Ôn Nguyễn Nhi lại khóa cửa phòng lần nữa.
Trong phòng khách nhà họ Ôn trống vắng, chỉ còn lại một mình Trang Uyển Như.
Bà ta cực kỳ tức giận, lấy điện thoại di động ra gọi thẳng cho Chung Hi, vừa mở miệng đã mắng mỏ: "Tôi đang chuẩn bị tiền theo lời cô rồi đây, sao cô lại lật lọng? Hại tôi như vậy thì có lợi gì cho cô?"
Mãi lâu sau ở đầu dây bên kia mới truyền tới một câu nói hờ hững của Chung Hi.
"Không có lợi, nhưng tôi vui."
Lồng ngực Trang Uyển Như phập phồng dữ dội, bà ta cắn răng nói: "Đồ điên nhà cô! Hèn gì Bạc Lương Thần không cần cô!"
"Không sao hết, dù gì tôi cũng chẳng thèm anh ta." Chung Hi chống cằm bằng một tay, tay kia đang ăn hạt dưa: "À phải rồi, tôi còn có quà tặng bà, chắc là sắp đến rồi đấy. Khỏi cảm ơn tôi!"
"Gì cơ? Cô lại làm gì nữa?"
Trang Uyển Như vội vàng hét vào điện thoại, nhưng bên kia Chung Hi đã cúp máy, tiếng "tút tút" vang lên.
Đêm nay gần như Trang Uyển Như không chợp mắt.
Bà ta nghĩ đến món quà mà Chung Hi nhắc tới, trằn trọc trên giường.
Rốt cuộc là cái gì? Con khốn kia còn khó đối phó hơn cha nó. Liệu có phải nó đã biết chuyện gì rồi không? Trang Uyển Như càng nghĩ càng sợ. Hơn nửa đêm bà ta cảm thấy khát không chịu nổi, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước.
Ai dè vừa mới ra khỏi phòng đã trông thấy Ôn Quốc Huy dẫn đàn bà về nhà. Ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng ngon nghẻ, điều quan trọng nhất là đối phương rất trẻ, thoạt nhìn có vẻ tầm tuổi Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ả nũng nịu rúc vào lòng Ôn Quốc Huy. Khi trông thấy Trang Uyển Như, cô ả giả vờ sợ hãi: "Anh Huy, em vẫn nên đi trước thì hơn. Vợ anh cứ nhìn em chằm chằm, đáng sợ quá!"
"Kệ bà ta. Bà ta có thể cắm sừng anh, anh thì không thể chắc?"
Ôn Quốc Huy vung tay, ôm cô ả kia vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Trang Uyển Như biến thành kẻ bị đuổi ra ngoài.
Chiếc cốc thủy tinh bà ta đang cầm rơi bộp xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh. Đây là món quà mà Chung Hi nhắc tới sao?
Suýt thì Trang Uyển Như ngất xỉu vì tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Quốc Huy làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trang Uyển Như muốn giải thích với ông ta, cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Đàn ông ấy mà, có mấy người làm được như Chung Quốc Ngụy, giữ mình vì người vợ đã mất suốt nhiều năm.
Cho dù Ôn Quốc Huy nuôi bồ nhí bên ngoài cũng không hề gì, chỉ cần không đưa người đến trước mặt bà ta thì bà ta có thể chịu đựng.
Nhưng Trang Uyển Như còn chưa lên tiếng đã thấy điện thoại của Ôn Quốc Huy sáng lên. Trước đây bà ta cũng tiện tay cầm lên xem, và hôm nay cũng vậy. Mới nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi xem xong bà ta mới phát hiện tất cả đều là lịch sử quẹt thẻ.
Mới qua một lúc mà con ả kia đã quét hết hạn mức của thẻ phụ rồi.
Trang Uyển Như sốc tận óc: "Quốc Huy, ông đưa thẻ cho cô ta ư? Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?"
Bà ta không nghĩ ra lời lên án, nước mắt rơi tí tách.
Ôn Quốc Huy lật xem báo sáng hôm nay, không mảy may để ý tới Trang Uyển Như, xụ mặt nói: "Hôm nay tôi không về."
Ông ta nói xong, lập tức rời khỏi nhà họ Ôn.
Trang Uyển Như ngu người luôn, có nằm mơ bà ta cũng không ngờ mình mới làm phu nhân nhà giàu được mấy tháng đã ra nông nỗi này.
Ở bên kia bàn, Ôn Nguyễn Nhi liếc bà ta: "Bà không cần buồn, cha tôi quen người phụ nữ kia sớm hơn bà cơ. Tính ra thì bà mới là kẻ thứ ba."
Trang Uyển Như không biết phải dùng lời lẽ gì để miêu tả cặp cha con nhà này nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đến khi Ôn Nguyễn Nhi cũng ra ngoài, Trang Uyển Như lập tức gọi điện cảnh cáo Chung Hi: "Vẫn chưa tới kỳ hạn giao ước vậy mà cô lại lật lọng. Cô đừng hòng lấy được một đồng nào từ khoản tiền kia. Dù sao sự việc cũng vỡ lở rồi, tôi chẳng quan tâm nữa."
