Trước đây chưa bao giờ có sự xem trọng và đặc quyền đến mức này!
Bản thân Chung Hi cũng ngẩn người, cô vào MON trở thành nhà thiết kế cũng chỉ mới được hơn một tháng, vậy mà đã có thể ký quyền thiết kế rồi?
Một giây sau, cô cảm nhận được vô số ánh mắt ghen tỵ.
Trong nháy mắt đó, cô lại nhìn sang nụ cười của Vân Tích, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Mấy câu này của anh ta như nâng cô lên mây nhưng cũng phóng đầy mũi tên sau lưng Chung Hi.
Cơ chế cạnh tranh nội bộ của MON vốn rất khốc liệt, hơn nữa lời đồn bên cạnh Chung Hi không dứt, bây giờ đến cả nhà thiết kế cầm đầu luôn công bằng như Vân Tích cũng đưa ra cơ hội đặc biệt như vậy cho cô.
Chắc chắn đã khiến Chung Hi thành cái đinh trong mắt tất cả mọi người.
Chung Hi nhíu mày lại, cô cảm nhận được, Vân Tích cố ý.
Nhưng mà, vì sao?
Cô vẫn chưa nghĩ ra, Vân Tích đã dẫn đám người Hà Hiểu đi vào bên trong, còn mục tiêu như cô bị bỏ lại phòng thu hình.
"Nhường một chút."
Có người kêu lên, sau đó ôm một cái rương đi đến từ phía trước Chung Hi với vẻ mặt không thay đổi.
Bọn họ đều là nhà thiết kế nhậm chức trước Chung Hi, nhưng nhẫn nhịn mấy năm vẫn chưa có cơ hội ra mắt, ánh mắt như hận không thể giết chết Chung Hi.
Huỵch.
Không biết ai đi qua từ sau lưng Chung Hi, va vào vô một cái.
Lực rất lớn, rõ ràng là cố ý.
Hơn nữa còn va vào vừa đúng chỗ bị thương trên cánh tay Chung Hi.
"Ôi chao, thật xin lỗi, nếu cô nghỉ ngơi thì sang bên cạnh đi, đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, lỡ đâu làm cô bị thương, chúng tôi không gánh vác nổi đâu."
Người đụng Chung Hi bị thương không hề có chút áy náy nào, ngược lại còn nói với giọng điệu quái gở.
Chung Hi nhếch khóe môi, cô không ở lại được nữa.
Định đi ra ngoài hít thở không khí, lại nghe thấy từng đợt xôn xao chế giễu: "Sao cô ta vào được MON vậy, không phải là cũng dựa vào đàn ông đấy chứ?"
"Đúng là xui xẻo, tại sao lại làm cùng công ty với loại người này chứ, buồn nôn."
Chung Hi quay đầu lại, nhìn chằm chằm mấy người kia.
Lúc này bọn họ mới ngậm miệng, bĩu môi thì thầm.
Dù có ầm ĩ với bọn họ một trận cũng cũng không giải quyết được vấn đề thực tế, Chung Hi thu tầm mắt lại, một mình đi ra ngoài.
Dù sao, đây là do Vân Tích chính miệng tuyên bố cho cô nghỉ ngơi, cô cần gì phải ở lại trong đó đợi người khác châm chọc, cô cũng không ngốc đến vậy.
Bây giờ chỉ có một vấn đề, cô không thể rời khỏi MON.
Cô cần cơ hội này, nếu không, một chút sức chống trả cũng không có, cô muốn trả thù Bạc Lương Thần, nhưng cô cũng phải sống sót.
Còn phải sống thật xinh đẹp, sống sao cho tất cả mọi người phải hâm mộ.
Vậy cô nên làm thế nào đây?
Khi xe của Bạc Lương Thần xe dừng trước mặt cô, Chung Hi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhận ra trợ lý Mẫn gọi cô một tiếng, lúc đó cô mới hồi phục tinh thần lại.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt lạnh lùng người sống chớ đến gần kia của Bạc Lương Thần.
