'Vẻ mặt Nhạc Tĩnh đột nhiên thay đổi, cô ta mất hứng nói: "Tôi nói là máy nhận diện khuôn mặt, đúng rồi, các anh ở nông thôn đoán chừng cũng không có..
Đinh Mai có chút ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là bạn tớ - Hoàng Trọng Nhân”.
Sau đó lại giới thiệu với Hoàng Trọng Nhân, “Vị này là bạn học của tôi Nhạc Tĩnh..."
“Được rồi, cứ gọi tôi là Tiểu Nhạc”.
Nhạc Tĩnh sợ nhắc đến tên mình ở trước mặt người ngoài, mỗi lần nhắc đến thì không tránh khỏi những ánh mắt kinh ngạc, tên này có từ đồng âm không dễ nghe đâu!
Nhạc Tĩnh lại giới thiệu Tất Hạ ở bên cạnh.
Tất Hạ chìa tay ra, lịch sự bắt tay với Hoàng Trọng Nhân
Sau đó anh ta hỏi: “Anh bạn làm ở đâu?” “Tôi đây giao hải sản cho khách sạn”.
“Hộ kinh doanh cá thể à, mỗi ngày kiếm đồng tiền vất vả lầm nhai”
Tất Hạ nói xong thì không còn nhìn thẳng vào Hoàng Trọng Nhân nữa.
Ở trong lòng anh ta, người nhà quê như Hoàng Trọng Nhân không cùng cấp bậc với mình, căn bản không cần kết giao.
Nhạc Tĩnh lại hỏi thăm Đinh Mai: “Tiền lương một tháng của cậu được bao nhiêu, không ổn thì để tớ bảo Tất Hạ nhờ dượng của anh ấy điều cậu đến thành phố. Đến lúc đó chỉ tốn chút tiền biếu thôi, vậy cũng tốt hơn so với ở dưới thôn nhiều”
Đinh Mai mỉm cười: “Không cần, tớ ở đó rất tốt, thích hợp cho tớ phát triển”.
Nghe Đỉnh Mai nói như vậy, Tất Hạ đều không nhịn được cười thành tiếng
“Một vùng núi hẻo lánh thì có gì để phát triển!”
Sau đó anh ta cũng cảm thấy mình có hơi bất lịch sự nên nói với Đinh Mai: “Tiểu Tĩnh đã hẹn vài người bạn học đến tụ hội ở khách sạn này, chào đón người bạn học mới du học trở về, bọn họ đều có cuộc sống khá khẩm, phỏng chừng có thể giúp đỡ cậu”.
Đỉnh Mai vừa nghe thế, không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cảm giác thái độ của họ giống như đang giúp đỡ người nghèo, cô không muốn giao lưu thêm nữa.
Lúc này, những người bạn học khác cũng đã đến, một trong số đó chính là người từ nước ngoài trở về.
Vừa nhìn thấy Đinh Mai là đã chào đón: “Đây không phải là hoa khôi trường của chúng ta sao, nhiều năm không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy nha!”
Đỉnh Mai thấy không ổn, quay đầu nói với Hoàng Trọng Nhân: “Anh đi làm việc, lát nữa khi nào rời đi thì gọi tôi một tiếng”
Hoàng Trọng Nhân gật đầu. Anh vừa định đi thì bị một cô gái kéo lại.
“Đừng về vội, đây là bạn trai của Đỉnh Mai đúng không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi"
Đỉnh Mai vừa muốn giải thích đây không phải bạn trai của mình thì Nhạc Tĩnh đã nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!