Nếu dùng đội hình của họ bao vây và tấn công, cùng lắm chỉ tiêu diệt được Bách Tuế quân của Bắc Vương thôi, chứ làm gì động vào Bắc Vương nổi!
Mà trước đó có rất nhiều Thiên Tuyệt đã đến chiến đấu, nhưng Bắc Vương vẫn một mình sàn bằng bọn chúng rồi!
Huống hồ gÌ..
Đại Càn Võ Chủ vẫn im lặng không nói, dẫn đội quân của mình vội vàng nhảy xuống Vân thuyền.
Đại Càn Vũ triều đã chấp nhận thỏa hiệp rồi!
Mất đi Vân thuyền, họ còn có thể đúc lại.
Động với Siêu Phàm chết là hết, quốc sẽ rơi vào tình thế tận diệt không xa.
“Bắc Vương!”
“Ngươi không kiêng nể ai như thế, cũng chỉ ỷ vào bản thân có hôn ước với Vạn Pháp Hoàng triều thôi chứ gì?”
“Một nam nhi lại muốn dựa vào người khác ra oai, đúng khiến người ta khinh thường!". Có người tức giận gầm anhei, ý định cho Sở Ninh lo lắng về việc bản thân bị ảnh hưởng một chút rồi tự kiềm chế.
“Hôn ước?”
Sở Ninh cười trừ.
“Vạn Hoàng lên tiếng qua Hư Giới, các ngươi thấy ta đáp lại chưa?”
“Đại Hạ CHưởng Siêu Phàm Vương Giả Bí của ta bị lộ, đứng trước mưa gió sắp đổ ập đến các ngươi thấy ta nhắc đến Vạn Hoàng bao giờ chưa?”
Sở Ninh siết đao chém xuống, mặt đất nứt ra một khe rãnh sâu mấy thước: "Hôn ước của ta với Vạn Pháp Hoàng Triều giống như khe rãnh này, kết thúc từ đây".
“Ta chỉ yêu duy nhất một người, dù nàng không có thân phận tôn quý như Hoàng nữ, nhan sắc không xinh đẹp nhất thiên hạ. Ta vẫn sẽ ở bên nàng thưởng thức xuân hạ thu đông".
Những lời nói dõng dạc của hắn làm tất cả những âm thanh xung quanh, biến mất lần nữa.
Bắc Vương Đại Hạ kiêu ngạo từ trong xương, đứng trước mặt một trăm vạn tu giả đại quốc từ bỏ cuộc hôn ước này.
“Xem ra sau này không thể lại gọi nàng ta là Độc Vương nữa rồi..” Nhân Đồ cảm thán, Tử Yến Lang với Dương Diệp cũng tán thành.
Sao họ không biết người Sở Ninh yêu nhất là ai được chứ.
Bắc Vương dám tỏ thái độ trước mặt mọi người như vậy, chứng minh Bắc Vương quân sắp xuất hiện một vị Bắc Vương phi.
Với đan thuật của Tân Hoa Ngữ hiện tại, thật sự có tư cách ngồi vào chiếc ghế này.
“Các ngươi mang sát ý đến đây, đại ca của ta tha cho các ngươi một đường rút lui đã quá nhân từ rồi"
“Nếu không phải bọn ta nế tình bá tánh vô tội, các ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi đây!”
Yến Tử Lăng dẫn Bách Tuế quân tiến lên, nhận lệnh của Bắc Vương mà cướp lấy Càn Khôn Giới.
Họ đều là tu giả đại quốc, nên món tốt trong Càn Khôn Giới cũng rất nhiều.
Trừ các Linh binh, không chừng những tướng quân của đám này có thể cung cấp dược liệu để chế Thốn Phàm đan.
Đa số tu giả đại quốc đều ý định nhân cơ hội thế cục hỗn loạn, sẽ rời đi.
Nhưng khi chúng thấy đao của Bắc Vương chỉ vào Hùng chủ bên quân mình, đều sợ hãi đến mức xanh mặt mà dừng lại.
Bọn chúng chạy tứ tán khắp nơi, nên Bắc Vương không chặn được rồi. Nhưng Hùng chủ đại quốc và Siêu Phàm của bọn chúng, chắc chản sẽ gặp nạn.
Cho nên đám tu giả đại quốc này chỉ có thể ngoan ngoan, im lặng đứng tại chỗ chờ nghe lệnh.
Trận truy sát lần này của bọn chúng...
Không những không thu hoạch được Siêu Phàm Vương Quân Bí, còn bị kẻ địch quay ngược lại cướp sạch. Có thể đúng câu ca dao, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
“Không sao”.
“Tên Bắc Vương này làm việc quá tuyệt tình, sợ sẽ không dễ dàng quay về Đại Hạ. Chẩn chăn, đội quân của bọn hẳn sẽ bị Thiên Tuyệt chặn lại”
Có người tự an ủi mình, rồi vội vàng rời đi.
Bắc Vương phân rõ ranh giới với Vạn Pháp Hoàng triều rồi, cường giả khắp nơi sẽ không còn e dè thái độ của Vạn Hoàng nữa mà cứ thẳng tay hành động.
Vì thế trận gió lốc này vẫn chưa kết thúc mà sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tầm hai canh giờ trôi qua.
Bách Tuế quân mới cướp xong, số lượng Càn Khôn Giới khổng lö chất đầy ba chiếc Văn Thuyền.
“Trở về kiểm kê đi”.
Sở Ninh xoay người nhìn linh mạch dài đến mấy chục dặm.
Linh mạch này đã bị hắn cẩn nuốt hết tám phần rồi, còn lại có thể thỏa mãn việc tu hành cá nhân của hắn rồi. Đại Hạ Vũ Triều cũng đã hoàn thành thế hệ đại quốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!