, trước mặt Lâm Nhiếp, lần đầu tiên ngài đột phá gông cùm xiềng xích về mặt tính cách cùng hành vi cố hữu của mình."
"?" Lý Việt Bạch nghi hoặc nhíu mày, đặt chén trà lên bàn: "Hệ thống, tao đã... Làm gương sáng cũng khá lâu rồi, thế giới này không phải thế giới toàn thiếu niên, không tồn tại tình huống thiếu niên đột nhiên trưởng thành giống nhân vật chính. Quan trọng nhất là, tao không cảm nhận được sự đột phá mày nói."
Ở trong mấy thế giới trước, Lý Việt Bạch từng bị bắt tiến vào hiểm cảnh, giết boss, đã cứu một ít người, so với lần xuyên này, đây chỉ là cửa khẩu hưu nhàn.
"Ngài thật sự không ý thức được sao?" Hệ thống thấp giọng nói: "Mấy lần trước ngài đối xử với người bên cạnh thế nào? Tất cả đều là ôn hòa, sủng nịch, quan ái, một mặt dung túng..."
"..." Lý Việt Bạch bị hệ thống nói trúng tâm can xấu hổ một trận, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, trên mặt nóng bỏng, không khỏi quát lớn: "Tao nguyện ý cưng chiều, có vấn đề gì?"
Phản ứng lớn như vậy là bởi hệ thống nói không sai.
Mộ Dung Nam trong thế giới thứ nhất đối với mình tốt quá mức, mình không tốt lại chẳng khác nào không cho y mặt mũi.
Thế giới thứ hai, Diệp Thanh --- nói đùa, đó chính là Diệp Thanh... Đương nhiên mình nguyện ý cưng chiều Diệp Thanh.
Thế giới thứ ba, Ngọc Thiên Cơ... Cái này thật sự không thể trách mình được, loại làm nũng mặt dày mày dạn của Ngọc Thiên Cơ không ai có thể từ chối đi?
...
"... Mày nói đúng, hệ thống." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ nằm bò lên bàn: "Tao đúng là một thánh mẫu hết thuốc chữa, thế nào, thánh mẫu là sai sao?"
"Cho nên hệ thống cho rằng, ở lần xuyên này, ngài trở nên mạnh mẽ." Hệ thống nói: "Ngài đối với Lâm Nhiếp... Không khỏi quá ác độc, không giống ngài trước kia."
"Tao cho rằng tao mới là người bị tra tấn." Lý Việt Bạch thử nhớ lại những chuyện xảy ra cùng Lâm Nhiếp trong tầng hầm ngầm, kinh dị phát hiện trong nội tâm mình không có thống khổ mà người bị hại nên có.
"Xem xét từ góc độ tình cảm, ngược lại Lâm Nhiếp là người bị hại." Hệ thống không hề có tam quan tung ra lời ngụy biện: "Trong toàn bộ quá trình, tình cảm của y đều bị ngài thao túng."
"..."
"Đêm đó ngài thậm chí uy hiếp y, bức bách y, khiến y không thể không nghe theo mệnh lệnh của ngài."
"Không cần nói tao rất giống boss nha..."
"Trong mắt Lâm Nhiếp, ngài lãnh khốc, độc ác, không gì không biết, không gì không làm được..." Hệ thống nói: "Là sự hiện thân của tất cả ác mộng, Lâm Nhiếp chưa từng suy sụp như vậy, ngài... trở thành nhân vật trước kia chưa bao giờ nghĩ tới."
"Vậy chỉ có thể giải thích là bởi vận mệnh cứ thích chơi đùa với chúng ta." Lý Việt Bạch cười cười, uống hết ly trà nóng.
Sau khi Lâm Thiên Dụ qua đời, hết thảy kế tiếp đều thuận lợi quá sức tưởng tượng.
Lâm Nhiếp tiếp quản toàn bộ tập đoàn Lâm thị, đám người Lâm Đống minh triết bảo thân
(người khôn giữ mình), không hề tham chiến, liên tiếp giao qua toàn bộ cổ quyền, trốn ra biên giới.
Lý Việt Bạch từ vị trí luật sư đại diện của tập đoàn Lâm thị an an ổn ổn trốn về văn phòng nhỏ của mình.
Nửa tháng trôi qua, Lâm Nhiếp không còn xuất hiện trước mắt hắn.
Lý Việt Bạch vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, đồng thời cũng không cảm thấy lo lắng.
Tình yêu không phải thứ có thể ép buộc, hiện tại thứ Lâm Nhiếp cần không phải là tình yêu, mà là nghỉ ngơi cùng suy xét.
Hắn có thời gian gần như vô tận chờ đợi Lâm Nhiếp chậm rãi yêu mình.
Khi buông chén trà xuống, cửa sổ sát mặt đất vang lên tiếng va chạm.
Lý Việt Bạch lười biếng duỗi eo, đứng dậy, đi về phía cửa sổ, kéo tấm rèm ra.
