Chạy một mạch về nhà, anh thấy Đinh Mai đang nấu cơm.
Cô nấu món tôm kho dựa theo sách dạy nấu ăn.
Mấy con tôm này là hàng không đạt chất lượng còn sót lại, bây giờ Hoàng Trọng Nhân có thể dễ dàng kiếm được tiền nên phụ trách hết tiền ăn uống.
Nhưng Đinh Mai cũng chẳng thể ăn không uống không của người ta, ngày nào cũng chịu trách nhiệm ghi sổ, cân đong hàng hóa giúp đối phương, đó cũng không phải là một công việc nhẹ nhàng.
Thấy Hoàng Trọng Nhân mừng rỡ về nhà, Đinh Mai cũng vui vẻ nói: “Hôm nay mời anh thưởng thức tay nghề của tôi, mấy ngày nay tôi nấu theo sách dạy nấu ăn, chäc chẳn sắp hơn hẳn tay nghề nấu của anh rồi”.
Hoàng Trọng Nhân vui vẻ nói: “Chỉ cần là món cô nấu thì ăn cái gì cũng không thành vấn đề, tôi tặng cô một món quà”.
Nói rồi anh nhổ ngọc trai trong miệng ra. Định Mai nhíu mày: “Anh không thấy bẩn à!”
Hoàng Trọng Nhân bỏ vào chậu rồi rửa sạch nó, sau đó đưa cho Đinh Mai xem: “Nhìn đi, viên ngọc trai này có độ mịn cao, độ trong suốt tốt, ít tì vết, kích thước lớn, Nếu đem nó đến cửa hàng trang sức, không bán được với giá mười ngàn tệ thì đều là lừa đảo. Nhưng tôi không bán nó, tôi sẽ lấy dây câu xâu nó lại cho cô đeo để cảm ơn cô đã giúp tôi”.
Định Mai nhìn viên ngọc trai này, quả nhiên là hàng hiếm có.
Nhìn Hoàng Trọng Nhân: “Anh cũng hiểu biết về ngành trang sức à?”
Hoàng Trọng Nhân bật cười: “Một đứa nhà quê chân chất như tôi nào hiểu mấy thứ trang sức gì đó chứ, tôi đoán thôi”.
Định Mai lắc đầu: “Tôi không cần, món quà của anh quá quý, anh vẫn nên để lại tặng cho bạn gái tương lai của anh đi”.
“Thế chẳng phải là cô à?” Hoàng Trọng Nhân lại bắt đầu ba hoa rồi.
Định Mai mím môi cười: “Anh bớt đi, tôi là chị anh đấy, đừng có nói mấy thứ này với tôi”.
Thật ra Đinh Mai cũng cảm thấy có chút vui vẻ khi nghe Hoàng Trọng Nhân nói thế, chỉ là cô không thể hiện ra ngoài thôi.
Định Mai vừa lau tay, định nhìn kỹ viên ngọc trai này của Hoàng Trọng Nhân thì điện thoại vang lên.
Cô cầm lên xem, cũng không biết là số của ai, mấy số cuối là một dãy sáu số giống nhau.
Hoàng Trọng Nhân thấy thế cũng không khỏi ngạc nhiên: “Đây chắc chắn là số của người giàu, giá của dãy số này trên thị trường là hai trắm ngàn tệ. Nhưng cũng đều là trò chơi của đám nhà giàu, nếu là tôi, dù chỉ bán hai ngàn tệ thì tôi cũng không dùng nó”.
Định Mai cười nói: “Cả ngày anh đều nói mình chẳng biết gì cả, thế nhưng cái gì cũng biết, cũng chẳng rõ là anh không biết thật hay là giả ngốc nữa”.
Nói rồi cô nhấc điện thoại bắt máy.
Đầu bên kia là giọng của một người đàn ông.
“Alo, Mai Tử, xin chào, có nghe ra giọng tôi không?”
Đinh Mai ngạc nhiên: “Âu Dương Kiến?”
“Ha ha, thính lực tốt ghê, còn nói là không quan tâm đến
tôi, đã lâu không gặp vậy rồi mà vẫn nghe ra được tôi là ai ngay đấy thôi”.
Định Mai thật sự cạn lời, cô ghét nhất cái người ở đầu bên kia điện thoại.
Nhưng việc làm ăn của bố vẫn đang dựa vào tập đoàn Đỉnh Thịnh của nhà họ Âu Dương, mình không thể đắc tội hẳn.
Không phải là sợ thế lực trong nhà hắn mà là không muốn bố mình buồn.
Người bên kia tỏ vẻ đĩnh đạc, giọng điệu có vẻ kiêu ngạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!