Chân quãy nhẹ là cơ thể đã dễ dàng nổi lên.
Hoàng Trọng Nhân ngoi đầu lên mặt nước, vị trí hiện tại cách bờ biển khoảng hai, ba mươi mét.
Trên bờ biển, thôn dân vừa thấy anh là hoan hô. “Nhân lên rồi!" “Hoàng Trọng Nhân không bị chết đuối!”
“Mẹ nó, nói tào lao gì thế! Cậu ta mặc đồ lặn thì sao mà chết đuối được!”
Hoàng Trọng Nhân túm lưới cố gẳng bơi vào bờ.
Lưới lên bờ, mọi người nhìn vào thì thấy một con cua hoàng đế và một con tôm hùm lớn, chúng còn đang đánh nhau nữa.
Khó khăn lăm Hoàng Trọng Nhân mới tách chúng ra được, tôm hùm thì khoảng năm cân, cua hoàng đế còn lớn hơn lần trước.
Lần trước anh bán cua hoàng đế được ba ngàn hai, lần này thêm con tôm hùm nữa, Hoàng Trọng Nhân cảm thấy mình mua đồ lặn hoàn toàn không uổng phí chút nào.
Nhìn thấy thu hoạch của thôn dân hôm nay không ít, tất cả đều là đồ tốt, Hoàng Trọng Nhân cũng vui vẻ.
Anh nói với mọi người: “Hằng ngày mọi người cứ tới đây, hàng ở đây toàn loại chất lượng, tôi cũng sẽ trả thêm tiền cho mọi người”.
Mọi người nghe Hoàng Trọng Nhân nói sẽ thu mua hết thì đều cầm túi lưới, chậu, giỏ bằng trúc lên, chạy ào ra biển.
Nhị Thiết Tử ở phía sau dặn dò: “Mọi người không có đồ lặn thì đừng có xuống nước nha, ở bên bờ mò thôi!”
Hoàng Trọng Nhân cười nói: “Đều là dân lớn lên bên bờ biển, chắc sẽ biết điều này thôi!
Anh còn chưa nói xong thì bên bờ chỉ còn ba mươi người đứng, còn lại đều chui xuống nước rồi.
Nhưng không ai có thiết bị lặn nên họ xuống chút là ngoi lên, có người bắt được con cua bị kẹp tay, có kẻ xui xẻo phải uống vài ngụm nước biển.
Những người này đều quá hấp tấp.
Hoàng Trọng Nhân bỏ tôm hùm và cua hoàng đế vào giỏ rồi tới bờ biển xem bè gỗ, trong lòng nghĩ thầm nếu có thứ này sớm thì anh cần gì phải bò qua Bách Trượng Nhai.
Nghĩ vậy, anh quay đầu nhìn sườn dốc trăm trượng phủ đầy dây đăng màu xanh.
Vách núi này nghiêng gần bảy mươi độ trở lên, có chỗ còn dựng thẳng đứng góc vuông chín mươi độ, nếu không có chút kỹ thuật thì đúng là khó leo.
Bất chợt, Hoàng Trọng Nhân nhìn thấy bên dưới bụi cỏ của Bách Trượng Nhai có bóng người.
Hử? Là ai thế nhỉ?
Hoàng Trọng Nhân vội chạy tới gần đó. Hình như là một người phụ nữ.
Anh dừng lại.
Có lẽ là thôn nữ nào đó đang “giải quyết nỗi buồn”, giờ anh mà đi qua thì không chừng sẽ bị mắng là dê xồm!
Nhưng thoáng chốc, bóng người kia đã biến mất. Hình như người kia mặc đồ trắng.
Trong thôn bần cùng nghèo khó, hiếm có cô gái nào mặc đồ trắng lắm.
Vì đồ trắng rất dễ bẩn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!