Nghĩa trang thành phố Bắc Xuyên, một tang lễ đang được tiến hành.
Chung Hi mặc quần áo đen, khiêm tốn đứng ở trong đám người, đón từng người bạn lúc sinh thời của cha đến thăm viếng.
"Chung tiểu thư, xin hãy nén bi thương." Có người nhỏ giọng nói.
Chung Hi lau khô nước mắt, nói lời cảm ơn khách viếng thăm.
Một tháng trước, tập đoàn Chung thị hoàn toàn đóng cửa, gánh món nợ khổng lồ hàng ngàn vạn. Mẹ kế sợ bị liên lụy nên đã bỏ chạy, cha bị lên cơn đau tim, sau đó đã an nghỉ cách đây vài ngày.
Nhà họ Chung từng phong quang biết bao, nay cứ thế biến mất.
Ai nấy đều thổn thức vô cùng, nhưng cũng không dám khinh thường Chung Hi.
Bởi vì cô không chỉ là thiên kim nhà họ Chung, mà còn là vợ của Bạc Lương Thần - tổng giám đốc của tập đoàn Bạc thị oanh tạc trên thương trường, dậm chân một cái đã khiến người ta phải biến sắc.
Tang lễ tiến hành đến mãi giữa trưa nhưng không một ai thấy bóng dáng của Bạc Lương Thần. Cho đến lúc sắp kết thúc, một chiếc xe Bentley từ từ lái vào nghĩa trang.
Sau khi lái xe mở cửa xe ra, Bạc Lương Thần bước xuống, một đôi giày bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Từ bộ âu phục thủ công nhìn thẳng lên là một gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Chung Hi nhìn thấy Bạc Lương Thần sau hai năm kết hôn, thật nực cười biết bao, đây lại là tang lễ của cha cô!
Tất cả khách viếng đều viếng hoa, nhưng Bạc Lương Thần lại đi tay không đến!
"Lương Thần." Càng khiến người ta bất ngờ hơn, cửa xe bên khác được mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đỏ uyển chuyển bước xuống từ trong xe, ôm lấy cánh tay Bạc Lương Thần rất tự nhiên: "Em có cần vào không?"
Bạc Lương Thần nhìn cô ta, vẻ mặt ấm áp hơn mấy phần, rút tay cô ta ra khỏi tay mình: "Em cứ đợi anh ở đây."
"Ừm, được." Người phụ nữ cười một tiếng, nhón chân hôn chụt một cái lên mặt anh.
Cảnh tượng này không khác gì một bàn tay giáng mạnh vào mặt Chung Hi.
Đây là tang lễ của cha cô, người phụ nữ này không chỉ mặc váy đỏ mà còn hôn chồng cô ngay trước mặt tất cả khách đến thăm!
Chung Hi siết chặt lòng bàn tay, không thể giữ cho tâm trạng bản thân mình bình tĩnh được nữa, mà Bạc Lương Thần cũng đã bước chân lên bậc thang, đi tới trước mặt cô.
Rất lâu sau, anh quay đầu, đón lấy tầm mắt của cô. Dáng người cao một mét tám bảy nặng nề đè ép cô: "Thế nào, hai năm không gặp, câm rồi?"
"Anh..." Lòng Chung Hi vừa đau vừa lạnh, vẻ mặt của Bạc Lương Thần nói cho cô biết, chắc chắn anh không có ý định tốt đẹp gì: "Anh muốn làm gì?"
"Làm gì?" Bỗng nhiên đáy mắt Bạc Lương Thần lạnh đi, dường như sâu hơn hơn cả gió tuyết bên ngoài cửa sổ: "Đương nhiên là đến thăm viếng cho người bố vợ kính yêu của tôi rồi."
Anh quan sát Chung Hi trước mặt với vẻ cao ngạo.
Không thể không nhắc đến, ngoại hình cô xinh đẹp động lòng người hơn so với hai năm trước, tóc đã dài ngang eo. Nếu như cô không phải là con gái kẻ thù của anh thì có lẽ bọn họ cũng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
À không, vốn dĩ bọn họ sẽ không kết hôn.
Bởi vì anh cưới cô chỉ để trả thù tên chó chết 'Chung Quốc Ngụy' này.
"Tất cả mọi người, ra ngoài."
Theo bờ môi khẽ mấp máy của Bạc Lương Thần, tất cả mọi người trong lễ tang lui ra khỏi sân, không sót bất kỳ ai, bởi vì không ai dám chọc giận anh, dám đối đầu với tài phiệt Bạc thị.
Sau khi người cuối cùng rời khỏi sân, bỗng nhiên cổ tay Chung Hi truyền đến sự đau đớn như sắp trật khớp. Cô bị Bạc Lương Thần thẳng thừng lôi mạnh vào, sau đó cửa lớn đóng lại.