Hoàng Trọng Nhân vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ này là Trần Viên Viên.
Tất Hạ là giám đốc công ty dược liệu dưới trướng Trần Viên Viên, Trần Viên Viên là cấp trên của anh ta.
Lúc này, vừa nhìn thấy Trần Viên Viên, anh ta đã lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.
Trần Viên Viên gật đầu chào lại, không hề có ý tứ thân thiết gì, chỉ là phép lịch sự thôi.
Sau đó Trần Viên Viên nhìn thấy Hoàng Trọng Nhân, nét mặt lập tức thay đổi.
Chị ta hơi phấn khích nằm tay Hoàng Trọng Nhân: “Hoàng Trọng Nhân? Sao lại trùng hợp thế, tôi đang định tìm cậu đây”.
Các bạn học của Đinh Mai đều ngây người.
Ngay cả Đinh Mai cũng không biết sao Hoàng Trọng Nhân lại quen biết nhiều người có tiền như thế.
Hoàng Trọng Nhân cười hỏi: “Chị tìm tôi làm gì?”
Trần Viên Viên nhìn xung quanh: “Nơi này không tiện nói chuyện, cậu đi theo tôi, tôi mời cậu ăn cơm”.
Chị ta định kéo Hoàng Trọng Nhân đi nhưng Hoàng Trọng Nhân lại cười nói cảm ơn: “Tôi vừa ăn xong, chị có việc gì cứ nói, tôi còn phải đi cùng bạn gái nữa”.
Nói rồi anh ôm lấy vai Đỉnh Mai.
Trần Viên Viên nhìn Đinh Mai, khen ngợi: “Trọng Nhân, gu của của cậu khá đấy chứ, cô gái xinh đẹp này rất có khí. chất, đúng là trai tài gái sắc”.
Tất Hạ vẫn đứng khom người ở một bên, anh ta đang ninh bợ Trần Viên Viên mà không được người ta để ý, ngược. lại Trần Viên Viên còn lấy lòng Hoàng Trọng Nhân, vừa nhìn đã biết rõ địa vị cao thấp thế nào.
Các bạn học bên cạnh cũng nhìn Hoàng Trọng Nhân bằng ánh mắt kính phục.
Đỉnh Mai không thích nói nhiều với đám bạn học này, bèn bảo: “Mọi người đi trước đi, tôi và Trọng Nhân còn chút việc”.
Lúc này đám bạn học mới rời đi, có một người còn cố ý chạy đến xin số của Đinh Mai.
Vốn dĩ họ cũng chẳng muốn liên lạc với Đinh Mai nữa nhưng giờ xem ra, nhìn bề ngoài Đinh Mai và Hoàng Trọng Nhân thì nghèo đấy nhưng không chừng người ta chỉ khiêm tốn che giấu thôi.
Sau khi đám người này đi, Trần Viên Viên mới nói: “Tôi dẫn theo mấy người khách đến ăn cơm, hay là chúng ta cùng ăn chút gì nhé?”
Hoàng Trọng Nhân xua tay từ chối: “Tôi đã nói là vừa ăn xong, chị có việc thì cứ nói”.
Trần Viên Viên thấy xung quanh không có người ngoài, khách hàng cũng đã sang một bên chờ thì bèn nói: “Băng gạc của cô cả chúng tôi đã được dán hai mươi bốn tiếng rồi, lúc nấy, sau khi tháo ra, cô chủ đã khóc rất lớn vì vết sẹo. tưởng chừng không có hy vọng gì kia đã mờ đi rất nhiều, nếu cậu có thể tiếp tục chữa trị, chắc hi vọng xóa được sẹo là rất cao”.
Hoàng Trọng Nhân khẽ cười: “Đây là chuyện nằm trong dự đoán của tôi”.
Vậy lần sau chữa trị tiếp là bao giờ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp”.
“Ừm, thuốc đó khá mạnh, không thể dùng liên tục, cần phải chờ một thời gian để cô ấy hấp thu nhiều hơn, vả lại mấy ngày nay cũng đừng đeo mấy thứ như khẩu trang che. mặt".
“Ừ, tôi nhớ rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!