Hoàng Trọng Nhân hỏi Nhị Thiết Tử: “Lần này báo được thù rồi, trong lòng thoải mái chưa?”
“Thoải mái được một nửa, nếu có thể nói cho Dương Đại Hổ biết là vợ của gã phải dập đầu chắp tay. xin lỗi, cầu xin tôi bỏ qua thì trong lòng tôi có thể hoàn toàn thoải mái!"
“Thôi đi, anh đang chiếm lợi mà còn khoe mế đó, Dương Đại Hổ sàm sỡ Điền Miêu cũng đâu nói với anh! Chẳng phải tự anh phát hiện ra sao”.
Nhị Thiết Tử cười ngây ngô, giơ tay gãi gãi đầu.
Bỗng nhiên anh ta nhớ tới điều gì, vội dùng tay áo lau đỉnh đầu rồi lại ngửi thử.
Hoàng Trọng Nhân giúp Nhị Thiết Tử xả cơn tức, sau đó trở về nhà, chờ Đinh Mai quay lại dạy mình.
Kết quả, Đinh Mai vừa trở về nhà liền chui vào trong phòng, căm bút soàn soạt chấm chấm ghi ghi cũng không biết viết tài liệu gì, mãi đến khi Hoàng Trọng Nhân ngủ rồi, người ta cũng vẫn chưa đến.
Sáng sớm hôm sau, vẫn như trước đến bờ biển.
Thấy người dân trong thôn hôm qua không thu hoạch được nhiều, cũng chỉ đạt được mấy nghìn tệ.
Hoàng Trọng Nhân nhìn Nhị Thiết Tử.
“Người anh em, hay là anh kêu gọi dân trong thôn hiến ra chút vật liệu gỗ rồi gọi Cát Đại Chuỷ của phường Thạch Ngưu hợp tác, hai anh chế tạo mấy chiếc bè gỗ, sau đó tôi dẫn dân trong thôn đến Oa Oốc dưới vách đá cách đây mấy trăm trượng để mò hải sản”,
Nhị Thiết Tử nhìn Hoàng Trọng Nhân: “Cậu em, đó không phải là kho báu bí mật của cậu sao, cậu thật sự chịu lấy ra chia sẻ với mọi người à?”
Hoàng Trọng Nhân vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, tiền không nên kiếm một mình! Lòng dạ quá hẹp hòi, tâm mắt hạn hẹp, bố cục quá nhỏ thì không có duyên với tiền tài!”
Anh nói làm Nhị Thiết Tử cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hoàng Trọng Nhân vừa định đi, lúc này Đinh Mai chạy tới.
“Từ từ, Trọng Nhân, tôi cũng vào thành phố!"
“Cô vào thành làm gì?"
“Tối hôm qua nhận một cuộc điện thoại của bạn học, nói một người bạn đi du học trở về muốn gặp mọi người. Anh dẫn tôi vào thành phố, sau đó anh đi việc anh, tôi đi chuyện tôi!”
“Được".
Hoàng Trọng Nhân chìa tay, kéo Đinh Mai lên thuyền, thấy cô mặc chiếc váy mình mua cho, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Họp mặt bạn học, đây là dịp rất để ý mặt mũi, cô mặc quần áo do mình tặng chứng tỏ rất coi trọng món quà của mình!
Khởi động thuyền máy, họ đi về phía Lão Long Khẩu
Đến Lão Long Khẩu, Đinh Mai nhìn mặt nước dập dờn xanh biếc, rồi lại nhìn phía bờ biển đều là núi cao trùng điệp, trong lòng có loại cảm giác rất áp lực.
Nhìn gần, vùng biển lớn khiến cho người khác rất bất an
Bỗng nhiên, làn nước dao động, một con cá heo. nhảy lên khỏi mặt nước.
Đỉnh Mai vô cùng ngạc nhiên chỉ vào cá heo kêu to: “Anh nhìn xem, cá heo kìal”
Nhưng ngay lúc cá heo rơi xuống, mặt nước bỗng nhiên nổi lên một vùng máu loang.