Chung Hi nhíu mày, hôm nay là ngày gì mà cô lại gặp quỷ thế này!
Lúc không muốn nhìn thấy người nào đó nhất thì anh ta lại xuất hiện?
"Tôi ngáng đường hả? Vậy tôi đi đây." Chung Hi lạnh nhạt phản ứng lại với Bạc Lương Thần.
Người đàn ông liếc nhìn cô, lạnh lùng nói một câu: "Lên xe, dẫn cô đến một nơi."
"Không đi."
Chung Hi thẳng thừng từ chối.
"Đến Chung thị."
Bước chân của cô buộc phải dừng lại vì ba chữ này.
Anh ta nói, đến Chung thị? Ở Vân Thành còn có Chung thị nào nữa.
Chung Hi vòng trở lại, 'ngoan ngoãn' ngồi vào trong xe, theo xe khởi động, tay của cô nắm chặt dây an toàn.
Đương nhiên cô biết Bạc Lương Thần không có ý tốt, nhưng cô không thể từ chối.
Sau khi ra khỏi ra khỏi tù, Chung Hi đã từng nghe ngóng tình hình bây giờ của Chung thị, nhưng làm thế nào cũng không nghe được, có người nói Chung thị đã phá sản đóng cửa, có người nói Chung thị thay hình đổi dạng rồi.
Tòa cao ốc ban đầu đã được cho thuê lại từ lâu.
Nhưng Chung Hi không tra được dấu vết Chung thị tuyên bố chính thức phá sản còn sót lại.
Nói cách khác, Chung thị vẫn tồn tại, nhưng bị Bạc Lương Thần 'giấu' đi bằng một cách nào đó.
Anh ta hận nhà họ Chung như vậy nhưng vì sao vẫn giữ mình ở Vân Thành? Đương nhiên là phải từ từ tra tấn cô.
Chung Hi nhếch khóe môi, cuối cùng ngày hôm nay vẫn tới.
Như cô dự đoán, Bạc Lương Thần đưa cô tới một khu xưởng cũ cực kỳ vắng vẻ, phóng tầm mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là cảnh tượng suy tàn, nơi này là chỗ cũ nát nhất của Vân Thành.
Ngoài đường đi, ruồi muỗi bay đầy trời, bốc mùi rất khó ngửi.
Sau khi xe dừng hẳn, Chung Hi nhìn thấy bảng hiệu treo phía trước, tấm biển gỗ lung lay sắp đổ: "Tập đoàn Hoàn Vũ."
Cái tên khí thế như vậy thực sự không tương xứng với nơi này.
Chung Hi nhíu mày: "Có ý gì?"
"Đây chính là Chung thị, chỉ có điều, bây giờ đã biến thành công ty thu mua rác thải, rác rưởi của toàn Vân Thành đều sẽ được đưa đến chỗ này." Anh hời hợt nói, mắt nhìn Chung Hi.
Nhưng mà, cũng không phản ứng như trong dự đoán của anh.
Chung Hi vẫn bình tĩnh như vậy.
Đầu ngón tay của cô ghim chặt vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô bình tĩnh hơn, cô biêt Bạc Lương Thần muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng thảm hại của cô, vậy cô sẽ mãi mãi không theo ý của anh.
Cô quay đầu lại: "Chỉ như vậy?"
Sau đó là một tiếng cười nhạo: "Vậy tôi còn thật sự phải cám ơn mỏng tổng, trong thời gian tôi vào tù, còn hao tổn tâm trí quản lý việc làm ăn cho nhà họ Chung chúng tôi, công ty thu mua rác thải cũng không có gì không tốt, rác rưởi à, chẳng phải bây giờ xe của mỏng tổng đang dừng trong bãi rác này sao?"
Cô ngang nhiên khiêu khích không hề sợ chết.
