“Cái gì?”
Lâm Lan Chi đang thu dọn bát đũa bỗng bối rối.
Bà ấy cũng nghe chuyện Sở Ninh và Minh Vương kết thù với nhau.
Nhưng biết Đại Hạ Vũ Chủ ra lệnh cấm các Vương nội đấu với nhau nên mới yên tâm phần nào.
Kết quả.
Minh Vương muốn ra tay, còn đang điều động Minh Vương quân theo quy mô lớn.
Nếu hai vương khai chiến với nhau sẽ có biết bao nhiêu người vô tội gặp nạn.
“Ha ha!”
Sở Ninh cười khẩy: “Lần này Minh Vương chơi trội thật đấy!"
Mấy năm nay, Bắc Cảnh Đại Hạ chiến tranh liên miên, không phải Minh Vương phản ứng chậm chạp mà rõ ràng là lấy cớ không quan tâm thôi.
Nhưng nay, chỉ mấy ngày ngắn ngủi có thể điều động năm mươi vạn Minh Vương quân, đúng là châm chọc thật.
Một kẻ coi thường mạng sống lê dân bách tính Đại Hạ, uổng công là một Vương của Đại Hạ.
“Mặt khác, hai ngày qua mật vệ Đại Hạ thẩm tra phát hiện, ngoại trừ bảy mươi hai vị quận trưởng bị biến làm chiến nô kia còn có một vài thành chủ ở đất phong của Bắc Vương là quân cờ Minh Vương gài vào”.
“Bây giờ đã xử lý hết đám thành chủ đó rồi”, Nhân Đồ nói tiếp.
“Không chỉ lôi kéo quần thần dưới trướng ta mà còn muốn ăn dần đất phong của ta như tằm ăn dâu à?”
Ánh mắt Sở Ninh thoáng hiện lên tia lạnh.
Minh Vương bỏ mặc chiến tranh ở Bắc Cảnh nhưng lại âm thầm làm này làm nọ khiến hẳn nghĩ ngay tới việc Minh Vương muốn nhúng chàm Hạ Lăng.
Minh Vương lấy đâu ra tự tin làm trái ý Đại Hạ Vũ Chủ.
“Á!"
Tân Hoa Ngữ lấy tay ngọc vén tóc: “Dám mơ ước truyền thừa của Hạ Tổ, còn bảo Tiểu Minh Vương mở võ hội Đại Hạ, dã tâm của Minh Vương ghê gớm thật!”
Hành động của Minh Vương không chỉ khinh thường Sở Ninh mà cũng đang thử điểm giới hạn của Đại Hạ Vũ Chủ.
“Nếu đã như vậy”.
Sở Ninh lạnh giọng nói: Vương biết”.
'Viết một bức thư báo cho Minh
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!