Ngày kế, Lý Việt Bạch không mang thị vệ, một mình đi tới địa lao Côn Luân tiên sơn.
Địa lao được cải biến từ hang động dưới chân núi, địa thế cực thấp, bởi vì có dung nham ngầm, nên không những không âm lãnh ẩm ướt, ngược lại cực kỳ khô ráo ấm áp, bốn phía đại lao đều là đá huyền vũ cứng rắn, lại có pháp thuật thêm vào, phạm nhân khó có thể chạy thoát.
Ở trong phòng giam, Lý Việt Bạch gặp được người hắn muốn gặp —— Thúc phụ Cơ Dao, Cơ Quân.
Gia tộc Cơ thị là danh môn vọng tộc của Côn Luân, từ trước đến nay cao cao tại thượng, nhiều năm trước ỷ vào thế lực của gia tộc, xác thật làm ra một số hành vi phạm tội, bị Tô Hủ từng chút từng chút bắt được, y luật mà trị, nam tử phạm tội so ra nhiều hơn, nữ quyến đa số được tha.
"Cơ lão tiên sinh." Lý Việt Bạch dừng trước cửa lao, thấp giọng nói: "Gần đây thân thể thế nào rồi?"
Trong nhà tù là lão giả ngồi xếp bằng đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, đối với hắn hờ hững, qua một lúc lâu mới cười lạnh: "Nhớ phúc của tế tửu đại nhân, trong chốc lát không chết được."
Cơ Quân đương nhiên rõ ràng, một nhà mình sở dĩ bị Tô Hủ định tội, phải vào nơi này đều do tế tửu đại nhân sai sử, chỉ tiếc bị người quản chế, không thể không cúi đầu.
"Cơ lão tiên sinh, bỉ nhân có một nan đề muốn thỉnh giáo ngài." Lý Việt Bạch nói.
"Tế tửu đại nhân cũng có nan đề không giải ra?" Cơ Quân cười nhạo: "Thế nhưng lại muốn hỏi một kẻ tù tội như lão hủ, thật là chưa từng nghe thấy."
"Phải." Lý Việt Bạch thấp giọng nói: "Từ lâu nghe nói lão tiền bối học thức uyên bác, có nhiều nghiên cứu trên phương diện phù chú..."
"Chê cười." Cơ Quân lạnh nhạt: "Mặc dù lão phu có nhiều nghiên cứu, cũng chỉ biết đại khái, chưa chắc có thể giúp tế tửu đại nhân giải đáp nan đề."
"... Cơ lão tiên sinh thật sự không sợ chết sao?" Lý Việt Bạch thở dài, thanh âm cũng lạnh xuống.
Hắn một lòng muốn gỡ bỏ bí mật kính linh phù, không may mắn là không thể tra ra tư liệu, chỉ có thể dò hỏi mấy lão tu sĩ lớn tuổi, suy nghĩ mãi, cũng chỉ có Cơ Quân hợp với yêu cầu.
Nhưng tính cách Cơ Quân cổ quái, thậm chí có chút điên điên khùng khùng, khó có thể giao lưu.
"Chê cười, lão hủ này chỉ có một bộ xương già, còn sợ cái gì nữa? Dù sao đã sớm đáng chết." Thanh âm Cơ Vân thô ách.
"Bản thân ngài chết có thể không sợ, nhưng trên đời này vẫn có người ngài sẽ để ý, ví dụ như Cơ Dao." Lý Việt Bạch nói.
Quả nhiên khi nghe đến hai chữ Cơ Dao, ánh mắt lão nhân mới hơi giật giật.
Ông không có nữ nhi thân sinh, luôn coi chất nữ Cơ Dao như con gái ruột mà yêu thương, Lý Việt Bạch biết điều này.
"Không biết lão tiên sinh có nghe chuyện Cơ Dao đã thành hôn với Vạn phong chủ hay chưa."
"Thì sao? Chẳng lẽ tế tửu đại nhân muốn thả lão hủ ra ngoài uống rượu mừng?" Cơ Quân cười nói: "Cho dù tế tửu đại nhân cho phép thì cũng không kịp nữa rồi."
