Tiểu thiếu gia nhà họ Tề là bạn cùng trường đại học của Chung Hi.
Giữa hai người không có khúc mắc gì, song có thể nói là trước kia Tề Tinh Lãng rất ghét Chung Hi.
Bởi vì trước đây hai nhà có quan hệ cạnh tranh, nhưng sau khi nhà họ Chung sụp đổ, việc kinh doanh của nhà họ Tề cũng không mở rộng như mong muốn. Lúc đó Chung Hi còn khó bảo vệ bản thân nên cô không biết rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể khẳng định là với dã tâm thương nghiệp của Bạc Lương Thần, anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác ngư ông đắc lợi.
Về cơ bản thì thị trường mà nhà họ Chung đánh mất đều bị tập đoàn Bạc thị chiếm đoạt.
Chung Hi vẫn còn nhớ lúc cô sắp lấy Bạc Lương Thần, Tề Tinh Lãng ra nước ngoài du học, báo danh vào học viện thiết kế cao cấp mà trước kia cô ngưỡng mộ nhất.
Chắc là Tề Tinh Lãng thay thế slot của cô sau khi cô từ bỏ.
Đúng là thế sự khó lường!
"Được rồi, tôi không làm chậm trễ thời gian của các vị nữa. Bảy giờ tối nay tại nơi này, chúng ta sẽ tâm sự về ước nguyện ban đầu khi làm thiết kế."
"Được!"
Thực tập sinh nữ ở dưới bục giảng sôi nổi lộ vẻ ngưỡng mộ, có lẽ Chung Hi là người bình tĩnh nhất trong đám.
Cô bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình xong, định đi đến văn phòng của Lý San Nhi lấy ít đồ cho đối phương rồi đến thẳng bệnh viện.
"Chung Hi."
Chung Hi vừa bước chân xuống bậc thềm thì bỗng có giọng nói trong trẻo gọi tên cô.
Cô ngoảnh đầu nhìn, Tề Tinh Lãng mỉm cười nói: "Tôi nợ cô một ly cà phê, trả luôn hôm nay nhé!"
Cô chớp mắt, không nhớ ra chuyện khi nào.
Nhưng Tề Tinh Lãng cứ khăng khăng, Chung Hi cũng không tiện từ chối, bởi vì nhóm thực tập sinh nữ xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi.
"Được thôi."
Chung Hi bước tới, rời đi cùng Tề Tinh Lãng.
Mà ở phía sau hai người, đám thực tập sinh lập tức tập trung lại một chỗ.
"Chuyện gì thế này? Huấn luyện viên mới quen Chung Hi sao? Không phải chứ, tôi nghe nói anh ấy vừa mới về nước mà."
"Cái cô Chung Hi này giỏi ghê, những người vây quanh cô ta toàn là trai đẹp!"
"Sắp đến cuộc thi thiết kế quý tới rồi, nếu Chung Hi có quan hệ tốt với huấn luyện viên thì có lẽ cô ta chắc chắn có thể nhậm chức ở MON."
Lưu Viên Viên đứng đằng sau bọn họ, nhìn theo bóng lưng Chung Hi và Tề Tinh Lãng với ánh mắt đong đầy nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy sự thật không phải như vậy.
Lúc nãy có một khoảnh khắc ánh mắt Tề Tinh Lãng nhìn Chung Hi tràn ngập oán hận.
Bầu không khí trong quán cà phê khá tốt. Chung Hi nhìn người trước mặt, tỏ vẻ không hiểu: "Anh muốn giúp tôi chiến thắng trong cuộc thi thiết kế, vì sao vậy?"
Đầu ngón tay đẹp đẽ của Tề Tinh Lãng xoay quanh tách cà phê.
"Không có vì sao gì hết! Thực lực của cô bày ra đó, đám thực tập sinh kia không phải là đối thủ của cô. Hơn nữa tôi biết gia đình cô xảy ra chuyện kia, cô chỉ thiếu một cơ hội mà thôi."
Chung Hi im lặng.
Tề Tinh Lãng thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Vả lại ban đầu người ra nước ngoài vốn phải là cô, tất cả những gì tôi có bây giờ lẽ ra đều thuộc về cô."
Tề Tinh Lãng mỉm cười, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Chung Hi lắc đầu: "Mọi thứ của anh là do chính anh cố gắng phấn đấu để đổi lấy, không liên quan gì đến tôi hết. Tôi thừa nhận tôi rất cần chiến thắng, nhưng tôi không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn nào."
Cô nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Hương cà phê quanh quẩn trong không khí, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Đừng giả vờ nữa, tôi biết bộ mặt thật của cô."
Chung Hi dừng bước, quay lại nhìn đối phương.
Tề Tinh Lãng lấy ra một tấm danh thiếp rồi đặt lên bàn, không ngờ đó lại là công ty paparazi mà Chung Hi ủy thác.
