"Cái này đương nhiên có thể, hơn nữa truyền máu trực tiếp càng có lợi hơn trong việc tiến hành phẫu thuật, chỉ sợ đến lúc đó có tình huống bất ngờ, cơ thể của cô không chịu được."
Người bình thường hiến máu đều có mức độ giới hạn, nhưng đang tiến hành phẫu thuật, có thể lượng cần sẽ vô cùng lớn.
Lỡ như gặp tình trạng mất máu quá nhiều thì lại càng khó dự đoán.
"Tôi hiến, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ gắng gượng." Thái độ của Chung Hi rất kiên quyết.
Nhưng Lục Bắc phản đối còn kiên quyết hơn cả cô.
"Tôi không đồng ý." Anh ta liếc mắt lên, trên toàn bộ khuôn mặt đều viết hai chữ kháng cự.
Hàn Chỉ Mai ở bên cạnh, không biết nên khuyên như thế nào.
Chung Hi nhíu mày: "Lục Bắc, anh đừng trẻ con như thế."
"Không phải anh trẻ con, em biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào sao? Anh thà bản thân trở thành người tàn phế cũng không cần em vì anh mà làm chuyện này." Cảm xúc của Lục Bắc càng ngày càng kích động.
Anh đấm giường bệnh, lồng ngực bị chấn động, không nhịn được mà ho khan.
"Tiểu Bắc, con đừng hét lên mà, chúng ta sẽ thương lượng." Hàn Chỉ Mai giúp anh ta thuận khí, vẫn không quên nháy mắt với Chung Hi.
Bình thường, lúc Lục Bắc không hợp tác điều trị, chỉ có Chung Hi có thể chăm sóc anh ta.
Nếu như hai người bọn họ xảy ra tranh chấp, Hàn Chỉ Mai thật sự không biết làm sao bây giờ.
Chung Hi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu: "Lúc tai nạn xe đó, khi anh dùng cơ thể cản xe cho em, anh có suy nghĩ đến nguy hiểm không?"
Cô cũng chỉ muốn một mạng đền một mạng.
Huống hồ nơi này là bệnh viện, người cầm dao phẫu thuật lại là chuyên gia hàng đầu, cho dù có nguy hiểm gì cũng sẽ có cách giải quyết.
Lục Bắc siết chặt nắm tay.
Anh ta nói từng chữ: "Cho nên, em vội vàng cứu anh như vậy là sợ anh dùng ơn cứu mạng này để trói buộc em sao?"
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt cuộn trào bi thương.
"Ý của em không phải như vậy."
Chung Hi cũng giật mình, cô đã vô tình tổn thương trái tim anh ta.
"Mọi người đi ra ngoài cả đi, tôi ở một mình một lát." Lục Bắc quay đầu đi, thái độ rất cô đơn.
Bất đắc dĩ, mọi người đành phải rời khỏi phòng bệnh, để một mình anh ở lại.
"Tiểu Hi, con đừng để ở trong lòng, cũng do nó quá lo lắng cho con, sợ con xảy ra vấn đề gì trong quá trình phẫu thuật. Bây giờ bác sẽ liên lạc với cha nó, xem có thể tìm ra cách giải quyết hay không, bác cũng không hi vọng con mạo hiểm như thế này."
Hàn Chỉ Mai vỗ tay Chung Hi: "Con nghỉ ngơi một chút trước đi, được không?"
Chung Hi ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi, bác gái."
Cô quay đầu đi, nhìn cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, cô đã từng ngồi tù, ở nơi tối ăm không thấy mặt trời kia, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Tình cảnh đó rất giống với Lục Bắc chờ trong phòng bệnh lúc này, cũng bất lực, cô độc.
Chỉ có thể mặc cho người khác đụng dao kéo vào người mình.
Cô có thể hiểu được trong lòng Lục Bắc khó chịu đến mức nào, cho nên mỗi lần anh ta kháng cự trị liệu, Chung Hi đều có thể dùng cách nhẹ nhàng để anh ta tiếp nhận.
Nhưng lần này không thể theo ý Lục Bắc.
Phẫu thuật nhất định phải được tiến hành, hơn nữa càng nhanh càng tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!