"Nể mặt nàng, lão tiên sinh có thể giúp bỉ nhân hay không?" Lý Việt Bạch nói.
"Ngươi đang uy hiếp lão hủ?"
"Phải."
Cơ Quân cười nói: "Tế tửu đại nhân không cần giả vờ, chậc chậc chậc, ngươi đó, căn bản không phải loại người này."
"A?"
"Cho dù lão hủ không chịu trả lời vấn đề của ngươi, chưa chắc ngươi sẽ hạ độc thủ gì với chất nữ của lão hủ." Cơ Quân nói: "Ngươi thân là tế tửu, mánh khóe thông thiên, cố tình đôi khi lại cực kỳ thận trọng, không chịu ra tay ngoan độc, chỉ sợ là tự mình ước thúc mình."
Lý Việt Bạch bị ông nói trúng, trong lòng buồn phiền.
Sau khi hắn đi vào thế giới này, tự cho là đã sát phạt quyết đoán, nhưng rất nhiều thời điểm lại không thể làm một số chuyện, ví dụ như dùng tính mạng Cơ Dao uy hiếp Cơ Quân, chuyện này trái với chuẩn tắc làm người của hắn.
Nhưng đáp án nhất định phải hỏi cho ra.
"Nếu lão tiên sinh biết rõ bỉ nhân là loại người nào, cũng nên hiểu rằng bỉ nhân chưa từng nói dối." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi, nói: "Nếu lão tiên sinh nói đúng sự thật, vậy bỉ nhân liền đảm bảo Cơ Dao một đời bình an, vô luận nàng phạm phải sai lầm gì cũng không trách phạt nàng."
"Ký chủ, xin thận trọng." Hệ thống vội vàng nói: "Cơ Dao rất nguy hiểm, nàng nhất định sẽ làm ra chuyện gây tổn thương với ngài và Tiên Chủ... Quyết định này có lẽ sẽ khiến ngài thất bại trong gang tấc, thất bại thảm hại!"
"Không cần lo, tao tự có chừng mực." Lý Việt Bạch nói: "Hiện nay chúng ta không có lựa chọn khác, không hỏi ra tin tức về kính linh phù liền không thể thông qua."
"Chính là..." Hệ thống nôn nóng.
"Mày thân là hệ thống, không phải cũng không tìm thấy tin tức về kính linh phù sao?" Lý Việt Bạch thở dài: "Hơn nữa, là chính miệng mày nói cho tao, ngoại trừ ông ấy, Côn Luân không có người khác biết."
"Nhất định phải dùng Cơ Dao làm lợi thế sao?" Hệ thống nghẹn lời.
"Người Cơ Quân để ý nhất trong lòng chính là Cơ Dao, không còn ai khác." Lý Việt Bạch nói.
Quả nhiên, Cơ Quân vẫn luôn híp mắt rốt cuộc mở ra, nhìn chằm chặp Lý Việt Bạch thật lâu, lúc này mới xác nhận hắn nói thật.
"Được." Thật lâu sau, Cơ Quân nói: "Lão hủ tin tế tửu đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh."
Ở trong thế giới tu tiên này, có rất nhiều phù chú trừng phạt người bội tín, bởi vậy, sức mạnh của lời hứa lớn hơn rất nhiều trong thế giới hiện thực, thêm chuyện Cơ Quân đã sớm nhìn thấu cách làm người của tế tửu đại nhân, bởi vậy mới đáp ứng giao dịch này.
"Mong lão tiên sinh cho hay kính linh phù này..." Lý Việt Bạch thấp giọng nói.
"Kính linh phù?" Cơ Quân nghe đến ba chữ này, lập tức mặt không còn chút máu, nói: "Đây là bảo vật bí mật không truyền ra ngoài của Ngọc thị Côn Luân, tại sao tế tửu đại nhân lại biết?"
"Không phải lão tiên sinh cũng giống vậy sao?" Lý Việt Bạch nói.
