Tới xem xét thì không thấy Cát Đại Chủy ở đây.
Hóa ra là giúp đỡ làm xong bè gỗ thì tên này đòi hai trăm đồng tiền công, sau đó về nhà ngủ rồi.
Phường Thạch Ngưu cách bờ biển khá xa, dân nơi đó thà vào núi hái lượm thổ sản để bán chứ không chịu xuống biển bắt hải sản.
Hoàng Trọng Nhân đang xem xét ba cái bè gỗ thì có nhóm khoảng trăm người đi tới, ở bờ biển nhặt mót, đồ ngon cũng khá nhiều.
Đường bờ biển mấy ngàn mét này thì cũng không nhặt được bao nhiêu đâu.
Vì vậy anh đi thay đồ lặn.
Thôn dân trong núi đa phần đều chưa từng tiếp xúc các mặt xã hội nhiều, số lượng nhà có tivi cũng ít, mà có tivi cũng không có cáp, chỉ dựa vào một cái ăng-ten dựng thẳng dò được ba, năm đài địa phương để coi.
Giờ thấy đồ lặn, họ sửng sốt không biết đó là thứ gì. Thậm chí còn có hai cô gái đỏ mặt.
Vợ Trường Thuận Tử còn bảo may là đồ này màu xanh lam, chứ nếu là màu da người, nhìn từ xa, Hoàng Trọng Nhân khác nào đang cởi truồng đâu.
Dù gì Nhị Thiết Tử cũng từng là người ra ngoài làm thuê, vội lên tiếng răn dạy: “Mấy người đừng tỏ ra thiếu văn hóa như thế, đây là đồ lặn, cái đeo trên lưng chính là bình dưỡng khí. Quần áo của mấy người, từ trong ra ngoài, tính luôn quần lót gộp lại cũng không đắt băng bộ này đâu”.
Vợ Trường Thuận Tử trừng Nhị Thiết Tử một cái: “Tôi đâu có mặc quần lót kiểu đó!”
Rồi họ thấy Hoàng Trọng Nhân tung mình nhảy vào trong biển.
Vài thôn dân quên luôn việc nhặt nhạnh, mở to hai mắt nhìn xem Hoàng Trọng Nhân đang làm gì, họ muốn coi thử khi nào Hoàng Trọng Nhân sẽ nổi lên.
Khoảng mười phút sau, họ cũng không thấy ai ngoi lên.
Trường Thuận Tử gãi đầu hỏi Nhị Thiết Tử: “Sặc nước tèo rồi à?”
“Cái miệng ăn mảm ăn muối!”
Nhị Thiết Tử cho đối phương một cái tát.
“Không phải đã bảo là có đồ lặn rồi sao? Chẳng những không sợ bị ngâm nước, còn có thể thở nữa, ở dưới nước cả tiếng cũng chẳng hề gì”.
Vì vậy, mọi người đều không lo lắng, ngồi trên bờ biển chờ xem khi nào Hoàng Trọng Nhân nổi lên.
Sau khi xuất ngũ, Hoàng Trọng Nhân từng lặn xuống nước, có một lần không dùng thiết bị thở, ở dưới nước đánh nhau sáu, bảy phút, thiếu chút nữa là hết hơi chết đuối.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ để thể hiện năng lực lặn dưới nước của Hoàng Trọng Nhân.
Sau khi về nhà, đây là lần đầu Hoàng Trọng Nhân lặn xuống nước có dùng đồ bảo hộ, nhìn qua kính lặn, thế giới dưới nước tĩnh mịch vô cùng.
Cá nhỏ bơi tới bơi lui trông vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Thêm một đống con hào cứ đóng mở miệng, cua xanh xếp hàng bò ngang.
Hoàng Trọng Nhân thật sự cảm thấy rất sung sướng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!