"Vậy sao?"
Trang Uyển Như đang định lên tiếng thì giọng nói của Chung Hi ở đầu dây bên kia đã xé nát con át chủ bài của bà ta.
"Cho dù gửi cho Ôn Quốc Huy ảnh giường chiếu của bà và những người đàn ông khác cũng không sao ư?"
"Không!"
Cổ họng Trang Uyển Như như bị ai bóp nghẹt, bà ta cuống đến độ sắc mặt tái nhợt.
Bà ta vốn không biết trong tay Chung Hi còn giữ bao nhiêu nhược điểm của mình, đành phải cắn răng nói: "Cô cần tiền không phải sao? Tôi cho cô."
"Mười triệu, bà còn thời gian hai ngày."
Sau khi nói xong, Chung Hi có thể tượng tượng được lúc này sắc mặt Trang Uyển Như khó coi cỡ nào.
Cô cúp máy, tâm trạng rất tốt.
Cho dù Trang Uyển Như không có nhiều tiền đến vậy, bà ta cũng sẽ liều mạng vay mượn khắp nơi. Chung Hi mở danh bạ điện thoại, lướt đến cái tên Tần Tuyết.
Người này là tình nhân của Ôn Quốc Huy, cũng là một người bạn mà Chung Hi quen biết trong tù. Cô tình cờ biết được quan hệ giữa Tần Tuyết và Ôn Quốc Huy, lúc đó cô cũng không ngờ mối quan hệ này lại rối rắm như vậy.
Tần Tuyết đã muốn đá Ôn Quốc Huy từ lâu, nhưng Chung Hi nhờ đối phương tiếp tục duy trì quan hệ với Ôn Quốc Huy thêm một thời gian.
Cô gửi một trăm nghìn tệ từ tấm thẻ kia cho Tần Tuyết.
Không lâu sau, cô đã nhận được hồi âm: "Hợp tác vui vẻ."
Đồng thời, Chung Hi còn nhận được mấy tấm ảnh, đó là một phần tài liệu đấu giá mà tối qua Tần Tuyết chụp trộm khi vào phòng làm việc của Ôn Quốc Huy.
Mấy công ty cùng đấu giá một mảnh đất ở phía tây Vân Thành.
Trùng hợp là tập đoàn Bạc thị cũng muốn tiến quân vào thị trường bất động sản.
Chung Hi nhìn những tấm ảnh kia, khóe môi cong cong. Cô lại gửi tin nhắn cho Tần Tuyết, sau đó đặt điện thoại xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mùa đông sắp đến rồi."
Mùa đông của tập đoàn Bạc thị cũng sắp tới rồi.
Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi trong hành lang cao ốc, đám nhân viên đi qua đều nhìn anh bằng ánh mắt không giống ngày thường.
Mặc dù vẫn cung kính, nhưng Bạc Lương Thần có thể cảm nhận được trong mắt bọn họ còn xen những cảm xúc khác.
"Bạc Tổng, tôi đã xử lý tất cả những phóng viên viết bài tinh tinh." Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
Từ lúc rạng sáng bắt đầu có một số tài khoản ẩn danh đăng những nội dung liên quan đến cuộc sống riêng tư của Bạc Lương Thần, đa số đều nói rằng anh và Chung Hi nối lại tình xưa, bỏ mặc người vợ hiện tại đang bụng mang dạ chửa.
Bạc Lương Thần hoàn toàn biến thành một gã đàn ông tệ bạc mất hết hình tượng.
Mặc dù trợ lý Mẫn chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại là có thể khiến cho đám phóng viên truyền thông im miệng, bóp chết chuyện này từ trong trứng.
Nhưng anh ta không thể bịt tai các đối tác.
Ít nhiều gì bọn họ cũng nghe thấy mấy lời đồn đãi, tuy không nhất định là sự thật nhưng bọn họ sẽ không tìm hiểu thực hư.
Vì vậy, chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, danh dự của tập đoàn Bạc thị bị tổn hại nghiêm trọng.
Nhân viên đi ngang qua đều cực kỳ tò mò rốt cuộc người Bạc Lương Thần thích là ai? Hay là anh muốn cả hai!
"Tôi đã cho người giải thích với phía đối tác." Trợ lý Mẫn đè thấp giọng nói.
Từ kinh nghiệm nhậm chức nhiều năm, anh ta nhận thấy hiện tại Bạc Lương Thần đang đứng ở lằn ranh nổi giận. Không chỉ mặt mày âm u đáng sợ, ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, nắm đấm tay phải của Bạc Lương Thần lại kêu răng rắc.
"Theo dõi Chung Hi gắt gao, không được rời khỏi cô ta một giây một bước."
Cô muốn quấy nhiễu cuộc sống của anh sao?
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm lại, anh muốn động vào Chung Hi thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng tại sao anh cứ lần lữa không ra tay?
Chính bản thân Bạc Lương Thần cũng không tìm ra lý do từ tận sâu đáy lòng.