"Cô đừng kéo dài thời gian nữa, nếu cô không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài." Ôn Nguyễn Nhi cắn chặt răng đầy căm hận.
Chung Hi tặc lưỡi "chậc chậc" hai tiếng, cố ý nhìn xung quanh.
"Mẹ kế của cô đâu rồi?"
Lúc này hai cha con Ôn Nguyễn Nhi mới phát hiện ra từ nãy đến giờ không thấy Trang Uyển Như đâu.
"Không liên quan đến cô, cô mau..."
Ôn Nguyễn Nhi còn chưa nói dứt lời, Trang Uyển Như vội vàng chạy từ đằng sau tới. Thấy Ôn Nguyễn Nhi đang tranh cãi với Chung Hi, bà ta xoay người định chuồn.
"Dì Trang à, dì đi đâu thế?" Chung Hi thoải mái cất tiếng gọi, còn chủ động đi đến và niềm nở kéo cánh tay Trang Uyển Như: "Hôm nay tôi cố ý đến gặp dì đó."
"Vậy... vậy sao?" Trang Uyển Như giãy giụa vài lần nhưng Chung Hi túm rất chặt, bà ta không rút tay ra được.
Hai người như vậy trông rất thân thiết.
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm lại, quả nhiên người phụ nữ này lại đến gây rối.
Anh liếc về phía sau. Trợ lý Mẫn nhận được mệnh lệnh, tức thì định cho vệ sĩ tiến đến lôi Chung Hi đi.
Nhưng bọn họ chưa kịp hành động, Ôn Quốc Huy đã lên tiếng.
Ông ta nhìn Chung Hi và Trang Uyển Nhi, không giấu được nỗi chấn động: "Các người quen nhau sao?"
Vì sao sau khi hôn lễ lần trước bị náo loạn, ông ta không thấy Trang Uyển Như đề cập đến chuyện này?
"Tôi... Quốc Huy à, lát nữa về tôi sẽ giải thích với ông, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tổ chức hôn lễ." Dù sao Trang Uyển Như cũng là phụ nữ, bà ta cho rằng chỉ cần tổ chức hôn lễ là có thể củng cố quan hệ giữa hai nhà.
Mà Ôn Quốc Huy cũng nâng niu cưng chiều bà ta.
Tuy nhiên, Trang Uyển Như đã đánh giá thấp lòng nghi ngờ và dã tâm của đàn ông.
Điều Ôn Quốc Huy mong muốn hơn là thông qua chuyện này để xoa dịu quan hệ với Bạc Lương Thần, đồng thời mượn sức mạnh của tập đoàn Bạc thị để giúp tập đoàn Ôn thị vượt qua khủng hoảng.
Bây giờ còn xoa dịu quan hệ gì nữa, toang hết cả rồi!
Không ngờ người ngủ bên gối ông ta hàng đêm lại có quan hệ gần gũi với vợ cũ của Bạc Lương Thần, lại còn giấu giếm ông ta nữa chứ! Chuyện này có khác gì công ty nhà mình giữ lại gián điệp thương mại đâu?
Ôn Quốc Huy nghĩ vậy lại càng tức giận hơn.
Ông ta buột miệng thốt ra một câu: "Còn kết hôn gì nữa, có ả đàn bà này ở đây thì trái tim Bạc Lương Thần sẽ ở chỗ con gái tôi chắc?"
Một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa suốt trăm năm.
Huống chi nhà họ Chung bị phá hủy trong tay Bạc Lương Thần, gút mắc giữa hai người họ đâu thể nói cắt là cắt được.
Bạc Lương Thần nghe ông ta nói vậy, ánh mắt chợt lạnh lùng.
"Ôn Tổng, ông nói quá rồi đấy."
Một câu nói làm Ôn Quốc Huy tức ngực, ông ta chỉ vào Bạc Lương Thần mà mắng: "Tôi sắp trở thành cha vợ của cậu mà cậu lại đối xử với tôi bằng thái độ này hả?"
Khí thế trên người Bạc Lương Thần bỗng trở nên nghiêm nghị: "Tôi chỉ đánh giá một cách khách quan thôi."
Sau đó anh phớt lờ lời chất vấn của ông ta, nhìn sang Chung Hi: "Chẳng phải cô đã nói là sẽ không gây sự sao?"
Chung Hi nháy mắt, cúi đầu nhìn bàn tay mình đang kéo Trang Uyển Như rồi giải thích với dáng vẻ vô tội: "Tôi không gây sự mà. Tôi đến gặp người dì tốt của tôi, đâu có chọc đến ai?"
Nói thế cũng không sai.
Bạc Lương Thần thừa biết cô đang giở trò khôn vặt, vẻ mặt lộ cảm xúc mãnh liệt và phức tạp.
Ôn Quốc Huy không biết giấu mặt vào đâu, giận dữ mắng nhỏ vài câu rồi xoay người bỏ đi.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Trang Uyển Như nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng Chung Hi đã hành động trước một bước, túm bà ta chặt hơn: "Dì Trang đi đâu thế? Tôi còn chưa giao di vật của cha tôi cho dì mà."
"Rốt cuộc là thứ gì?"
Chuyện đã đến nước này, Trang Uyển Như không thể che giấu quá khứ của mình được nữa, giờ lại nảy lòng tham.
Giả sử Chung Quốc Ngụy thật sự để lại cho bà ta thứ gì đáng giá thì tội gì không lấy, dù sao bà ta cũng sắp tiêu xài hết những thứ lúc trước lấy từ nhà họ Chung.
