Trần Viên Viên cũng có một chút kiến thức về trung y, cho. nên vừa nhìn thấy đơn thuốc đã không khỏi kinh ngạc.
"Anh Hoàng, liều lượng này của anh không phải hơi cao. rồi sao?"
Hoàng Trọng Nhân cười nói: "Không kê đơn thuốc mạnh thì làm sao chữa khỏi bệnh! Tôi không giống những bác sĩ sợ đầu sợ đuôi khác, hoặc là cố ý kéo dài thời gian điều trị”.
“Tôi đã kiểm tra mạch của cô Phi Phi, thể chất của cô ấy có thể chịu được những loại thuốc này”.
“Lần sau đến tôi sẽ dùng phương pháp mát xa giúp cho cô ấy nâng cao khả năng miễn dịch, thuốc này chỉ có lợi không có hại, cô chỉ cần làm theo là được".
Nói đoạn anh lại nhìn về phía Diệp Phi Phi: "Thuốc trên mặt cô ít nhất cũng phải bôi đến 12 giờ đêm, tức là hai mươi bốn tiếng mới có thể lấy ra".
"Ừm"
Đến lúc này thì Hoàng Trọng Nhân nói gì Diệp Phi Phi cũng nghe.
Bởi vì anh đã mang lại ánh sáng cho cô ấy.
Sống trong bóng tối hơn một năm, cô đã phải cam chịu để sống một cuộc sống ẩn dật.
Vẻ ngoài khiến cô ấy vô cùng tự tin đã không còn, cô ấy liền sợ hãi chuyện phải bước ra ngoài và bị những người mà mình coi thường trước đây cười nhạo, vì vậy mỗi ngày trôi qua cô ấy đều phải một mình chịu đựng.
Lúc này, Hoàng Trọng Nhân đã giúp cô ấy vén tấm màn lên, đồng thời mở toang cánh cửa đóng kín trong lòng cô ấy.
Cô ấy vốn định ở lâu với Hoàng Trọng Nhân thêm chốc. lát, nhưng dù sao thì anh cũng là một chàng trai trẻ.
Hơn nữa, cô ấy thường nổi giận với mấy người Trần Viên Viên nhưng đột nhiên lại trở nên dịu dàng với Hoàng Trọng Nhân thì cũng không có mặt mũi nào.
Vì vậy, cô ấy vẫn giả vờ lạnh nhạt nói với Trần Viên Viên: “Đưa anh ta ra ngoài, bảo anh ta để lại số tài khoản để trả phí điều trị cho anh ta”.
"Vâng".
Hoàng Trọng Nhân đi ra ngoài, nhưng đi tới cửa Hoàng Trọng Nhân lại quay đầu lại.
Diệp Phi Phi đang ngẩn ngơ nhìn chăm chằm vào bóng lưng anh liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi Hoàng Trọng Nhân đi ra ngoài, Trần Viên Viên hỏi anh số tài khoản.
Hoàng Trọng Nhân cười, khoát khoát tay nói: "Đừng nóng vội, sau này tôi còn phải chữa trị cho cô ấy nhiều, để sau lại tính đi".
Nhìn thấy bộ dáng Hoàng Trọng Nhân tự tin, Trần Viên Viên trong lòng cũng mừng rỡ, xem ra lần này thật sự tìm được đúng người có thể cứu được cô chủ.
Trần Viên Viên vốn muốn tiễn Hoàng Trọng Nhân đến bờ biển nhưng Hoàng Trọng Nhân không đồng ý, trong túi anh ta
có tiền, còn muốn mua bán một chút rồi mới trở về.
Khi vào đến thành phố, Hoàng Trọng Nhân liền bảo Trần Viên Viên trở về.
Một mình anh xuống phố mua sắm. Nhìn thấy một nhà bán đồ điện, anh liền bước vào.
Chỗ bán đồ điện này không nhỏ, có nhiều quầy hàng bày. bán đồ điện của nhiều nhãn hiệu khác nhau.
Hoàng Trọng Nhân chắp tay sau lưng đi loanh quanh bên trong nhưng không ai để ý đến anh.
Vẻ ngoài của anh quá tệ, áo quần rộng thùng thình, quần cộc dép tông cùng với một chiếc ba lô cũ trên vai.
Trông còn tệ hơn thắng bốc vác.
Hoàng Trọng Nhân hỏi mua tủ lạnh, hai nhân viên bán hàng đang nói chuyện phiếm với nhau thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!