Chung Hi nhíu mày, quả nhiên trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, những người kia chỉ nhận tiền làm việc, ai trả nhiều tiền hơn thì bọn họ sẽ nghe theo người đó.
Cô cũng từng nghĩ tới việc mình sẽ bị vạch trần, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Anh có ý gì?"
Cô quay trở lại, nhìn Tề Tinh Lãng một cách khó hiểu.
"Hợp tác với tôi. Tôi giống cô, cũng hận Bạc Lương Thần."
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Nửa tiếng sau, Chung Hi bước đi trên con đường về nhà.
Đầu óc cô rối như tơ vò. Quả thật câu nói của Tề Tinh Lãng rất có sức hấp dẫn, nếu có huấn luyện viên làm nội ứng cộng thêm thực lực của cô, thì cô nắm chắc phần thắng.
Mình có nên đồng ý không?
Liệu trong này có bẫy không?
Chung Hi càng cân nhắc suy xét thì đi càng chậm. Bỗng nhiên phía trước có một chiếc xe thương vụ màu đen xuất hiện, cánh cửa tự động từ từ mở ra.
Trợ lý Mẫn xuống xe: "Chung tiểu thư, Bạc Tổng mời cô đi một chuyến."
Chung Hi nhìn ba vệ sĩ khác ngồi trong xe rồi cười khẩy: "Trợ lý Mẫn, chữ mời này của anh dùng không thích hợp lắm đâu."
Trợ lý Mẫn không đáp lời, chỉ nhấc tay.
Chung Hi không có lựa chọn nào khác.
Cô nhìn cửa xe đóng chặt, thò tay vào trong ba lô.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, cả tay trái lẫn tay phải đều bị người ta giữ chặt, ba lô và điện thoại của cô cũng bị lấy mất.
Chung Hi bực bội: "Bây giờ Bạc Lương Thần đang giở trò sau lưng tôi đấy à?"
Thế thì thà rằng anh ta trực tiếp giết cô còn hơn.
Theo cách nói của anh ta thì cái này gọi là nhổ cỏ tận gốc.
Trợ lý Mẫn đẩy gọng kính: "Chung tiểu thư đừng hiểu lầm, Bạc Tổng không có ý xấu, chẳng qua là nơi cô sắp đến không thích hợp sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào."
Chung Hi càng nhíu chặt mày hơn.
Tiếp đó, cô phát hiện ra hướng đi vô cùng quen thuộc.
Xe hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng tiến vào cửa sau của Minh Khê Sơn Trang.
"Đến đây làm gì?"
"Bạc Tổng muốn mời Chung tiểu thư ăn cơm." Trợ lý Mẫn nói xong thì đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Chung Hi lập tức bị bọn họ "áp giải" vào trong.
Cô ngồi trong phòng riêng, nhìn một bàn lớn thức ăn được mang lên mà mờ mịt chẳng hiểu gì.
"Đầu óc Bạc Lương Thần có vấn đề à?"
Sao anh ta lại có lòng tốt mời cô ăn tiệc lớn kia chứ!
Trợ lý Mẫn giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đi ra ngoài, sau đó nói với Chung Hi: "Khách của Bạc Tổng sắp tới rồi, hi vọng Chung tiểu thư yên tĩnh dùng bữa, đừng quấy rầy họ."
Chung Hi còn muốn hỏi thêm nhưng trợ lý Mẫn đã đóng cửa lại.
Phòng riêng chìm trong yên tĩnh.
Chung Hi cầm đũa lên, vừa mới gắp một miếng thịt chua ngọt xào dứa thì nghe thấy âm thanh của rèm cuốn tự động. Tấm rèm vẽ tranh sơn thủy ở bên phải cô đã cuốn lên, không ngờ phía sau là một tấm kính hai chiều.
Cô có thể nghe rõ âm thanh ở phòng bên cạnh.
Chung Hi nhai miếng thịt trong miệng, lẳng lặng quan sát...
Bạc Lương Thần đã ngồi ở bên kia, trợ lý Mẫn ghé sát vào tai anh nói gì đó. Anh lập tức nhìn sang bên này, trong đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Sau đó anh quay đầu đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chung Hi bị anh nhìn mà không hiểu ra sao.
Nhưng có bữa trưa miễn phí thì tội gì không ăn.
Cô đang định cắn một miếng to thì có hai người đi vào phòng riêng bên kia, không phải ai khác mà chính là Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi.
Hai người bọn họ trông thấy Bạc Lương Thần đều nở nụ cười xán lạn. Ôn Nguyễn Nhi thì thôi đi, đằng này Trang Uyển Như cười suýt lộ cả răng hàm.
"Xin lỗi Lương Thần! Trên đường kẹt xe, chúng tôi để cậu phải đợi lâu rồi!"
Nịnh nọt, ti tiện, ghê tởm.
Chung Hi nhíu mày, mất hết khẩu vị.
Bạc Lương Thần mời cô xem kịch, hay là định làm cô ghê tởm?