"Chỉ sợ tế tửu đại nhân tìm lầm người rồi." Cơ Quân thở dài: "Công hiệu của kính linh phù có lẽ chỉ có lão Tiên Chủ đã qua đời mới rõ ràng, lão hủ chả qua cũng chỉ nghe được..."
"Cho dù chỉ có vài câu cũng là một chữ ngàn vàng." Lý Việt Bạch nói: "Lời hứa của bỉ nhân sẽ không thu hồi."
"Thôi." Cơ Quân thở dài: "Lão hủ chỉ biết là kính linh phù kia hữu danh hữu thực, giống như gương đồng, là vật chí thuần trên thế gian, dán lên ngược người dùng là có thể dung nhập thân thể, không chỉ khiến người đao thương bất nhập, thậm chí có thể phản ngược lại đao thương..."
"Đúng là như vậy." Lý Việt Bạch nói: "Không biết kính linh phù này có khả năng mất đi hiệu lực hay không?"
"Không có." Cơ Quân nói: "Người tu tập tiên pháp trên người có kính linh phù tuyệt đối không có khả năng mất đi hiệu lực."
Sau khi trải qua cuộc nói chuyện lâu dài mà không có kết quả, Lý Việt Bạch đành phải cáo biệt Cơ Quân, trở về Cát Tường điện.
"Ký chủ, lần này ngài sẽ thua sao?" Hệ thống thở dài: "Đáp ứng không làm tổn thương Cơ Dao, lại không hỏi ra được đáp án mong muốn..."
"Đại trượng phu một lời nói một gói vàng, nếu đã đáp ứng đương nhiên sẽ làm được." Lý Việt Bạch vừa đi vừa cúi đầu trầm tư: "Cơ Quân cũng không nói dối tao, nói hết mọi chuyện ông biết cho tao, tao đương nhiên cũng phải giữ lời."
"Ký chủ..." Hệ thống bất đắc dĩ.
Đi đến cửa Cát Tường điện, quả nhiên Ngọc Thiên Cơ vẫn rất lãng mạn đốt một chiếc đèn chờ hắn, thấy hắn đi tới liền hưng phấn hô to gọi nhỏ.
"Mục mỹ nhân nhi mệt rồi đi? Mau tới mau tới, bổn Tiên Chủ xoa bóp cho ngươi một phen..." Ngọc Thiên Cơ không hề thấy xấu hổ kêu lên.
"..." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười, đi từng bước một lên bậc thang: "Đương nhiên là mệt, tiếc là ta chưa hỏi ra phương pháp phá giải kính linh phù..."
"Hỏi không ra thì làm sao chứ? Không quan trọng." Ngọc Thiên Cơ ngược lại cũng khá thông suốt: "Nếu thật sự không có cách giết huynh trưởng, chúng ta liền từ từ giày vò hắn, phong cảnh Côn Luân tiên sơn này bao la hùng vĩ xinh đẹp tuyệt trần, sống nốt quãng đời còn lại chẳng phải rất khoái hoạt sao? Nếu mỹ nhân nhi chịu cùng bổn Tiên Chủ thành một đôi thần tiên quyến lữ, vậy càng là..."
"Ngươi đó..." Lý Việt Bạch ngồi xuống bậc thang, đón gió lạnh ập đến, xoa xoa tóc Ngọc Thiên Cơ: "Ngươi ngược lại rất lạc quan, một đời này thật sự không sợ thua sao?"
"Có mỹ nhân nhi ở đây, sao có thể thua?"
"Ặc?" Lý Việt Bạch cười nói: "Phần tự tin này của Tiên Chủ, bỉ nhân hổ thẹn không bằng."
"Lão nhân gia ngài đương nhiên không hiểu." Ngọc Thiên Cơ chậc chậc lắc đầu: "Thế gian này cảnh giới cao nhất của vẻ đẹp chính là đẹp mà không tự mình biết, lão nhân gia ngài chính là vậy, không thể thấy bản thân mình được nên bổn Tiên Chủ ở bên cạnh thưởng thức, cái gì cũng nhìn thấy, đương nhiên tự tin hơn nhiều so với lão nhân gia ngài."