Hắn nhìn Lâm Nhiếp lẳng lặng đứng ở bên kia tấm thủy tinh, thân hình đĩnh bạt như cây khô trong tuyết, một đôi mắt đen như mực vẫn sâu không thấy đáy như trước.
"Thủy tinh chống đạn?" Lâm Tiếp dùng khẩu hình nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Đoán xem." Lý Việt Bạch cười.
Lâm Tiếp rũ mắt tự hỏi một giây, ngay sau đó móc súng ra, nòng súng nhắm vào Lý Việt Bạch, làm bộ muốn bóp cò ---
"Này, tha cho tôi đi." Lý Việt Bạch cười: "Tôi không muốn lại mua lại một tấm này, rất đắt."
Nói vậy, bàn tay hắn đặt lên cái nút, ấn xuống.
Cửa sổ sát đất chậm rãi mở ra.
"Ký chủ, y mang vũ khí có tính sát thương đến, cực kỳ nguy hiểm, hệ thống cho rằng ngài không gặp y vẫn tốt hơn..." Hệ thống nhắc nhở máy móc.
"Sẽ không có việc gì." Lý Việt Bạch nói: "Huống chi, tao cũng sớm muốn giải thích rõ ràng với y, nếu cứ nhịn xuống thật sự không được."
Lâm Nhiếp cùng không khí rét lạnh ngoài cửa sổ cùng nhào tới, không quan tâm tiến lên ôm lấy Lý Việt Bạch.
"A? Đây là có ý gì?" Lý Việt Bạch mỉm cười vỗ vỗ lưng Lâm Nhiếp: "Tại sao lại tới tìm tôi? Chuyện Lâm thị đều xử lý xong rồi?"
"So với anh, những thứ đó chỉ là việc cỏn con." Lâm Nhiếp hừ một tiếng: "Đóng cửa sổ vào, lạnh."
Cửa sổ một lần nữa đóng xuống, rèm cũng được kéo lại, thư phòng tức khắc lâm vào một mảnh tối tăm.
Xung quanh không có người khác, hai người bọn họ tựa hồ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Có đôi khi tôi thật không biết là hận anh hay là... Càng hận anh." Lâm Nhiếp cúi đầu, tiến đến bên tai Lý Việt Bạch, hạ giọng.
"Vô dụng." Lý Việt Bạch cười tủm tỉm xoa xoa tóc y: "Lâm đại công tử, chính cậu tự tính xem đã nói muốn giết tôi bao nhiêu lần, cuối cùng không phải là ngoan ngoãn ghé vào vai tôi sao..."
"Đó là bởi anh đã cứu tôi!" Lâm Nhiếp tức giận cắn một ngụm lên lỗ tai Lý Việt Bạch, dùng răng nanh nhòn nhọn day day khối thịt nhỏ mềm mại kia: "Anh... Tôi thật muốn..."
"Ký chủ, tình cảm Lâm Nhiếp đối với ngài, đang dao động giữa cực kỳ yêu cùng cực kỳ hận." Hệ thống nói: "Bởi vì dao động kịch liệt, lên xuống không ngừng, bởi vậy tạm thời không thể phán định nhiệm vụ của ngài thành công."
"Gấp cái gì." Lý Việt Bạch mỉm cười.
"Mấy ngày nay tôi thường nằm mơ." Giọng Lâm Nhiếp có chút khàn: "Ở trong mộng tôi vô số lần quay trở lại văn phòng luật của anh, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh... Tôi... Tôi ở trong mộng vẫn hận anh thấu xương."
"Muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có một biện pháp." Lý Việt Bạch nhẹ nhàng đẩy Lâm Nhiếp ra: "Quay lại đó nhìn xem."
Một giờ sau, hai người tới tòa office cũ kia.
Office đã sớm bị bỏ hoang, khắp nơi là bàn ghế hỏng, mạng nhện, thủy tinh vỡ, văn kiện rơi đầy đất.
Văn phòng từng thuộc về Vương Hàn Chi kia hiện đang bị khóa, khóa đã sớm rỉ sắt.
Lâm Nhiếp không phí chút công phu liền dễ dàng mở cửa văn phòng, đi vào.
"Cậu đã nói, đó là một đêm đông rét lạnh, cậu chỉ có 8 tuổi." Lý Việt Bạch rũ mắt, bước vào văn phòng tràn đầy tro bụi: "Lúc ấy tôi đứng ở chỗ này, phải không?"
Lâm Nhiếp đứng ở cửa, thần sắc trên mặt càng ngày càng lạnh.
Đi tới địa phương trong trí nhớ làm ký ức càng thêm chân thật.
"Mẹ cậu mang theo cậu cầu xin tôi giúp đỡ." Lý Việt Bạch nói: "Lại bị tôi lạnh lùng cự tuyệt, từ đó... Cậu không bao giờ chịu tha thứ cho tôi."
