Hoàng Trọng Nhân cười nói: "Tôi không phải bác sĩ, cũng chưa từng học đại học y dược, lại chẳng có chứng chỉ hành nghề y. Ai lại muốn cho tôi khám bệnh chứ?”
“Hành nghề y mà không có chứng chỉ chính là bất hợp pháp, hơn nữa nếu như tôi làm bác sĩ thì sao có thể giúp cho thôn dân làm giàu chứ?"
“Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ miền núi, cuộc sống của những người xung quanh tôi vô cùng vất vả, khác xa cuộc sống ở thành phổ”.
"Thế nên tâm nguyện của tôi chính là có thể cùng với thôn dân làm giàu".
"Ha ha, anh thật vĩ đại". Loan Lan vừa nói vừa kéo tay Hoàng Trọng Nhân.
Sau khi thân thể khôi phục lại bình thường, cô ta liền muốn xây dựng quan hệ với Hoàng Trọng Nhân.
Hoàng Trọng Nhân nói: "Những triệu chứng của cô chỉ tạm thời giảm bớt, trong 2 ngày tới cố gắng đừng để bản thân bị kích động, bệnh này của cô nếu như không trị khỏi thì chỉ sợ về sau lại tái phát".
Nghe nói đến đây, Loan Lan vô cùng cảm động, cô ta tạm thời dẹp bỏ ý nghĩ muốn thu phục chàng thanh niên cường tráng này.
"Còn không phải như vậy hay sao? Tôi đã đi nhiều nơi chữa trị, cả đông y lẫn tây y đều đã thử qua nhưng đều không thể trị tận gốc".
Hoàng Trọng Nhân đứng dậy, thong thả đi tới trước mặt cô ta.
Trông anh giống y hệt như một lão bác sĩ trung y, giảng giải cặn kế cho cô ta biết.
"Y học cổ truyền coi trọng nguyên tắc không đau, nói về nguyên tắc không đau, sau khi tôi giải quyết xong chuyện cá nhân thì tôi sẽ tìm thời gian điều trị cho cô bằng châm cứu, nó sẽ có thể loại bỏ căn nguyên của bệnh".
Bây giờ Loan Lan đã rất tin phục Hoàng Trọng Nhân, nên lập tức gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoàng Trọng Nhân đổ chuông.
Sau đó giọng nói của Trần Viên Viên từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Trọng Nhân, anh đang ở đâu? Có phải hôm nay là ngày thay thuốc cho cô chủ không? Anh có thể đến đây không?”
Tối hôm qua, Hoàng Trọng Nhân cũng đã phối trộn nhân sâm cùng những loại thảo mộc dưỡng nhan để làm kem dưỡng da.
Đó là thuốc cho Diệp Phi Phi.
Thế là anh đồng ý: "Tôi sẽ lập tức đến đó, tôi đang giao hàng ở khách sạn Đế Hào, tính tiền xong tôi sẽ qua đó!"
"Được, tôi sẽ đón anh!"
Hoàng Trọng Nhân vừa muốn nói không cần thì bên kia đã cúp máy.