"Không phải đang nói thành hay bại sao? Vì sao lại nói đến chuyện vẻ đẹp." Lý Việt Bạch cạn lời, vội thay đổi đề tài: "Tiên Chủ, bỉ nhân đã đồng ý với thúc phụ Cơ Dao một việc... Đồng ý với ông ấy không tổn thương đến Cơ Dao, không biết..."
"Không sao cả, nếu mỹ nhân nhi cảm thấy nên làm vậy, vậy cứ làm đi." Ngọc Thiên Cơ cười nói.
"Tiên Chủ không cảm thấy ta không quả quyết, lòng dạ đàn bà hay sao?" Lý Việt Bạch liếc y một cái.
"Không, một chút cũng không." Ngọc Thiên Cơ cười: "Ngươi muốn thắng bao nhiêu, bổn Tiên Chủ đều biết rành mạch."
"Muốn thắng..." Lý Việt Bạch nhớ lại một chút, sau khi mình chiến thắng Ma giáo tỉnh lại trong hôn mê, ý niệm kiên định mà rõ ràng nhất chính là muốn thắng, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
"Cho nên, hết thảy quyết định của ngươi đều là chuẩn bị cho thắng lợi của chúng ta." Ngọc Thiên Cơ ôm lấy eo hắn: "Cho nên yên tâm đi."
Lý Việt Bạch mạc danh cảm thấy eo nóng lên.
Ngón tay Ngọc Thiên Cơ giống bản thân y, lạnh lẽo như băng, nhưng cách một lớp quần áo chạm vào thân thể, không biết vì sao lại bốc cháy như hỏa hoa.
"Ta chỉ nghĩ, đến ngày chiến thắng liệu chúng ta có phải tách rời hay không." Ngọc Thiên Cơ dựa đầu vào vai hắn, nói chuyện cũng ghé vào lỗ tai hắn, từng câu từng chữ như làn gió nhẹ rót thẳng vào lỗ tai, ngứa ngứa khiến người run rẩy một trận: "Cho nên đừng trách ta cứ chiếm tiện nghi của ngươi, ta sợ sau này không chiếm được nữa..."
"..." Tay chân Lý Việt Bạch nhất thời luống cuống, lỗ tai đã đỏ.
Ngọc Thiên Cơ thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi liếm môi, tới gần, hôn lên gò má hắn.
"Đừng..." Lý Việt Bạch đột nhiên run lên, lại không hề né tránh.
Ngọc Thiên Cơ nheo đôi mắt ngập ý cười lại, càng thêm làm càn duỗi tay ra, chế trụ gáy hắn, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước gặm một ngụm lên môi hắn.
Lý Việt Bạch cả kinh đến nỗi tay bắt đầu run nhẹ, một vạn ý nghĩ đột nhiên vọt qua khiến đầu óc rối loạn một trận.
"Sẽ không có ai thấy đâu, người ở gần đây đều bị ta đuổi đi rồi." Thanh âm Ngọc Thiên Cơ so với ngày thường thấp hơn rất nhiều, nhưng vẫn ngọt nị vô cùng: "Hơn nữa ta cũng tắt ngọn đèn kia rồi..."
"Chính là..."
"Yên tâm." Ngọc Thiên Cơ hôn xong lại không khi dễ hắn, mà thay đổi một tư thế thoải mái gối lên đùi hắn: "Đây là ngoài điện, có trăng sáng có gió nhẹ, tối thích hợp để nhĩ tấn tư ma
(Vành tai và tóc mai chạm nhau, ý nói làm chuyện thân mật), cũng chỉ cần có vậy."
Lý Việt Bạch nhìn lại ý nghĩ của mình, không khỏi lúng túng vô cùng.
Vừa rồi hắn thật sự thiếu chút nữa cho rằng đối phương muốn cùng mình ở chỗ này...
Vô liêm sỉ, quả nhiên ở lâu với Ngọc Thiên Cơ là mình cũng trở nên có chút vô liêm sỉ.
- --------
Note: Không, không phải chỉ riêng anh đâu, em cũng tưởng như thế thật ;;-;;