"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi từ phía khác đi tới, ngọt ngào gọi anh.
Chung Hi nghe thấy cũng nhìn sang, lòng thầm cảm thấy thật xui xẻo, gặp một người chưa đủ hay sao mà còn phải gặp cả đôi?
"Sao em lại ở đây?" Lương Bạc Thần híp mắt, đứng lại chờ Ôn Nguyễn Nhi.
Ôn Nguyễn Nhi nhoẻn miệng cười: "Em đưa cha đến đây nói chuyện, đúng lúc gặp được anh."
Đương nhiên là cô ta biết vị trí của Bạc Lương Thần từ chỗ Tiêu Nghị, lập tức trang điểm chạy tới đây.
Nào ngờ đúng lúc nhìn thấy Chung Hi và Bạc Lương Thần cùng đi từ thang máy ra.
Nhất định là con hồ ly tinh kia đến quyến rũ anh.
May là cô ta đến kịp!
Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười khoác tay anh: "Trước đó anh đã đồng ý tối nay sẽ ăn cơm với em, còn nói là muốn đến nhà em làm khách không phải sao?"
Bạc Lương Thần làm lơ câu nói của Ôn Nguyễn Nhi. Lúc anh nhìn về phía Chung Hi, bóng dáng cô đã biến mất không còn tăm hơi.
"Lương Thần? Tối nay luôn nhé, có được không?"
"Tối nay không được, để lần sau." Bạc Lương Thần dời mắt, đi đến thang máy.
...
Chung Hi bắt xe đến căn hộ kia theo địa chỉ, không lâu sau cô phát hiện ra tuyến đường không đúng.
"Bác tài ơi, có phải bác đi sai đường rồi không?"
Tài xế đeo khẩu trang, lập tức giẫm chân ga, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sau đó dăm ba người đã chờ sẵn ở đó mở cửa xe, lôi Chung Hi ra ngoài.
Cô không kịp chạy ra ngoài, hai tay bị người ta túm chặt.
Tiếp theo, cô nghe thấy bọn chúng mắng vài câu gì đó. Miệng cô bị nhét một chiếc khăn tay, sau đó cô hôn mê bất tỉnh.
"Anh Tiểu Phong, cô nàng này xinh ghê!"
"Hay là cho các huynh đệ..."
"Đến nơi rồi tính. Vụ này không ít tiền, đừng phá hỏng." Gã đầu sỏ Vương Phong nhổ nước bọt xuống đất, sau đó gửi tin nhắn cho Ôn Nguyễn Nhi, còn gửi kèm ảnh Chung Hi bị kéo lên xe.
Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi đang làm nũng với Bạc Lương Thần ở bãi đỗ xe, bắt anh phải về nhà họ Ôn ăn tối với mình.
Điện thoại đổ chuông, cô ta nhìn thấy bức ảnh kia, vui đến nỗi suýt cười thành tiếng.
Nhưng cô ta sợ Bạc Lương Thần nhìn thấy nên chỉ mừng thầm trong lòng thôi.
Tuy nhiên, cô ta vui quá nên không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần vừa lia qua mình.
Chuông điện thoại của Bạc Lương Thần cũng vang lên, anh nhận cuộc gọi. Bên kia là giọng nói của anh Long: "Người anh bảo tôi theo dõi lại bị người ta trói rồi, là thằng em phố Khoan Ngũ. Xử lý thế nào?"
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm, anh nhớ ra lúc nãy Chung Hi đã uống rượu.
"Đưa người đến khách sạn giúp tôi."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy câu này thì cuống lên, cố nặn ra vài giọt nước mắt: "Lương Thần, anh đang nói gì thế?"
Cô ta bày ra dáng vẻ tủi thân, trông nũng nịu thật đấy, nhưng mà Bạc Lương Thần lại không nể tình.
Anh tiếp tục nghe âm thanh trong điện thoại, anh Long mỉm cười nói: "Tôi đã tra rõ chuyện này, có liên quan đến vị Ôn tiểu thư nhà anh."
Nói thẳng ra là hai người phụ nữ tranh nhau bể đầu vì một người đàn ông.
Bạc Lương Thần nghe vậy, mặt mày tràn đầy lạnh lùng. Anh đặt điện thoại xuống rồi nhìn Ôn Nguyễn Nhi bọc mình như cái bánh chưng: "Hẳn là anh đã bảo trợ lý Mẫn nhắc nhở em yên tâm dưỡng thai ở nhà."
Vậy mà năm lần bảy lượt cô ta coi lời nói của anh như gió thổi bên tai?
Ôn Nguyễn Nhi nhận thấy anh không vui, bèn lập tức giải thích.
"Lương Thần, hôm nay thật sự là em đưa cha em đến đây, em... Nếu anh không thích em ra ngoài vậy, bây giờ em sẽ về ngay!"
Cô ta tỏ vẻ một lòng một dạ sống vì Bạc Lương Thần.
Cuối cùng Bạc Lương Thần cũng không nổi giận, không hiểu sao gương mặt của Ôn Nguyễn Nhi ở ngay trước mắt lại khiến anh nhớ tới Chung Hi mấy năm về trước.
Sau một hồi lâu, anh ấn mở cửa xe: "Đến nhà họ Ôn ăn cơm đúng không? Bây giờ đi luôn."
"Vâng!"
Ôn Nguyễn Nhi cực kỳ vui vẻ, gật đầu thật mạnh rồi kéo anh lên xe.
