Sau khi mọi người rời đi, Hoàng Trọng Nhân lấy chiếc váy từ trong túi ra.
"Chị Mai, tôi có mua cho cô một chiếc váy này".
Định Mai cau mày nói: "Anh cứ mua cho tôi thứ này thứ kia làm gì chứt"
"Không đáng nhắc đến, tôi muốn cảm ơn chị nhưng chị lại không cần tiền của tôi, chị đã giúp tôi cân đối sổ sách, tôi
mua cho chị một chiếc váy thì cũng chỉ là chuyện nhỏ".
Định Mai cầm lên xem rồi hỏi: "Chiếc váy này anh mua ít nhất cũng phải tốn sáu, bảy trăm tệ đúng không?"
"Chị đúng là biết xem hàng. Chiếc váy này có giá 688 tệ!"
Định Mai cau mày nhìn anh: "Lần sau anh đừng có mua quà như vậy nữa, không cần vì lý do đó mà mua quà cho tôi. Tôi giúp anh cũng như giúp tất cả mọi người, giúp mọi người chính là giúp chính mình".
Hoàng Trọng Nhân không biết trong lòng Đinh Mai đang có tâm sự gì, mà cũng không có cách nào để hỏi.
Sau khi hai người ăn tối xong, Hoàng Trọng Nhân muốn ra ngoài đi dạo, nhưng vừa ra khỏi ngõ đã gặp Nhị Thiết Tử hung hăng bước tới.
Nhìn thấy nét mặt của anh ta, Hoàng Trọng Nhân liền biết tên này đang tức giận, người này không thể nào che giấu được cảm xúc, tất cả cảm xúc đều hiện rõ trên nét mặt của anh ta.
"Có chuyện gì vậy Nhị Thiết Tử? Điền Miêu nổi giận với anh sao? Có phải cô ấy không muốn sinh con cho anh không?"
"Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi cậu, có người ức hiếp tôi thì cậu có giúp tôi không?”
"Nếu như người đó là Điền Miêu thì tôi không giúp được. anh rồi. Tôi còn có quan hệ tốt với cô ấy hơn anh".
"Thôi đi, đừng nói nhảm nữa, nghe tôi nói này, cái tên khốn nạn Dương Đại Hổ đó! Gã nhân lúc tôi không có ở nhà lại đến nhà ta ức hiếp vợ tôi, cậu nói xem, có phải tôi nên đâm chết gã hay không?"
Vừa nói Nhị Thiết Tử vừa lấy ra trong người một con dao mổ heo dài hai thước lóe lên ánh sáng sắc lạnh, nếu như đâm
vào người thì chắc chắn sẽ khiến cho nội tạng tan nát.
Hoàng Trọng Nhân vội vàng đoạt lấy con dao.
"Anh điên rồi sao, giết người là phải đền mạng! Sao Điền Miêu lại bất cẩn như vậy, không cho tôi nói với anh, chính mình lại đi nói với anh!"
“Làm gì có!”, Nhị Thiết Tử nói: “Tối qua khi tôi năm lên giường liền cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh có mùi lạ”.
Sau đó tôi tìm kiếm thì tìm thấy một chiếc giày da thối dưới gầm giường.
“Cậu biết tôi không bao giờ đi giày da mà, vì vậy tôi chỉ có thể nghi ngờ Điền Miêu có điều giấu diếm tôi”.
Kết quả là Điền Miêu suy nghĩ hết nửa ngày, sau đó mới kể lúc tôi không ở nhà, ngoại trừ có một lần Dương Đại Hổ đến bị tiểu Nhân đánh đuổi thì không có ai đến nữa.
Sau đó, cô ấy đã kể lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.
"Lúc đó tôi liền nhớ ra trong thôn này chỉ có tên khốn nạn Dương Đại Hổ là thích mặc vest và đi giày da. Đây nhất định là giày của gã”.
"Tôi chạy đến đây chỉ muốn xác nhận với cậu lại một lần nữa, những chuyện mà Điền Miêu nói có phải là sự thật hay không?"