Nhị Thiết Tử tức giận nói: “Chẳng lẽ tôi cứ phải nhịn như vậy? Tôi nuốt không nổi cục tức này!”
Hoàng Trọng Nhân nhớ tới một việc, lòng bỗng nảy ra một ý.
“Tôi có cách, có thể làm anh hả giận còn không cân ngồi tù, chỉ là nó hơi thất đức!”
“Cái gì? Chiêu gì cũng được, miễn tôi trút được cơn tức. này, không quan tâm có thất đức hay không!”
“Vậy anh theo tôi, tôi bảo vợ của Đại Hổ - Thủy Liên chơi với anh một chút!”
Hoàng Trọng Nhân nói xong cũng tự thấy mình có hơi ác, anh nở nụ cười xấu xa.
“Thôi dẹp đi, vợ của Đại Hổ còn trẻ, tôi cũng muốn đó, ngực cũng không nhỏ hơn Điền Miêu nhưng người ta không chịu đâu. Dù cho thì tôi cũng không dám tới, lỡ đâu lật mặt kiện tôi cưỡng hiếp thì sao, vì chút chuyện nhỏ mà ngồi tù thì còn không vinh quang bằng đâm chết Dương Đại Hổ!”
Nhị Thiết Tử lắc đầu nguầy nguậy.
“Nếu cô ta chủ động theo anh, cho anh sờ thì sao?”
“Sao được, tôi cũng không có tiền cho cô ta đâu!”
“Không cần tiền. Anh theo tôi là được, đảm bảo tôi sẽ làm cô ta theo anh vào rừng cây nhỏ, sờ mó ba phút luôn. Đi nào, Thủy Liên đang ở tiệm mạt chược phía sau này chắc luôn!”
Nhị Thiết Tử nửa tin nửa ngờ, anh ta cảm thấy Hoàng Trọng Nhân không giống đang nói đùa.
“Được rồi, tôi tin cậu một lần nhưng nói rồi đấy nhé, nếu Thủy Liên không chịu theo tôi vào rừng cây, không cho tôi sờ thì tôi sờ cậu ba phút đó!”
“Anh hâm à, anh sờ tôi cái beep ấy, nếu để Điền Miêu sờ tôi thì cũng tạm được”.
“Cút, dám để ý tới Điền Miêu nữa à, tôi gọt trứng cậu bây giời" Tuy miệng Hoàng Trọng Nhân nói chuyện không đứng đản, nhưng Nhị Thiết Tử biết thăng nhóc này chỉ nói cho sướng miệng thôi, gặp Điền Miêu là ngoan ngay.
Tuy thôn Hồ Sơn nghèo khó lạc hậu nhưng cuộc sống hàng ngày của các thôn dân rất phong phú, rảnh rỗi thì ngồi dưới cây đại thụ đánh bài, không thì vào tiệm mạt chược để chơi.
Nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ như vậy, bằng không họ cũng chẳng nghèo như thế, đây chính là cách sống.
Tiệm mạt chược do tên lưu manh lão Vương sẹo mở, có năm bàn và một canh gác, cứ đánh một vòng là thu mỗi người một đồng, thu nhập hàng ngày có thể lên tới hai, ba mươi đồng.
Trong tiệm chướng khí mù mịt, các bàn đều ngồi đầy.
Bên trái Triệu sẹo có một bình rượu trắng, bên tay phải có một trái dưa leo, người này đang ngồi ở cửa nhậu một mình.
Thấy Hoàng Trọng Nhân tới thì ngoác miệng chào.
“Trọng Nhân tới chơi à, thường ngày đâu có thấy cậu chơi mạt chược?”
“Tôi tới tìm người!”
“Wow, còn tưởng rằng cậu phát tài rồi muốn chơi vài vòng chứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!