"Là một mặt thẻ bài chân dung mà cha tôi vẫn luôn mang theo bên người." Nói rồi Chung Hi chìa tay ra, một mặt thẻ bài lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô, mặt trên có hình con hổ sinh động như thật: "Cha hi vọng dì đeo mỗi ngày, như vậy thì ông ấy có thể luôn ở bên cạnh dì."
Trang Uyển Như nghe cô nói xong, trên mặt viết đầy hai chữ "sợ hãi".
"Đồ có ý nghĩa kỷ niệm như thế, cô vẫn nên tự giữ lấy thì hơn." Bà ta hất tay Chung Hi ra, hoảng hốt đuổi theo Ôn Quốc Huy.
Do bà ta không chú ý tới bậc thang phía sau nên suýt ngã.
"Dì trang cẩn thận chút!" Chung Hi khẽ mỉm cười, đi đến đỡ đối phương: "À phải rồi, hình như lúc nãy tôi gặp mấy tên đàn em của ông chủ Hàn."
Hồi trước vì muốn dựa dẫm vào cha cô, Trang Uyển Như đã nói là có người bắt nạt bà ta, đám người đó cứ dăm ba bữa lại đến tìm bà ta gây phiền phức.
Bà ta dựa vào lý do này để bước vào nhà họ Chung.
Lúc đó cha con Chung Hi rất cảm thông với cảnh ngộ của bà ta.
Nhưng trước khi Chung Hi vào tù, cô tình cờ phát hiện ra ông chủ Hàn vốn là tình nhân cũ của Trang Uyển Như.
"Chung Hi, cô..."
Trang Uyển Như lập tức sững sờ.
"Cuối cùng cũng phản ứng rồi hả?" Nụ cười dần rạng rỡ, Chung Hi cố ý ghé sát vào tai bà ta: "Tôi nể tình cha tôi đối với bà nên không tìm bà đầu tiên. Nhưng bà được lắm, tìm người giết tôi diệt khẩu?"
"Không phải đâu, cô hiểu lầm rồi!" Âm mưu bị vạch trần, Trang Uyển Như run rẩy vì lo sợ.
Trong mấy ngày diễn ra Tuần lễ thời trang, bà ta đã dỗ dành được Ôn Nguyễn Nhi, sau đó liên lạc với ông chủ Hàn với hi vọng mượn tay gã tiêu diệt Chung Hi.
Hiện giờ ông chủ Hàn đã ăn nên làm ra ở Vân Thành, khiến cho Chung Hi biến mất trong im lặng không phải việc gì khó.
Nhưng bà ta quá nôn nóng, xem nhẹ một chuyện.
"Khi bà rời khỏi nhà tôi, chắc hẳn mang theo không ít gia sản nhỉ? Nhưng bà chỉ nuốt một mình, không nói với ông chủ Hàn. Lúc nãy tôi sơ ý nói hết cho bọn họ rồi. Có lẽ bây giờ bọn họ đang tìm bà khắp nơi đấy!"
Giọng nói của Chung Hi còn âm u hơn ma quỷ dưới địa ngục.
Cô siết chặt vai Trang Uyển Như rồi đẩy nhẹ.
Trang Uyển Như đang thất thần, chân bủn rủn, ngã xuống bậc thang.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt tràn đầy căm hận, bà ta không dám ho he gì.
"Lương Thần, anh thấy chưa, Chung Hi đánh người ở hội trường hôn lễ của chúng ta kìa!" Ôn Nguyễn Nhi cho rằng mình đã nắm thóp Chung Hi, đang định hùng hổ tố cáo với Bạc Lương Thần.
Phía trợ lý Mẫn đã báo cho anh chuyện Chung Hi bị người ta theo dõi.
"Trước đó em cũng biết chuyện Chung Hi bị theo dõi phải không?"
Giọng anh lạnh lùng tột độ. Đây là lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn Ôn Nguyễn Nhi chứa cảm xúc chán ghét.
Mặc dù trước đây Ôn Nguyễn Nhi không cảm thấy anh dịu dàng và nhiệt tình bao nhiêu, nhưng con người anh vốn lạnh nhạt, dần dần cô ta cũng quen.
Song lúc này cô ta bị ánh mắt anh dọa sợ.
"Lương Thần, anh hãy nghe em giải thích!" Ôn Nguyễn Nhi hoảng hốt, vươn tay kéo anh.
Nhưng bàn tay trống rỗng, anh đã né trước.
Khách khứa xung quanh tận mắt nhìn thấy Bạc Lương Thần gạt cô dâu sang một bên, đi thẳng đến chỗ Chung Hi.
Anh không nói to, người khác không nghe thấy Chung Hi và Bạc Lương Thần nói gì, chỉ thấy hai người cùng nhau đi lên tầng.
Cơ thể Ôn Nguyễn Nhi chợt nhẹ bẫng, may mà phía sau có nhân viên công tác đỡ nên cô ta mới không té xỉu.
Trang Uyển Như thì ngồi trên sàn nhà xoa đầu gối bầm tím do va đập, sợ đến nỗi mặt mày tái mét.
Xung quanh loáng thoáng có người xì xào bàn tán.
"Hôn lễ này của nhà họ Ôn lại không thành sao?"
"Tôi thấy hình như Bạc Tổng vẫn còn tình cảm với vợ cũ. Nếu không thì với tính cách của anh ta, anh ta đã đuổi người ra ngoài từ lâu rồi."
"Hình như là Bạc Lương Thần đích thân mời vợ cũ đến dự, trợ lý của anh ta đưa người tới."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán vang lên từng hồi, giận đến mức ngất xỉu luôn.