Nếu cô ta là Chung Hi thì sẽ biết lúc này Bạc Lương Thần khẽ híp mắt đầy khinh miệt là dấu hiệu báo trước anh sắp nổi giận.
Nhưng tiếc là Ôn Nguyễn Nhi không biết.
Ban đêm, Chung Hi cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô day huyệt thái dương, chật vật chống giường ngồi dậy.
Cô quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh, đây là khách sạn ư?
Cô cố gắng nhớ lại, hình như một giây trước khi ngất xỉu, cô nghe thấy mấy tên côn đồ gọi anh Long gì đó. Anh Long là ai?
Chung Hi gõ đầu, cô không nhớ ra.
Tinh!
Cô nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa, lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô cảm nhận được có người đi đến phía đối diện mình, bàn tay dưới chăn siết chặt lại.
Nếu như người này có hành vi quá đáng thì cô nhất định sẽ liều mạng chống cự.
Lạ thật đấy, sao đối phương lại cứ đứng như thế?
Chung Hi cố gắng biểu hiện giống như đang ngủ thật.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của người này: "Anh Long, lần này làm phiền anh rồi. Vẫn ổn, người bình yên vô sự."
Anh vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa "rắc rắc", Chung Hi giận dữ mở choàng mắt: "Bạc Lương Thần!"
Anh lại tìm người trói cô đến đây?
Lẽ nào anh còn muốn làm nhục cô một lần nữa...
Tên khốn này!
Chung Hi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì hận nghiến răng. Cô nhìn thấy quần áo treo bên ngoài phòng tắm, bèn chầm chậm xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng.
Bạc Lương Thần, anh chờ bị người toàn thành phố nhìn hết đi!
Mười phút sau Bạc Lương Thần ra khỏi phòng tắm, tìm mãi mà không thấy áo choàng tắm đâu.
Mặt mày trở nên lạnh lùng, anh cảm thấy không ổn.
Anh lại nhìn lên giường thì chẳng thấy người lúc nãy đâu.
Ngay sau đó, cửa phòng vốn khép hờ bị đẩy ra, một đám người cầm điện thoại di động chen nhau ùa vào, điên cuồng chụp ảnh quay video trong phòng.
Lúc nãy có người hô trong hành lang, nói là diễn viên điện ảnh đang hot Hàn Diệp đang ở trong căn phòng này, vì vậy bọn họ mới bu đến đây.
Bây giờ không thấy diễn viên điện ảnh nào cả, mà chỉ thấy một người đàn ông vừa tắm xong đang quấn khăn tắm.
Mặc dù người này rất đẹp trai, nhưng chắc chắn không phải là diễn viên điện ảnh.
Rầm! Bạc Lương Thần đóng sầm cửa phòng tắm lại, bàn tay túm khăn tắm nổi rõ khớp xương, gân xanh gồ lên. Anh hung ác gằn ra một câu: "Chung Hi, cô cứ chờ đấy cho tôi!"
Nhưng anh không ngờ chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi đám người kia rời đi, một tin tức giật gân được đăng tải ẩn danh.
"Ông trùm giới kinh doanh của thành phố chúng ta - ngài Bạc nào đó - chơi trai bao qua đêm ở khách sạn."
Bài viết còn đính kèm ảnh chụp phòng khách sạn và một bức ảnh bị làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đó là một người đàn ông đang tắm.
Khi Bạc Lương Thần được trợ lý đón ra ngoài khách sạn, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Trợ lý Mẫn đóng cửa xe, lập tức báo cáo: "Bạc Tổng, đã xử lý tin tức."
Nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn cực kỳ khó coi.
...
Ôn Nguyễn Nhi đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ người đại diện Tiểu Linh: "Nguyễn Nhi, em và Bạc Tổng đi khách sạn à? Có phải hai người bị fan hâm mộ phát hiện nên mới ra hạ sách này không?"
"Chị đang nói gì thế?"
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Không phải em và Bạc Tổng cùng đi khách sạn, sau đó bị người ta chụp ảnh sao?" Tiểu Linh nói xong, bỗng hiểu ra điều gì. Lẽ nào Bạc Lương Thần nhân lúc Ôn Nguyễn Nhi mang thai mà đi khách sạn ăn vụng?
"Nguyễn Nhi, em đừng kích động, cứ xem như chị chưa nói gì nhé! Bây giờ chị sẽ đi xác định thực hư."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy âm thanh ngắt kết nối vang lên trong điện thoại, cảm thấy có gì đó bất thường. Cô ta ấn mở giao diện tin tức, lướt xem từng tin, sau đó đôi mắt đẹp trợn tròn.
Trang Uyển Như gõ cửa: "Nguyễn Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người trên tin tức có phải là Lương Thần không? Lúc nãy cậu ta nói chuyện với cha con vô lễ như vậy, thậm chí cơm còn chưa ăn xong đã bỏ đi, lẽ nào là vì đi gặp gã đàn ông khác?"
Nếu như Bạc Lương Thần thật sự ra ngoài tìm gái thì bọn họ cũng chẳng thể nói được gì.
Nhưng nếu anh qua lại với một người đàn ông thì sao?
Ôn Nguyễn Nhi về làm dâu sẽ có địa vị gì?
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự dẫn đến lúc trước cậu ta ly hôn với Chung Hi?" Trang Uyển Như mở to mắt, đoán già đoán non.