Một giây sau, cằm của cô lập tức người đàn ông bóp chặt.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến nụ cười trên mặt Chung Hi càng thêm vẻ đẹp lạnh lùng, một lúc lâu sau, cô cong môi: "Ly hôn hơn một năm, anh đã biết đánh phụ nữ rồi sao? Đúng là học được bản lĩnh đấy."
"Cô cho rằng, tôi không dám thật sao?"
Bạc Lương Thần gằn một câu từ giữa môi.
"Đương nhiên là anh dám rồi, anh là Bạc Lương Thần đấy, bội bạc, lấy oán trả ơn, có cái gì mà anh không làm được chứ?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong đôi mắt sáng tỏ đầy vẻ khinh miệt, nồng nặc ý châm biếm.
Bốn mắt nhìn nhau, lòng Bạc Lương Thần tràn đầy sự bực bội.
Trong mấy phút ngắn ngủi này, phản ứng của Chung Hi khắc sâu vào lòng anh, anh rất không hài lòng với phản ứng của cô.
Đây chính là cô sau khi dính vào Lục Bắc sao, đã có sức mạnh rồi?
Dám châm chọc anh như thế.
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu, chợt nhẹ nhàng buông tay, cằm Chung Hi sưng đau, cô vô thức lùi về phía sau, lưng chống lên cửa xe.
Chỉ nghe Bạc Lương Thần nói một câu: "Lái xe trở về."
Anh ta bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy sao?
Chung Hi nói thầm trong lòng, không, đây không phải tác phong của Bạc Lương Thần.
Anh luôn luôn không giữ lại đường sống cho người khác, Chung Hi quay đầu lại, nhìn tấm biển gỗ kia rớt xuống, giật mình một cái, giống như đập vào trong lòng cô, chấn động cả nội tâm đã nhiễm bụi bặm thù hận của cô.
Nửa giờ sau.
Xe Bạc Lương Thần lại đứng trước cửa phòng thu.
Chung Hi không lên tiếng, chỉ nhìn anh.
"Cởi quần áo."
"Cái gì?" Chung Hi không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Bạc Lương Thần kéo cửa kính xe lên, còn cởi áo khoác của anh, nhìn vẻ giật mình của cô, ánh mắt lạnh nhạt: "Vẫn nên để tôi giúp cô."
Anh kéo Chung Hi sang.
Soạt một tiếng.
Toàn bộ cơ thể anh áp xuống.
Chung Hi trừng to mắt: "Bạc Lương Thần, anh điên rồi!"
Lái xe và trợ lý Mẫn lập tức xuống xe, ra ngoài một chút.
Lúc này một tay Bạc Lương Thần nắm lấy hai cổ tay cô, nở nụ cười lạnh lẽo như băng: "Vở kịch ngày hôm qua chưa đủ bùng nổ, không phải cô muốn côi xấu thanh danh của Bạc Thị sao? Vậy thì dùng bản thân cô để bồi thường."
Anh là đàn ông, anh không thiệt thòi.
Nhưng còn Chung Hi thì sao?
Anh cúi đầu, hôn mạnh lên cổ của cô.
"Cái tên điên nhà anh..."
Hôm qua Chung Hi chỉ tính bẫy anh, hai người cũng không xảy ra chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ bị nhân viên công tác hiểu lầm.
Nhưng bây giờ, xe của bọn họ dừng ở bên đường, cửa sổ xe mở ra, người ở bên trong đang làm cái gì, bên ngoài thấy cực kỳ rõ ràng.
Chung Hi chỉ cảm thấy nhục nhã và xấu hổ.
Tay của cô run lên, liên tục cào lên vai người đàn ông: "Khốn kiếp!"
Bạc Lương Thần hít thở không thông, mùi hương thoang thoảng trên người cô bay vào hơi thở của anh, tâm trí lung lay.
Lửa giận trong đôi mắt anh bắt đầu phun trào: "Tối hôm qua cô cũng như thế này với Lục Bắc sao?"