"Phải." Khóe miệng Lâm Nhiếp gợi lên một nụ cười chua xót.
"Chính là, hết thảy có liên quan gì tới tôi đâu?" Lý Việt Bạch nhìn y, trên mặt không chút biểu tình: "Tôi chỉ là một người ngoài cuộc... Vì cái gì muốn tôi đi phụ trách lỗi lầm cha cậu gây nên?"
"Tôi trước sau cho rằng anh là đồng lõa của cha tôi."
"Tôi..." Lý Việt Bạch giận cực phản cười, vung tay lên liền đem hồ sơ trên bàn hung hăng vứt xuống: "Có liên quan gì đến tôi?"
Hồ sơ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng rách nặng nề, tro bụi bay tán loạn.
Thanh âm này nghe không tồi.
"Bạn nhỏ." Lý Việt Bạch thở dài: "Lúc ấy cậu không thể phân biệt được thiện ác, không thể lý giải thế giới này... Vẫn luôn hiểu lầm đến hiện tại."
"Hiểu lầm?" Trong mắt Lâm Nhiếp hiện lên tia sáng khác thường: "Anh từ chối là sự thật, không có bất kỳ hiểu lầm gì."
"Có." Lý Việt Bạch tới gần y: "Không bằng để tôi nói cho cậu một ít chuyện liên quan đến chân tướng đi."
Biểu tình Lâm Nhiếp từ khác thường biến thành hoảng loạn.
"Lúc ấy tôi từ chối giúp đỡ mẹ cậu bởi ---- cô ấy hy vọng thắng chuyện phục hôn." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một: "Mẹ cậu, cô ấy tìm mọi cách cầu xin trở lại bên cạnh người đàn ông đã từng tổn thương mình."
"..."
"Cô ấy trẻ tuổi, khỏe mạnh... Tương lai cô ấy có khả năng vô hạn, cô ấy có thể tìm ra thế giới muôn màu muôn vẻ khác." Thanh âm Lý Việt Bạch chứa đầy lửa giận: "Nhưng cô ấy chỉ muốn mang theo cậu quay trở lại tập đoàn Lâm thị, khôi phục thân phận chủ mẫu của mình, cho cậu... cho cậu một cuộc sống được đứng trên vạn người."
"Cuộc sống hiện tại của tôi trong mắt anh không chịu nổi như vậy sao?" Lâm Nhiếp nheo mắt, lần thứ hai bóp lấy vai Lý Việt Bạch.
"Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi chỉ có một ý niệm --- thằng bé còn nhỏ như vậy, nó không nên thuộc về Lâm thị." Lý Việt Bạch cười khổ: "Chính là hiện tại... Thôi, bọn họ đều đã chết, cậu còn sống, cậu thích ứng rất khá, tôi không còn lời nào để nói."
Lâm Nhiếp chấn động, hai tay nguyên bản bắt lấy vai Lý Việt Bạch buông ra.
"Vương Hàn Chi, anh nghĩ anh là ai? Chúa cứu thế sao?" Lâm Nhiếp không thể ức chế mà cười to ra tiếng: "Anh là muốn nói cho tôi, bà là kẻ ngu muội yếu đuối tự chịu diệt vong, mà anh mới là người chân chính muốn cứu vớt tôi... Chúa cứu thế? Anh... Không khỏi quá coi trọng chính mình!"
"Nhưng cậu thấy, tôi chính là cố chấp như thế, ngạo mạn như thế, thích tự chủ trương như thế, không phải giống như cậu vẫn luôn hiểu lầm --- vì lấy lòng cha cậu." Lý Việt Bạch nhìn Lâm Nhiếp: "Nếu cậu không chịu tin, tôi từng viết thư cho mẹ cậu, trong đó có viết suy nghĩ thật của tôi..."
Lá thư kia chính là "chứng cứ" Lý Việt Bạch tìm người tới khôi phục.
Chính là đến bây giờ, hình như chứng cứ như vậy đã không có ý nghĩa.
Lâm Nhiếp cắn chặt răng, đột nhiên ôm lấy Lý Việt Bạch khóc rống lên.
Thời thơ ấu u ám, thời thiếu niên nơi chốn bẫy rập, ngoài mặt khí phách hăng hái bên trong tranh đấu gay gắt... Hết thảy thống khổ đều tìm được điểm phát tiết rồi.
Lý Việt Bạch mặc kệ y khóc, đáy lòng loáng thoáng nhớ ra, thật sự Lâm Nhiếp chỉ có 18 tuổi mà thôi...
Trên pháp luật đã thành niên, nhưng là... Học sinh trong lớp mình cũng ở độ tuổi này, trong mắt mình đều là những đứa trẻ, không nên gánh vác quá nhiều áp lực như vậy...
Cảm giác đau lòng quen thuộc đã trở lại.
"Chúc mừng ngài, ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành." Thanh âm hệ thống vang lên yếu ớt.