Sáng sớm hôm sau Bạc Lương Thần đi vào phòng làm việc, mặt mày lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn trợ lý.
"Chung Hi đâu rồi? Đã về chưa?"
Trợ lý Mẫn căng thẳng cầm một tập tài liệu, bất giác nuốt nước bọt, họng khô miệng rát trả lời: "Chung tiểu thư vẫn chưa về... nhưng đã tra được cô ấy đang ở đâu."
Bạc Lương Thần ngồi xuống ghế: "Nói đi!"
"Chung tiểu thư... cô ấy đến Minh Khê Sơn Trang, nghe nói tối nay sẽ chính thức tiếp rượu..."
Tập tài liệu bị đôi bàn tay to túm chặt. Ánh mắt Bạc Lương Thần sáng như đuốc, trong đôi mắt ấy mang theo cơn mưa tiễn lạnh như băng.
"Tiếp-rượu?"
Trợ lý Mẫn lúng túng gật đầu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
"Vâng... Nhưng nghe đâu cô ấy không bán thân."
"Hừ!"
Bạc Lương Thần cười gằn, ánh mắt lạnh lùng.
Người phụ nữ này muốn đối đầu với anh có phải không?
Những người ra vào Minh Khê Sơn Trang đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, có ai không biết Chung Hi từng là người phụ nữ của anh?
Bây giờ cô lại biến thành một món đồ chỉ cần trả tiền là có thể chơi, như thế chẳng phải là tát vào mặt Bạc Lương Thần này sao!
"Hiện tại cô ta nợ bao nhiêu tiền? Trả hết toàn bộ thay cô ta!"
Trợ lý Mẫn thoáng sửng sốt.
Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Bạc Lương Thần, anh ta không dám dị nghị gì.
Trợ lý Mẫn đáp lời rồi khẽ khàng ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ở góc rẽ khác hướng phòng tổng giám đốc, Ôn Nguyễn Nhi đã nghe thấy tất cả, trong mắt lóe lên nỗi hận thù.
Ghen tỵ khiến cho gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo.
"Chung Hi, mày đúng là âm hồn không tan..."
Buổi tối, Minh Khê Sơn Trang đưa đón khách ra vào nườm nượp, đèn điện sáng trưng.
Cửa phòng Chung Hi bị gõ vang.
"Clindy, má mì bảo chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, cô không có vấn đề gì chứ?"
Luna mặc chiếc váy bó eo đính đầy hạt cườm đứng ở cửa, quan sát vị tiểu thư gặp nạn này từ trên xuống dưới một lượt với thái độ cay nghiệt.
Tên của Chung Hi trong Minh Khê Sơn Trang là Clindy.
Trùng tên với cô bé Lọ Lem, nhưng cảnh ngộ hoàn toàn trái ngược.
Cô từ ngai vàng rơi xuống cát bụi, còn cô bé Lọ Lem trong chuyện cổ tích lại trở thành vương phi nhờ có một đôi giày thủy tinh.
Thật mỉa mai, đó là khoảng cách giữa chuyện cổ tích và thực tế.
Chung Hi chùi son môi, sống lưng chưa từng còng xuống nay vẫn thẳng tắp, tôn lên thân hình rực rỡ rạng ngời. Đường nét vùng vai và gáy duyên dáng đủ để khơi gợi dục vọng của mỗi gã đàn ông.
"Tôi tới ngay đây."
Khi Chung Hi đẩy xe lăn đến, khuôn mặt được trang điểm nhạt mà tinh tế xuất hiện trong hội sở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Có ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, có khinh bỉ, cũng có lạnh lùng.
Nhưng nhiều hơn cả là sự tham lam muốn chiếm hữu.
"Mẹ Lý, bà có người mới cao quý thế này từ bao giờ thế? Sao còn không giới thiệu cho chúng tôi làm quen?"
Một người đàn ông hói đầu mặc vest cũng không che được bụng bia, vừa nâng một ly rượu vang vừa nhìn Chung Hi bằng ánh mắt háo sắc.
"Ôi chao Vương Tổng, đây là Clindy, người mới chỗ chúng tôi. Được Vương Tổng coi trọng là phúc của cô ấy. Cô còn không mau lại đây?"
Sống lưng Chung Hi cứng đờ, hai tay siết chặt, nhưng cuối cùng cô vẫn lấy một ly rượu mà nhân viên phục vụ bên cạnh đưa cho, sau đó đi đến bên cạnh Vương Tổng.
Cô đang định lên tiếng chào hỏi thì một giọng nữ lanh lảnh tràn đầy kinh ngạc vang lên sau lưng.
"Chung Hi? Sao cô lại ở đây?"